Edit by Hà Rockin.
Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và WordPress của Hà Rockin.

Sau đó toàn trường im lặng.

Sau đó, Lý Nghiên gọi điện thoại.

Sau đó bọn họ tựa như ăn trộm, ba bước thăm dò, mười bước quay đầu ngồi lên xe Lý Nghiên đang chờ ở cửa sau bệnh viện.

Khoảnh khắc xe chạy ra ngoài, Thẩm Kỳ nhìn thấy phóng viên trong truyền thuyết chặn cửa bệnh viện, cảnh tượng kia có thể nói là hoành tráng như trước cửa nhà Vương Mẫu nương nương. Trước chặn sau chen, vai kề vai, như là sợ người bay đi!

Bệnh viện không còn là bệnh viện trước đây, cậu e rằng khách sạn cũng không còn là khách sạn trước đây.

Thẩm Kỳ lại một lần nữa cảm nhận được sự chênh lệch của thế giới.

Trách không được trong giới giải trí này năm nào cũng có không ít người mới, hơn nữa mục tiêu thống nhất của mọi người đều là trở mình thành người đứng đầu đỉnh lưu. Nếu những người này tham gia đại hội thể thao, khẩu hiệu của họ phải là: tranh lưu lượng cao nhất! Cầm tiền cát-sê đắt nhất! Tận hưởng đãi ngộ tốt nhất!

Tam lưu nhất lưu vừa xuất hiện, không ai biết bạn vì bạn low nhất!

Bạn! Có niềm tin vào sự thành công? Bạn! Muốn biết chìa khoá của sự giàu có? Bạn! Muốn trở thành một ví dụ cho người khác?

Vậy hãy đến với làng giải trí! Cố gắng sẽ sáng tạo kỳ tích...

Ngồi trên xe mười phút, Thẩm Kỳ yên lặng ở trong lòng hô khẩu hiệu năm phút. Lý Nghiên ngồi ở ghế phụ, thanh âm to rõ đọc lịch trình tháng sau mười phút.

Thẩm Kỳ cũng không niệm khẩu hiệu nữa, cậu bắt đầu cảm thán trí nhớ của Lý Nghiên và sự bình tĩnh bình tĩnh của Lâm Trạch.

Lý Nghiên không hổ là người đại diện kim bài, quá trình tự thuật không khác bản thảo một câu, cũng không tạm ngừng, bất kể là hành trình nổi tiếng hay vô danh, đều vô cùng suôn sẻ nói xong trong một lần.

Nửa đường còn tiện tay cầm lấy bánh quy, nhìn đồng nhân của Hơi Nước CP cười một cái, lại tiếp tục hành trình vừa rồi chưa nói xong.

Lâm Trạch thì khỏi nói, công ty treo cho anh cái thiết lập cao lãnh quý khí phỏng chừng là xem thường anh, cái khác không nói, lúc làm việc Lâm Trạch quả thực chính là bản tính cao lãnh, thân mang quý khí, hoàn mỹ vượt qua thiết lập đó hạo ma?!

...... Cũng chỉ lúc trêu chọc Thẩm Kỳ mới có thể có chút nhiệt độ, bằng không chính là một cái tủ lạnh lớn biết di chuyển.

Nhân cách phân liệt sao? Công việc và ngày thường, hai loại nhân cách đổi chỗ cho nhau? Nêu có thời gian rảnh rỗi chúng ta uống một chút rượu, nói chuyện về nhân sinh nhé?

Lại trôi qua năm phút, hai người vẫn duy trì loại phương thức giao tiếp không tầm thường này, Thẩm Kỳ từ tận đáy lòng bội phục.

Tục ngữ nói rất hay, không phải là người một nhà, không vào một nhà.

"Tiểu Thẩm à..." Lý Nghiên chuyển đề tài.

"Ai--" Thẩm Kỳ phản xạ có điều kiện nghiêng người về phía trước, có vẻ vô cùng hèn mọn: "Chị Nghiên, chị nói đi. "

Giọng nói của Lý Nghiên vẫn nhẹ nhàng dịu dàng: "Ngày mai phỏng vấn cậu cũng phải tham gia, tối nay cậu cùng A Trạch đọc bản thảo, tránh ngày mai có vấn đề. "

Nói cách khác, lại muốn cậu ở chung một phòng với Lâm Trạch sao?

Thẩm Kỳ nhớ tới cảnh lúc trước ở chung một phòng, bất giác mím môi, nuốt nước miếng, chớp chớp mắt, vẻ mặt chờ mong.

Hệ thống lần đầu tiên nhận thấy hoạt động tâm lý bất thường của người này, rất khó không lên tiếng: "Suy nghĩ của ngài ... Rất nguy hiểm. "

Đúng như tên gọi. Tư tưởng của Thẩm Kỳ vô cùng nguy hiểm. Trong đầu cậu tràn ngập hình ảnh ấy ấy, bùm bùm đủ loại hình ảnh không thể miêu tả.

Cái này cũng không trách cậu, nếu không phải nhân tài trong nhóm chia sẻ tài nguyên quá vượng, mỹ đồ quá thịnh, cậu cũng không thể khống chế tư tưởng bị lệch tới mấy con 'gà vàng' kia.

Thẩm Kỳ: Hì hì, thật mong chờ!

*

Sau khi trở lại đoàn làm phim, Thẩm Kỳ được trợ lý đạo diễn kéo đi xem lại kịch bản, còn thuận tiện nhận được lời chào từ các nhân vật nhỏ.

Về vấn đề này, Thẩm Kỳ biểu thị: nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái, giới giải trí mặc dù thâm sâu, lòng người lại là thật!

Thật là ấm áp, nếu lời nói và cử chỉ không hề giả trân, có thể sẽ ấm áp hơn một chút.

Ví dụ như, biểu cảm của một bơ tiểu sinh(*) quá cứng, Thẩm Kỳ hoài nghi hắn không phải tới hỏi thăm, ngược lại giống như là tới ăn thịt người.

(*) chỉ con trai nhưng mang nét đẹp nữ tính.

Người ta đều như vậy, Thẩm Kỳ cũng không cam lòng tụt lại phía sau.

Bơ Tiểu Sinh cúi đầu, cậu cũng cúi đầu.

Bơ tiểu sinh lại cúi đầu xuống, cậu cũng lại cúi đầu xuống.

Bơ tiểu sinh lại cúi đầu xuống chút nữa, cậu cũng theo đó xuống thêm chút nữa.

Bơ tiểu sinh cúi thành góc vuông chín mươi độ! Lòng hiếu thắng của Thẩm Kỳ theo đó mà lên. Khá lắm, ngay cả đạo diễn Trần nhìn thấy khung cảnh 'tất cung tất kính, chân thành vô hạn' này cũng phải nhìn mà trợn tròn mắt.

" Thật là thần kỳ!"

"Ban ngày ban mặt còn có người ở trong đoàn làm phim bái đường!"

"Tôi biết anh ta! Hình như là người trong Hơi Nước CP..."

Chờ một chút, Thẩm Kỳ nghe được những lời này bỗng nhiên đứng thẳng người. Nghĩa chính nghiêm từ nhận quà đối phương đưa tới, chạy về phòng nghỉ, mặt lộ vẻ khó xử nhìn nửa kia của CP đang thử trang phục. Sao đột nhiên lại có một chút cảm giác phản bội?

Lâm Trạch cũng chú ý tới ánh mắt của cậu, khóe miệng nhếch lên, không nhanh không chậm nói: "Cảm giác bái đường thành thân thế nào? "

Thẩm Kỳ chậm rãi đánh ra một dấu chấm hỏi, tin tức thời đại Internet đều linh thông như vậy sao?

Tác giả:
Những ngày này bị mắc kẹt (ý tưởng), tôi sẽ cố gắng vào ngày mai, phấn đấu để làm một chương lớn!

Toy: đọc dòng trên của tác giả hú hồn chạy đi xem chương tiếp raw như nào. Hên, gần 3k1 thôi cứ tưởng chuỵ Thính cho chương 5k chữ. 🙏🙏🙏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play