.... ?
Vinh Tình cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu.
Anh xem đi xem lại nhiều lần rồi hít vào một hơi.
Không phải!
Kịch bản này không đúng!
Anh cảm thấy cả người mình đều không ổn lắm.
Không phải đã nói chỉ đi ăn một bữa cơm sao?
Tại sao lại biến thành tới nhà chó săn nhỏ ăn cơm rồi?
Vậy lỡ như chó săn nhỏ ăn không no.
Muốn ăn cái khác thì sao!
Vậy chẳng phải phong ấn của anh sẽ bị bại lộ à?
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Vinh Tình hận không thể trực tiếp chết đi!
Cái đồ phong ấn độc ác này!
Papa phải cắn chết mày một trăm lần mỗi ngày!
Mày nghe thấy không!
Một trăm lần!
Vinh Tình cắn chết phong ấn độc ác hết lần này đến lần khác trong lòng mới miễn cưỡng hồi phục tâm trạng.
Anh lại nhìn tin nhắn lần nữa rồi trầm tư.
Không được, chuyện đến nước này rồi!
Lẽ nào papa phải chịu thua như vậy!
Chắc chắn không thể được!
Đàn ông đích thực không thể nói không được!
Anh cắn răng trả lời tin nhắn.
[Được, nếu cậu đã nói thế vậy nguyên đán gặp.]
Trả lời tin nhắn xong, anh vẫn cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
Tại sao người khác hẹn nhau đều là ra ngoài tiệm ăn cơm, nhưng đến chỗ anh lại biến thành đến nhà chó săn nhỏ ăn cơm?
Anh nhìn màn hình chằm chằm.
Bỗng nhiên có chút nghi ngờ cuộc đời.
Nhưng mà chợt nghĩ lại.
Hình như cũng không có gì không đúng?
Tài nấu nướng của chó săn nhỏ rất tốt.
Chắc là muốn có được trái tim một người thì phải nắm lấy dạ dày của người đó trước?
Anh sờ cằm.
Ai da!
Nghĩ nhiều như vậy làm gì!
Có người theo đuổi không vui sao?
Không vui vẻ sao?
Vui vẻ! Sung sướng!
Vậy là được rồi!
Về phần những thứ khác thì quản nó làm gì!
Vinh Tình nghĩ thông suốt lập tức cảm thấy bản thân vô cùng vui sướng!
Anh đắc ý quyết định đi mua thêm một chiếc xe!
Số tiền kiếm được trong họp hằng năm của Vinh thị dư sức mua mười chiếc Maserati!
Vinh Tình mua xe mới xong lại nhìn thêm mấy lần, càng nhìn càng cảm thấy vui sướng trong lòng.
Anh chụp vài bức ảnh, dứt khoát chia sẻ vào nhóm nhỏ để cho người khác cũng được thưởng thức.
Phân đội máy kiếm tiền vô tình.
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh].
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh].
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [Hình ảnh], [Hình ảnh], [Hình ảnh].
Cao Gia Hiên đặt mì tôm xuống, chỉ hận tại sao bản thân lại nhanh tay.
Xem nhóm làm gì!
Xem tin tức làm gì!
Xem hình ảnh Vinh Tình gửi làm gì!
Hương vị mì cay thịt bò không thơm sao?
Không phải đang đói sao?
Không phải ăn nó là vì tiết kiệm thời gian sao?
Tại sao còn phải tốn thời gian vào xem nhóm!
Hừ! Cái tay hỏng này không cần cũng được!
Vinh Tình đợi một lát.
Ơ?
Tại sao tất cả mọi người lại không có động tĩnh gì?
Anh kéo lên trên một chút.
Ai da!
Thì ra là mình cấm nói rồi!
Chủ nhóm đã hủy bỏ cấm nói.
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [Ai da, tại sao mấy cậu không nói là tôi đã cấm nói, tôi bận quá nên quên mất.]
Cao tổng nhỏ than thở: [...., bận mua xe?]
Hắn oán hận nói ra tiếng lòng rồi gắp một ngụm mì ăn vào trong bụng.
Nhớ kỹ đi Cao Gia Hiên!
Đả đảo ông già! Đả đảo tụi con riêng kia của ông già!
Nếu không mày mãi mãi cũng không thể phóng khoáng như thế giống Vinh Tình!
Mày chỉ có thể là súc vật khổ sở ăn mì gói tăng ca ở trong công ty vào cuối năm mà thôi!
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [Mua xe nào phải việc bận gì, chỉ là vừa ý thì mua thôi, nhưng mà nghe nói hơn một tháng sau mới có thể lấy được chiếc này, chậc, sớm biết vậy thì tháng trước tôi đã mua rồi."
Tống Thái tử thê thảm: [Đúng vậy, phải đợi lâu như thế, tại sao lúc trước cậu không mua?]
Cao Gia Hiên nhìn chằm chằm tin nhắn trong nhóm.
Tống Hiền, cậu là tên ngốc sao?
Tại sao cậu phải lên tiếng!
Cậu căn bản không hiểu!
Chiếc xe đó chỉ mới nhập khẩu vào trong nước trong tháng này!
Nếu tháng trước Vinh Tình muốn mua thì phải đi ra nước ngoài mua!
Vậy chẳng phải bọn họ càng chua hơn sao!
Dám rước xe từ nước ngoài về đều là dũng sĩ!
Cao Gia Hiên nghẹn một bụng thành thạo ăn hết mì xong thì chỉ cảm thấy bụng no rồi nhưng trong lòng vẫn trống rỗng.
Cuộc sống chính là cô đơn như thế.
Đã sinh Du sao còn sinh Lượng?
Tại sao loại phú nhất đại như Vinh Tình lại tồn tại?
Mặc dù vậy hắn vẫn muốn thả một quả rắm cầu vồng cho Vinh Tình.
Cao - nô lệ tư bản thê thảm nhưng ông già phía trên không chết - Gia - tầm thường tăng ca có con riêng làm đối thủ quá nhiều - Hiên hận không thể nhỏ ra được hai giọt nước mắt cá sấu.
Cao tổng nhỏ than thở: [Nếu không phải bận mua xe thì Vinh tổng bận rộn làm cái gì? Nghe nói gần đây Vinh thị đã làm xong tổng kết cuối năm, năm nay tết sớm, chẳng phải vài ngày nữa là nghỉ rồi sao?]
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [À thì, nói cho mấy cậu cũng không phải không được. Nhưng mà nếu bị lộ ra ngoài tôi sẽ là người đầu tiên tính sổ mấy cậu.]
Cao Gia Hiên lập tức hồi hộp trong lòng.
Gì vậy!
Vậy cậu đừng nói!
Cầu xin cậu mau dừng lại!
Cậu vừa nói như thế, làm tôi đã sớm ghen tị trước rồi!
Nhưng mà hắn căn bản không kịp ngăn cản thì lời nhắn bên dưới của Vinh Tình lập tức được gửi trong nhóm giống như trực tiếp sao chép rồi dán vào vậy.
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [Gần đây có người theo đuổi tôi, tôi có thể sẽ bận rộn vì được theo đuổi, chậc, tôi đang rất bận.]
Cao tổng nhỏ than thở: [....]
Tống Thái tử thê thảm: [Ồ? Vinh Tình cậu cũng sắp thoát ế sao? Thật là đúng lúc, tôi có lẽ cũng vậy.]
Ông chủ Mục sung sướng: [Cái gì? Vinh Tình cậu sắp thoát ế? Vậy lúc nào thì tổ chức tiệc cưới? Một tấm thiệp mời có thể mang theo mấy người? Tiền lì xì muốn bỏ bao nhiêu?]
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [....]
Cao tổng nhỏ than thở: [....]
Tống Thái tử thê thảm: [....]
Ông chủ Mục sung sướng: [Sao vậy? Chẳng lẽ thoát ế không phải sẽ lập tức kết hôn sao? Bên chỗ bọn tôi đều là trực tiếp hỏi tiền lì xì bỏ bao nhiêu, chẳng lẽ phong tục chỗ các cậu không giống nhau sao?]
Vinh Tình nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu.
Trong lòng từ từ xuất hiện một cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Ông chủ Mục sung sướng đã bị chủ nhóm đổi tên thành "Ông chủ Mục làm người đi".
Cao tổng nhỏ than thở: [....?]
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà....
Cao tổng nhỏ than thở: [Làm tốt lắm.]
Ông chủ Mục làm người đi: [Sao thế? Có chuyện gì? Không đúng chỗ nào sao? Không phải yêu đương nhất định phải dùng hôn nhân làm tiền đề à, chắc không phải cậu đang đùa giỡn lưu manh chứ? Vinh tổng cậu muốn làm lưu manh chứ?]
Chủ nhóm Vinh vẻ vang: [...., không, tôi yêu đương chính là dùng hôn nhân làm tiền đề.]
Vinh Tình trầm mặt.
Không kết hôn thì yêu đương làm gì?
Nuốt nước mắt làm một sao?
Không!
Ông chủ Mục làm người đi: [Không đúng à, hay tôi đã nói cái gì sai rồi sao? Sao cậu lại đổi thành tên này? Lẽ nào bên chỗ các cậu không tặng tiền lì xì?]
Ông chủ Mục làm người đi đã bị chủ nhóm cấm nói một tháng.
Cao tổng nhỏ than thở: [....]
Tống Thái tử thê thảm: [....]
Ngang ngược!
Chuyên chính!
Tâm trí của ba thành viên trong nhóm chợt lóe lên hai từ này.
Bên kia, vẻ mặt Vinh Tình rất thối.
Anh suy nghĩ một lát rồi thao tác.
Chủ nhóm đã cấm tất cả mọi người lên tiếng
Hừ!
Nhắc đến kết hôn làm gì!
Tiền lì xì gì chứ!
Chẳng lẽ muốn papa nói cho mấy cậu biết là tôi phải yêu đương thêm ba năm nữa mới có thể lĩnh chứng được sao?
Hức!
Vừa nghĩ tới là lòng chua xót!
Mình quá khổ rồi!
Papa không vui vẻ nên mấy cậu cũng không được nói!
Nhóm này cứ yên lặng như vậy mà giải tán đi!
Vinh Tình tổn thương lẫn nhau xong thì mặt không cảm xúc đặt điện thoại xuống.
Điện thoại đã không thể mang đến niềm vui cho anh.
Vậy còn cái gì có thể mang đến niềm vui cho anh đây?
Ngoài tiêu tiền ra thì chính là kiếm tiền!
Vinh Tình trở nên trầm tư.
Anh suy nghĩ một lát rồi mở máy tính lên tìm kiếm.
Anh có chút ấn tượng, sau <<Wordless Spy>> thì có một bộ phim điện ảnh ít phổ biến bỗng nhiên nổi tiếng.
Nghe nói bởi vì đạo diễn của bộ phim này lúc đó là sinh viên mới vừa tốt nghiệp khoa đạo diễn cho nên suýt bỏ dở mấy lần vì không tìm được nhà đầu tư.
Cuối cùng lại có chút quan hệ với bạch liên hoa, bạch liên hoa nhìn trúng thiên phú của cậu sinh viên khoa đạo diễn này nên sau đó đã đầu tư ba triệu, thuận tiện nhận đóng vai nam chính, không ngờ rằng sau này lại trở thành hắc mã lớn nhất của năm đó, chỉ dùng tiền vốn ba triệu nhưng lại càn quét toàn bộ phòng vé tới khoảng 1,3 tỷ, khiến cho độ nổi tiếng của bạch liên hoa tăng vọt.
Chỉ là ba triệu!
Lại nhận được 1,3 tỷ!
Vinh Tình lập tức hăng hái.
Anh còn nhớ bên trong có viết thời điểm cậu sinh viên khoa đạo diễn kia được phỏng vấn còn có vẻ mặt khá tiếc nuối, nếu như có thể đầu tư nhiều hơn chút nữa thì cậu ta nhất định có thể quay bộ phim này càng hay hơn!
Đây chẳng phải sẽ kiếm được nhiều tiền hơn sao?
Rất tốt! Để papa vui vẻ kiếm tiền đi!
Vinh Tình quyết định xong thì muốn gọi điện thoại cho trợ lý Hà ngay lập tức.
Điện thoại vừa bắt được đã nhanh chóng bị cúp máy một cách lạnh lùng.
....
À, đúng rồi, trợ lý Hà đang đi nghỉ phép.
Rút thưởng trúng Maserati, mang theo Điềm Đậu.
...., fuck!
Thậm chí trong nháy mắt lại có chút ước ao là chuyện gì đã xảy ra!
Vinh Tình tức giận không thể không chọn một người khác.
Vệ sĩ A.
Đây là người cũ bên cạnh bá tổng, bình thường chuyên làm một vài công việc bí mật, hoàn toàn khác với trợ lý Hà làm việc ngoài sáng.
Nhưng mà muốn tìm người thì vệ sĩ A ngược lại rất thích hợp.
Vinh Tình lập tức nhìn xung quanh.
Anh nhớ rõ bá tổng không thích có người khác đi theo bên cạnh, cho nên vệ sĩ A luôn trà trộn trong đám người xung quanh bảo vệ anh.
Ồ, tìm được rồi.
Vinh Tình liếc mắt nhìn người đàn ông gầy guộc không đáng chú ý đang ngồi trên băng ghế dài ăn từng ngụm lớn bánh bao nhân, rồi đi tới.
"Điều tra một người giúp tôi."
Vệ sĩ A ăn ba ngụm hết bánh bao nhân thịt, đôi mắt lấp lánh có tinh thần.
"Mời Vinh tổng nói."
Vinh Tình nhớ lại một chút, "Tôi muốn có thông tin của một cậu sinh viên khoa đạo diễn, tên cậu là Chử Kha, phương thức liên lạc với cậu ta còn có tin tức gần đây, tôi hy vọng trước ngày mai có thể nhìn thấy."
Vệ sĩ A gật đầu.
"Không thành vấn đề."
Hắn đứng lên ném túi giấy đi, hai tay đút vào trong túi quần, thân thể lọm khọm, lập tức hòa vào trong đám người như không hề có cảm giác tồn tại.
Vinh Tình tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Đây chính là cao thủ ẩn nấp giữa thành phố!
Hình như mấy lời này không phải dùng như thế!
Quên đi! Dù sao ý nghĩa đúng là được rồi!
Trường điện ảnh.
Trong một phòng ký túc xá, ba nam sinh đồng tâm hiệp lực ném một nam sinh thoạt nhìn râu ria xồm xoàm ra ngoài.
Rầm, rầm!
Hai chiếc vali cũng bị ném ra ngoài.
"Xùy! Mày bị đuổi học rồi mà vẫn còn dám ở đây, mày không sợ mất mặt nhưng bọn tao sợ, nhanh chóng cầm đồ của mày đi đi!"
"Đúng thế, thứ gì vậy, tao nghe nói nó còn đi khắp nơi tìm người đầu tư muốn làm phim, cười chết tao."
"Nó? Tìm đầu tư? Nói chuyện cũng nói không xong, dẹp đi!"
"Khó nói lắm, nếu sửa soạn một chút thì không phải dáng vẻ của nó cũng rất đẹp sao? Không phải từng được mấy đứa con gái nói là hotboy đẹp nhất sao? Có vài nhà đầu tư lại thích thì sao, hì hì hì."
"Đúng vậy...."
Nam sinh kéo chiếc áo mỏng manh mặc trên người, đưa tay với lấy chiếc vali của mình.
Bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn đưa tới chiếc khăn tay.
Nam sinh bất ngờ ngẩng đầu, một chàng trai có vẻ khá quen đứng trước mặt cậu ta, nụ cười vừa dịu dàng vừa có chút dè dặt.
"Cho cậu lau mặt nè."
Nam sinh trầm mặc một lát, nhìn bàn tay chi chít vết nứt nẻ vì lạnh của mình nhưng không nhận lấy.
Trên mặt chàng trai lập tức lóe lên một chút thiếu kiên nhẫn, ý cười trên mặt lại càng dịu dàng.
Gã lại dúi khăn vào trong tay nam sinh.
"Bạn học, cậu không sao chứ?"
Một giọng nam trầm thấp vang lên sau lưng hai người, nam sinh bỗng nhiên cảm giác thân thể nhẹ bỗng như được người khác nhấc lên.
Nam sinh: ???