Edit by Hà Rockin
Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và blog
Các trang còn lại đều là reup!

Lâm Trạch nói: "Xin nghỉ phép để làm gì?"

Thẩm Kỳ ấp a ấp úng: "Gặp, gặp bạn. ”

Lâm Trạch nói tiếp: "Ai quan trọng hơn?"

Lời này nghe rất kỳ quặc. Xét về tình bạn, Giang Trăn vượt xa; Xét theo cấp trên cấp dưới, Lâm Trạch không ai có thể so sánh được. Thẩm Kỳ hơi bất đắc dĩ, nói: "Anh. ”

"Tôi làm sao?"

Nếu Lâm Trạch không phải là ông chủ của mình, anh ta đã nằm trong lòng magma nóng chảy từ lâu rồi, nghĩ tới nghĩ lui, ông tiếp tục: "Anh... anh là quan trọng nhất.”

Lâm Trạch gật gật đầu: "Cho cậu nghỉ ba tiếng đồng hồ. ”

Đoàn làm phim ở vùng ngoại ô, đến sân bay chưa tới nửa giờ, Thẩm Kỳ nghĩ, giọng nói lộ ra  vui sướng: "Cảm ơn anh Lâm! ”

Tổ chương trình phía sau cũng vui mừng gật gật đầu, tóm lại là quay được thứ cần quay.

Bên ngoài đoàn làm phim đột nhiên tụ tập rất nhiều người, chỉ vào chỗ nào đó xì xào bàn tán.

“...... Bắn pháo hoa..."
“...... Rất nhiều... Quay phim..."

Thẩm Kỳ nghe thông tin rải rác, nhìn theo hướng ngón tay bọn họ. Trong khu dân cư thưa thớt, bốn năm nhân viên kéo từng bó pháo hoa, đang cố gắng di chuyển đến địa điểm được chỉ định có ngôi sao năm cánh.

Đây có phải là muốn bắn pháo hoa? Thẩm Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, ban ngày?

Cậu hỏi người bên cạnh: "Pháo hoa đó có được sử dụng cho diễn xuất không?”

Lâm Trạch nhìn về phía bên kia, nói: "Buổi tối quay phim, trong kịch bản có một lễ hội pháo hoa. ”

Thẩm Kỳ nhớ lại tình tiết này, sau khi bắn pháo hoa xong, đoàn làm phim sẽ chuyển toàn bộ  từ ngoại ô đến thành phố, cậu có chút giật mình: "Quay nhanh thế! ”

Cốt truyện pháo hoa là một đoạn hồi ức trong kịch bản. Đến đây xem như là kết thúc hồi ức, cảnh tiếp theo nói không chừng sẽ trở lại thành phố quay kịch bản chính.

Cậu tiếp tục: "Tôi nhớ bộ phim sẽ được thực hiện trong ba tháng."

Lâm Trạch trả lời không nhanh không chậm: "Đến đây đã gần một tháng, vừa đúng tiến độ. ”

Thẩm Kỳ gật gật đầu: "À." Nói còn rất có đạo lý.

Nghỉ trưa chỉ có một tiếng rưỡi, chỉ một lát sau khi cơm nước xong, Lâm Trạch trở lại vị trí, đứng bên cạnh Tiếu Lực đang trang điểm.

"Trình Phong! Tôi ghét anh! " Tiếu Lực hét căng cổ họng.

Thẩm Kỳ bị tiếng gào thét bất thường này làm cho giật mình, ngửa cổ nhìn, chỉ thấy hai người Lâm Trạch và Tiếu Lực giằng co trước một ngôi mộ, Tiếu Lực kéo cổ áo Lâm Trạch, mắt đỏ bừng, trên đầu còn quấn vải trắng.

Trong kịch bản, cha của Lâm Trạch là kẻ giết cả gia đình Tiếu Lực, mặc dù che giấu hơn một thập kỷ, cuối cùng trên đời không có bức tường nào không lọt gió. Chỉ một ngày trước khi hai người ước định cùng nhau vào thành phố, Tiếu Lực biết mình lại đang cùng con trai của hung thủ đi gần như vậy, hắn cảm thấy có lỗi với người thân đã chết, nội tâm lại có mâu thuẫn, hắn không thể khống chế cảm xúc, nhẫn tâm cùng Lâm Trạch đoạn tuyệt.

Xem như là một kịch tiết cao trào nho nhỏ, sau đó, bước vào tuyến chính của kịch bản - thành phố, toàn tâm toàn ý phá án.

Tóm lại, tính khí nóng nảy, tốn sức, đau họng.

Tiếu Lực là em họ của Lâm Trạch, so với kịch bản, hai người vẫn có điểm chung, bất quá, Thẩm Kỳ nhìn ra, Tiếu Lực cũng không dám nổi giận với Lâm Trạch, nhất cử nhất động của hắn đều lộ ra một vấn đề -- hắn sợ Lâm Trạch.

Đừng hỏi cậu nhìn thế nào, trước tiên hãy để Tiếu Lực dừng đôi chân run rẩy đó lại đi!

Thẩm Kỳ mặt đầy hắc tuyến, xem ra ông chủ nhà cậu ở trong mắt người nhà lại có lực uy hiếp mười phần như vậy. Tuy nhiên, đây là diễn xuất! Là để phá vỡ ấn tượng truyền thống nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt(*).

(*)Trích "Tả Truyện": Sĩ khí rất quan trọng để giành thắng lợi trong một trận chiến; nó thường lên rất cao ở đợt tấn công đầu tiên và yếu đi kể từ đợt thứ hai. Khi trống trận nổi lên cho đợt tấn công thứ ba thì sĩ khí của quân Tề đã suy sụp rồi. - Tào Quệ.

Loại tình tiết này cũng không thể thử nhiều, bị khuôn mặt băng của Lâm Trạch nhìn chăm chú, hắn càng kêu càng không có sức chiến đấu.

Quả nhiên, đạo diễn lần thứ 23 kêu dừng lại, đưa ra tối hậu thư - "Cho cậu năm phút điều chỉnh, cậu không hét được, đi về cày ruộng, đừng làm diễn viên!"

Lời này tàn nhẫn đến mức nào, tương đương với nói trực tiếp cho một diễn viên mới vào nghề chưa đến một tháng -- "Không cứu được, bỏ cuộc đi, đổi nghề khác.”

Tiếu Lực hiện tại hoàn toàn không có sức chiến đấu, chấn động quá lớn, cần thời gian khôi phục, năm phút là không đủ.

Thẩm Kỳ mở một chai nước khoáng, đưa cho Lâm Trạch, Lâm Trạch xoay người đi tới trước mặt Tiếu Lực, nói: "Đã xảy ra chuyện gì sao? Không tập trung. ”

Tiếu Lực tiếp nhận, lắc đầu, nhỏ giọng nói một câu cảm ơn.

Lâm Trạch nhìn hắn trong chốc lát, cũng ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào hắn: "Tiếu Lực, cậu không cần để ý lời người khác nói. Thay vì khó chịu, không bằng để cho bọn họ nhìn thấy thực lực của cậu. ”

Thanh âm bình tĩnh giống như dòng suối chảy vào trong lòng Tiếu Lực, dập tắt ngọn lửa nóng nảy kia, hắn trực tiếp nhìn vào đôi mắt đen nhánh của cậu, nhất thời không nói nên lời.

"Anh họ! " Hắn nói nhẹ nhàng, "Em cảm thấy mình không phù hợp diễn xuất. ”

Lâm Trạch nhíu mày: "Ai nói cho em biết?”

Tiếu Lực cúi đầu trầm mặc.

Lâm Trạch tâm sáng như gương, không cần nghĩ cũng biết thằng nhóc này nhịn không được đi xem bình luận trên mạng. Anh hít sâu một hơi, giọng điệu bình tĩnh: "Nếu như em không tin bản thân mình, hiện tại rút lui còn kịp..."

Tiếu Lực nghe vậy nhanh chóng ngẩng đầu lên. Thẩm Kỳ cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch, này này, có ai an ủi người khác như vậy không?

Lâm Trạch không bị ánh mắt của bọn họ mà nói lời uyển chuyển, tiếp tục: "Giới giải trí chưa bao giờ thiếu người mới, có thể kiên trì tiếp tục lại không được mấy người. ”

Nghe như thô bạo (bạo lực thô lỗ), nhưng rất thuyết phục.

Nghe như khuyên lui, nhưng thật ra lại có ý giữ lại cực mạnh.

Loại cố vấn cao cấp này, người không hiểu biết thật rất dễ hiểu lầm.

Thẩm Kỳ nghĩ: Gió xuân của nhân gian, thật sự không phải chỉ là cái danh.

Truyện chỉ đăng tại wa.tt.pa.d và blog của Hà Rockin

Các lần quay tiếp theo miễn cưỡng được gọi là "trơn tru", có lẽ bởi vì gần cuối đoạn hồi ức, nội dung tương đối cô đọng so với bình thường, đồng thời còn phải quan tâm một số diễn viên quần chúng chưa bao giờ tiếp xúc với việc quay phim, tiến độ tương đối chậm, nhưng cũng coi như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.

Mặt trời từ từ lặn về phía tây, bất tri bất giác màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Người bên ngoài đoàn làm phim cũng càng ngày càng nhiều, có người dọn băng ghế dài chuẩn bị chỗ ngồi, có người kéo cả gia đình dỗ dành đứa nhỏ nói một lát sẽ có pháo hoa, còn có người, chính là mấy nhân viên làm việc quen thuộc.

Họ kéo mấy bó pháo hoa về phía khu đất trống dưới chân núi.

Thẩm Kỳ nhìn bọn họ, ngay cả Lâm Trạch từ khi nào đến bên cạnh mình cũng không biết.

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai:  "Chờ mong xem tới vậy?"

"A?" Thẩm Kỳ ngơ ngác quay đầu, ánh đèn dây đốt sáng có chút chói mắt.

"Nhìn chằm chằm hoa pháo một ngày rồi." Lâm Trạch ngồi xuống, cởi áo khoác ra cho Thẩm Kỳ, "Đây là cảnh cuối cùng của hôm nay. ”

Thẩm Kỳ không tránh đi, ngoan ngoãn tiếp nhận, ôm vào lòng, nói: "Hôm nay có hơi sớm hơn. ”

Lâm Trạch nghe vậy, cười nói: "Một lúc sau tôi sẽ tự mình về. ”

Thẩm Kỳ lập tức nói: "Đừng! Mấy chuyện như lái xe này ngài không nên làm phiền đến ngài! ”

Làm ơn, có ai không muốn tan làm để về nhà sớm đâu!

"Phải không?" Lâm Trạch ra vẻ không hiểu.

Thẩm Kỳ trả lời kiên định: "Đúng vậy. ”

"Đúng rồi. " Cậu lấy một cái túi từ trên ghế bên cạnh, đưa cho Lâm Trạch, "Đây là vừa rồi người đại diện của Tiếu Lực đưa tới, nói là quà nhận lỗi. ”

Lâm Trạch nhìn thoáng qua, không trả lời: "Cho cậu."

Thẩm Kỳ mím môi, hiển nhiên đã sớm dự đoán được câu trả lời này, cậu suy nghĩ một lát, nói: "Lâm ca, anh không thích Tiếu Lực sao? ”

Lâm Trạch cũng không kiêng dè, nói: "Tạm được. Tôi gặp nó được mấy lần.”

Thẩm Kỳ lòng hiếu kỳ bị khơi mào, hỏi: "Nhưng các anh không phải là anh em họ sao? ”

Lâm Trạch không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn kịch bản.

Thẩm Kỳ nhìn ra manh mối, nhanh chóng thay đổi một đề tài khác, cái gì "Hoàng hôn vừa rồi thật đẹp", "Lâm ca kỹ năng diễn xuất của anh bùng nổ, Ảnh Đế trừ anh ra không  thể là ai khác", "pháo hoa khẳng định đẹp", đều là những lời nhàm chán đến cực điểm, Lâm Trạch cũng không cắt ngang cậu.

Người này hình như vẫn luôn như vậy, vừa bí ẩn mà lại giống như không có bí mật, ôn nhu lại thỉnh thoảng lạnh như băng khó tiếp xúc, phía sau bờ biển lạnh băng là thảo nguyên được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi.

Quên đi, cậu chỉ là trợ lý, chuyện riêng tư của ông chủ, cậu cũng không có quyền tham gia.

Tìm một cái cớ mua đồ uống, Thẩm Kỳ thuận lợi chạy trốn, cuối cùng cũng không quá xấu hổ.

"Xin chào, xét thấy ngài tư tưởng không đứng đắn, tại hạ nhắc nhở ngài, phải chú ý cùng cộng tác ở chung sống không thể xuất hiện cục diện lúng túng. Thông tin đến ngài."

Giọng nói của cậu bé đột nhiên xuất hiện dọa Thẩm Kỳ nhảy dựng lên, cậu tức giận trả lời: "Cái gì gọi là không đúng! Ngoài ra, tôi không thể phun tào sao! ”

Hệ thống : "Trước hết, ngài có quyền tham gia vào tất cả các vấn đề của đối tác, bao gồm cả tắm và ngủ ..."

"Dừng lại! Dừng lại! "Thẩm Kỳ mặt đỏ tai hồng cắt đứt.

Nó đang nói tới cái quái gì thế này!

Hệ thống: "... Được rồi, điểm sinh mệnh của ngài vẫn còn 10 ngày, xin vui lòng lên kế hoạch cho thời gian tới và hoàn thành nhiệm vụ. ”

Mày xuất hiện để gây sức ép cho tao đó à!

Được rồi, cậu hiện tại cũng không có thời gian thay người khác suy nghĩ, mạng mình sắp mất rồi, còn nào có thời gian rảnh rỗi giúp người khác! Mau suy nghĩ! Làm thế nào để có thể tính là được thân mật!

Nhìn từng chữ, "thân, mật", cậu cũng không thể mạnh mẽ hôn Lâm Trạch đi! CMN có còn muốn làm việc không? Không đúng, trọng điểm không phải là công việc, cậu trực tiếp có thể chết tại chỗ được không?

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu vắt hết óc cũng không nghĩ ra một giải pháp nào vừa hợp lý lại vừa không đột ngột. Ông chú trong cửa hàng nhỏ nhìn không nổi nữa, thằng nhóc này cầm hai chai đồ uống đứng đó chừng mười phút, nếu không phải mấy ngày nay có hơi quen mặt, ông khẳng định sẽ đối đãi với cậu ta như kẻ trộm.

-"Này cậu!"

Một giọng nói lớn kéo suy nghĩ của Thẩm Kỳ trở lại.

"Mua hay không mua!"

Thẩm Kỳ thức thời đáp lại, tiện tay lại cầm mấy cái bánh mì: "Mua mua! Mua mấy cái này nữa!" Ngay cả ông chú này cũng không đối xử tốt với mị, mị cũng thật quá đáng thương...

Một lần nữa trở lại trường quay, Thẩm Kỳ mang theo chút ý tứ lấy lòng, đưa một chai đồ uống, nhưng Lâm Trạch chỉ cầm lấy bánh mì, thuận tiện hỏi cậu một câu: "Thẩm Kỳ, cậu cảm thấy nghĩa của 'nỗ lực' là gì? ”

Lời nói này có điểm không đúng, Thẩm Kỳ sửng sốt một chút, cẩn thận nói: "Có lẽ... Là muốn có cuộc sống càng ngày càng tốt. ”

Lâm Trạch nói, "Tại sao?"

Tại sao... Thẩm Kỳ suy nghĩ một hồi, nói: "Có lẽ khi còn bé tôi có hơi khổ..." Cho nên cậu vẫn luôn cố gắng, mặc dù thành tích học tập có hơi kém, cậu cũng rất là khổ não.

Cậu nói, "Còn Lâm ca thì sao?"

"Tôi, " Lâm Trạch nghiêng đầu nhìn cậu, "Để sống và chịu một số trách nhiệm."

Thẩm Kỳ chớp chớp mắt, vẻ mặt Lâm Trạch nhìn qua có chút không thích hợp.

Ma xui quỷ khiến, cậu thì thầm: "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi đói bụng, thuận tiện còn có chút nhớ cậu."

Thẩm Kỳ cả người không khoẻ, lúc tìm từ ngữ đáp lại--

Pháo hoa đột nhiên nổ tung từ phía sau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play