Vinh Tình nhìn Lâm Kích chằm chằm.

Vinh Tình trừng Lâm Kích.

Nửa ngày sau, anh cũng không đợi được Lâm Kích nói cái gì.

Lâm Kích có miệng nhưng khó trả lời.

Cậu đang nghĩ làm sao để dỗ Vinh Tình, nhưng mà Chử Kha vẫn còn ở đây!

Nhận thấy ánh mắt Vinh Tình càng lúc càng hung dữ, cậu càng cảm thấy khó giải quyết!

Cậu muốn dỗ!

Nhưng mà Chử Kha vẫn còn ở đây!

Vinh Tình sắp tức chết rồi!

Lẽ nào cậu không dỗ mình một chút sao!

Nhanh dỗ đi! Không dỗ thì tôi sẽ quậy!

Kiểu như vứt cậu ở đây không lái xe đưa về chẳng hạn!

Chuyện gì xảy ra với cậu vậy chó săn nhỏ!

Trước đây cậu không phải ngu ngơ như thế!

Cậu thay đổi rồi!

Lâm Kích bị anh nhìn chằm chằm đến mức tê cả da đầu, cậu có cảm giác mối tình đầu của mình sắp kết thúc từ lúc bắt đầu.

Làm người yêu của Vinh Tình hình như kích thích hơn trong tưởng tượng của cậu.

Chử Kha đứng bên cạnh bỗng nhiên bị lạnh nhạt liếc nhìn Vinh Tình.

Rồi lại lén lút nhìn vẻ mặt Lâm Kích.

Trong lòng cậu dần dần xuất hiện cảm giác quái dí, cảm giác này gọi là —— lẽ nào mình nghĩ nhầm rồi sao???

Lẽ nào không phải là Vinh Tình sao? Tại sao lại là Lâm Kích!!!

Chử Kha lặng lẽ che đậy trái tim nhỏ của mình, để cậu bình tĩnh, để cậu bình tĩnh.

Cắn đường của con trai quá khó khăn rồi!!!

Không được.

Cậu che ngực, vẻ mặt phiền muộn.

Vinh tổng! Papa Vinh! Sao ngài lại không cố gắng như vậy!

Lẽ nào không phải là bá tổng chặn diễn viên nhỏ ở phòng nghỉ khiến cậu ấy kêu la sao?

Không ngờ tới, đúng là không ngờ tới!

Vinh Tình....?

Anh có cảm giác nguy hiểm!

Chuyện gì vậy?

Vinh Tình nhanh chóng nhìn xung quanh thì thấy vẻ mặt Chử Kha chỉ hận mài sắt không thành kim!

Cơ thể anh run rẩy!

Fuck! Quên mất còn có người khác ở đây!

Vinh Tình nhanh chóng rút tầm mắt từ trên người Lâm Kích về, đắn đo suy nghĩ.

Bây giờ cắn chết người diệt khẩu còn kịp không?

Chử Kha này biết quá nhiều rồi sao?

Anh trầm tư một lát, cảm giác mình vẫn có thể cứu được!

Nhanh cứu hình tượng hoàn hảo đang bấp bênh của papa!

Khí thế trên người Vinh Tình biến đổi, Lâm Kích lập tức nhận ra được.

Còn chưa đợi cậu suy nghĩ rõ ràng tại sao Vinh Tình không còn tức giận nữa thì đã thấy Vinh Tình đi về phía mình.

Sau đó đưa tay ra ôm eo cậu.

Sự bình tĩnh từ trước đến giờ của Lâm Kích từ từ xuất hiện một vết rách.

Chử Kha nhìn thấy một màn này thì thả lỏng tay đặt trên ngực ra, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.

Vinh Tình vô cùng hài lòng khi thấy ánh mắt của cậu ta, anh suy nghĩ một lát rồi quay đầu nhìn Lâm Kích nồng nàn.

Lâm Kích nổi da gà, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Ánh mắt cậu và Vinh Tình giao nhau, một giây sau, giọng nói giống như đàn cello ngâm nga của Vinh Tinh vang lên bên tai cậu.

"Cục cưng, hai người nói chuyện tiếp đi, anh ra bên ngoài chờ."

Cục, cục cưng?

Lâm Kích hoang mang, cậu nghe nhầm rồi sao?

Sau khi Vinh Tình nói xong thì đưa tay vỗ vỗ phần lưng của Lâm Kích.

Sau đó anh tiêu sái xoay người rời đi!

Vinh Tình đã đi xa nhưng vẫn còn đắc ý!

Có phải giọng nói của papa rất trầm thấp rất gợi cảm rất có sức quyến rũ, có thể khiến chó săn nhỏ mang thai không?

Gọi cục cưng là đúng rồi!

Nhìn đi! Vẫn là papa thông minh!

Lần này địa vị công của papa vẫn vững vàng! Tuyệt đối không bị lung lay nữa!

Về phần anh ra ngoài làm gì?

Ai da, đây không phải là chuyện đơn giản sao, đi mua sắm hoặc là ăn uống là được rồi!

Lâm Kích thấy Vinh Tình đã đi xa thì liếc nhìn Chử Kha.

Vành tai hơi đỏ lên bởi vì tiếng cục cưng của Vinh Tình mà dần dần nguội lại, cậu thấy buồn cười.

Thì ra là bởi vì cái này sao?

Cậu cảm thấy mình đã hiểu sâu hơn về Vinh Tình một chút rồi.

Hơn nữa Vinh Tình như vậy còn rất đáng yêu.

Chử Kha nhìn cậu, đôi mắt lấp lánh như được đính kim cương.

Vinh tổng gọi Lâm Kích là cục cưng!

Trời ạ!

Vậy chẳng phải là cắn đường thành thật sao? Quá ngọt a a a a a a a!

Lâm Kích vung tay ra hiệu cho cậu hoàn hồn.

"Không ngại thì chúng ta tăng nhanh tốc độ được không? Vinh Tình còn đang chờ tôi."

"Không thành vấn đề!"

Chử Kha lập tức trả lời.

Chắc chắn rồi! Anh mau nói chuyện đi! Nói chuyện xong thì nhanh lên!

Cậu không hề có một chút không nỡ nào!

Bởi vì cậu đã suy nghĩ rồi!

Chỉ cần Lâm Kích vào đoàn phim của cậu!

Vậy thì papa Vinh còn có thể không đến tham ban sao? Tất nhiên là không! Vậy chẳng phải cậu có thể cắn được đường trong đoàn phim rồi sao!

Quá tốt rồi! Lát nữa phải học hỏi ngài trợ lý nhiều hơn!

Nhất định phải tăng nhanh tốc độ thành lập đoàn phim!

Vinh Tình đi khỏi chi nhánh công ty được vài bước thì bỗng nhiên phản ứng lại.

Không đúng!

Chuyện này không đúng!

Papa bị lừa rồi!

Anh bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Lúc nãy papa đang ghen, chậc!

Là đang tức giận!

Lâm Kích còn không dỗ papa!

Không được, chuyện này không thể để như vậy.

Vinh Tình trầm tư.

Cái gì ra cái đó, tuy địa vị công của papa đã xác định rồi nhưng Lâm Kích vẫn chưa dỗ papa!

Như vậy sao được?

Như vậy thì sao papa có thể giữ vững địa vị quan trọng trong nhà sau này!

Được rồi! Vậy papa sẽ tức giận!

Đợi Lâm Kích đến dỗ papa làm hòa!

Đúng! Chính là như vậy!

Anh suy nghĩ một lát rồi quyết định đi tìm chỗ ngồi trước!

Tức giận cũng không thể đứng tức giận được!

Anh nhìn xung quanh một vòng, chợt phát hiện bên cạnh là một công ty rất quen thuộc.

Ồ?

Đây chẳng phải là công ty của Cao Gia Hiên sao?

Vinh Tình suy nghĩ 1 giây rồi lập tức quyết định đi chỗ này!

Anh bước vào công ty, bình tĩnh đi lên.

Thậm chí không có ai đến ngăn cản anh!

Còn có người tri kỷ nói cho anh biết Cao Gia Hiên ở lầu mấy!

Trời ạ!

Đây là công ty có mắt nhìn gì thế?

Thích rồi!

Vinh Tình đi từ dưới đất lên thẳng văn phòng ở tầng cao nhất, sau đó thản nhiên nhấn chuông cửa.

Không sai! Văn phòng ở tầng cao nhất là một nơi có thể so sánh với phòng làm việc của tổng thống!

Ông Cao đúng là biết hưởng thụ!

Thậm chí Vinh Tình còn nhìn thấy một hồ bơi thông qua tấm kính bên cạnh!

Đáng ghét!

Ông già kia lớn tuổi rồi mà còn biết chơi như thế?

Chẳng trách Cao Gia Hiên suýt nữa làm ba của em trai ruột!

Anh vừa đi tới đã nghe được âm thanh loảng xoảng bên trong.

Anh chờ hai giây, kiên nhẫn để âm thanh lắng xuống.

"Là tôi, đừng dọn dẹp, mau ra đây mở cửa đi."

Động tĩnh bên trong dừng lại đầy khả nghi, năm giây sau tiếng bước chân vang lên sau cửa, Cao Gia Hiên nghiêm mặt ra mở cửa.

"Cậu tới làm gì...."

Vinh Tình bất ngờ chen vào!

Để tôi xem thử! Cao Gia Hiên làm cái gì bên trong?

Có phải là nội dung gì không đứng đắn không!

Mau để tôi nhanh chóng xem thử!

"Haizz, cậu đừng chạy vào —— !"

Cao Gia Hiên nhìn thấy Vinh Tình chui vào thì yên lặng che mặt.

Chậm rồi.

Vinh Tình đứng trước cửa phòng nhìn ba giây, sau đó mới từ từ quay đầu lại, ánh mắt đầy sự xem thường cùng thương hại.

"Chỉ như này?"

Thứ mà Cao Gia Hiên không muốn để cho anh nhìn thấy chính là cái này sao?

Nhìn xem trong này có gì đi!

Màn hình chơi game siêu lớn!

Tay cầm chơi game!

Còn có nước ngọt Cocacola, khoai tây chiên cùng gà rán!

Sa đọa!

Vinh Tình nhìn Cao Gia Hiên, ánh mắt chỉ hận mài sắt không thành kim.

Cậu là người còn mắc nợ papa rất nhiều đấy!

Làm sao cậu có thể sa đọa như thế!

Cao Gia Hiên bị anh nhìn như thế thì khó chịu cả người, thẹn quá hóa giận.

"Bây giờ ông già bị đuổi xuống sân khấu rồi, tôi tăng ca làm thêm giờ lâu như vậy mà cũng sắp hết năm rồi, thả lỏng bản thân không được sao?"

Hắn cũng không phải làm bằng sắt! Cũng cần được thả lỏng!

Vinh Tình nghi ngờ nhìn tay cầm chơi game.

Coi như thả lỏng, nhưng mà lẽ nào chỉ chơi game để thả lỏng sao!

Phương pháp thả lỏng này của cậu không giống bá tổng tí nào!

Thậm chí trò chơi này cũng không thể nạp tiền!

Vậy còn có ý nghĩa gì!

Cao Gia Hiên thẫn thờ nhìn vẻ mặt anh, sau đó quyết định nhét một tay cầm chơi game vào trong tay Vinh Tình.

"Dù sao cậu cũng tới tới rồi, không bằng chơi game chung không? Game Sharkman gì đó, tôi cảm thấy chơi rất vui."

Hả? Cắn chết người*?

(*Sharkman (鲨人) không phải cách viết ban đầu của từ này mà là 杀人, nghĩa là giết ai đó. Hai từ có cách phát âm giống nhau.)

Vinh Tình vốn muốn từ chối lập tức bị hấp dẫn.

Trò gì mà còn có thể cắn chết người!

Mau để papa xem thử!

Anh vừa ngồi xuống đã lập tức rơi vào trạng thái trầm mê.

Thậm chí còn rất tự giác lấy gà chiên bên cạnh ăn.

Lúc cảm thấy khát anh lại cầm cocacola lên sung sướng uống.

Miệng rảnh rỗi thì anh lấy một miếng khoai tây chiên lên ăn.

Cao Gia Hiên chỉ cảm thấy người đúng là làm ô nhiễm tinh thần!

Hắn vốn đang sung sướng chơi game mà giờ lại sợ hãi đến mức không còn chút vui vẻ nào!

Cái này chưa phải là tất cả! Sau khi bọn họ bắt đầu chơi game Cao Gia Hiên đã phát điên.

Bởi vì vừa mới bắt đầu Vinh Tình đã lạnh lùng nghiền ép hắn! Dùng thân phận chủ nợ!

Vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông, Cao Gia Hiên lập tức ném tay cầm.

"Có người đến, tôi đi xem thử!"

"Hả? Ai tới?"

Vinh Tình vui vẻ ăn gà rán.

Cao Gia Hiên nhìn màn hình, nhướng mày.

Lợi hại thật, vậy mà có thể tìm được chỗ của hắn?

"Đây không phải là 4000 vạn gì đó của cậu à!"

"4000 vạn gì cơ?"

Trong đầu Vinh Tình đều là chiến thắng, trong lòng cũng chỉ có vui mừng và đắc ý nên trong khoảng thời gian ngắn tất nhiên không phản ứng lại được.

"Chính là người đàn ông mà cậu đã tiêu vào 4000 vạn đó!"

Cao Gia Hiên nhắc nhở cái người đang chơi game này, thuận tiện mở cửa cho người ta vào.

"Cái gì?"

Vinh Tình hốt hoảng! Lâm Kích?

Anh bỗng nhiên tỉnh lại!

Đúng rồi! Hình như là papa cùng Lâm Kích ra ngoài chơi!

? Vậy tại sao mình lại chạy đến chỗ Cao Gia Hiên?

Hơn nữa sao chó săn nhỏ lại biết mình ở đây?

Nhìn vẻ mặt anh ngơ ra, Cao Gia Hiên sắp nhịn không được.

Tên khốn kiếp này ỷ là chủ nợ của hắn nên cứ đòi mình nhường cho, vấn đề là!

Hắn đã bị tên Vinh Tình khốn kiếp này cắn chết mấy chục lần rồi!

Một chút trải nghiệm vui vẻ cũng không có!

Chơi game cũng không thể khiến hắn thấy vui vẻ!

Vậy thì giữ tai họa Vinh Tình này ở đây làm gì!

Hắn quyết định đẩy người đi ra ngoài.

Nhanh đi hẹn hò với bạn trai nhỏ của cậu đi!

Buông tha cho tôi khoảng thời gian vui vẻ này đi, tôi cảm ơn cậu!

Vinh Tình vẫn cầm tay cầm chơi game bị Cao Gia Hiên đuổi ra ngoài có hơi bối rối.

Gì vậy? Người anh em?

Cậu có chuyện gì vậy? Cậu có biết cậu còn thiếu papa bao nhiêu tiền không?

Cậu lại dám đuổi papa ra ngoài!!!

Vinh Tình kêu lớn trong lòng, sau đó chợt nghe thấy tiếng bước chân vang lên sau lưng.

...., ai da, đúng rồi, chó săn nhỏ!

Suýt nữa quên mất!

Anh chột dạ quay người lại.

Nhưng mà suy nghĩ lại, papa vẫn còn đang giận dữ mà!

Đúng! Chính là như vậy!

Lâm Kích nhìn ánh mắt anh, khẽ mỉm cười.

Cậu lấy ra một bó hoa hồng tươi lớn từ sau lưng.

"Có thể mời Vinh tổng cho chút mặt mũi cùng đi ăn cơm xem như là nhận lỗi không?"

Cao Gia Hiên đứng phía sau chậc một tiếng.

Người trẻ bây giờ thật lợi hại, tuổi còn nhỏ mà cách thức trêu chọc cũng không phải dạng vừa.

Nhưng mà Vinh Tình không dễ lừa như vậy, chỉ là một bó hoa hồng đã muốn đẩy được Vinh Tình đi?

Vinh Tình đúng là rất dễ lừa!

Vốn dĩ tôi chạy cậu đuổi mới thú vị! Nhưng có bậc thang là có thể đi xuống!

Anh đắc ý nhận lấy hoa hồng, đang định đồng ý thì bỗng nhiên ợ một tiếng.

Mùi gà chiên tràn ngập không khí.

Vẻ mặt Vinh Tình dần dần đông cứng.

Anh từ từ quay đầu, ánh mắt như muốn cắn chết người nhìn chằm chằm Cao Gia Hiên.

~~~~

Cười chết anh tôi.

Thêm nữa là chương sau siêu hot nha mọi người.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play