Tốn chút sức lực mua đồ ăn trở về, Lâm Kích mặt tạp dề vào bắt đầu nấu ăn. Đầu tiên cậu giết gà sau đó chặt gà thành từng miếng, tiếp sau đó là bắt chảo dầu lên.

Vinh Tình trốn ở một bên góp phần trợ uy. Hai chân anh giống như nảy mầm mọc rễ trước cửa bếp, sống chết không đi vào.

Đùa gì chứ!

Đó là con gà còn sống sờ sờ đấy!

Còn là ba con!

Không biết sức chiến đấu của gà mạnh cỡ nào sao?

Một fat otaku* bình thường thì sức chiến đấu chỉ có 5 con gà!

(*Raw là 肥宅: phì trạch, là một thuật ngữ có nguồn gốc từ Nhật Bản. Ban đầu nó được sử dụng như một thuật ngữ xúc phạm để mô tả những người trẻ béo phì không thích thể thao, thích ăn đồ ăn vặt nhiều calo và thích đối mặt với màn hình máy tính trong một thời gian dài. Vào năm 2014, nó trở nên phổ biến trên Internet. Với sự lan rộng của văn hóa hai mặt, giờ đây nó được sử dụng như một sự chế giễu ác ý, nhưng nó vẫn được sử dụng rộng rãi để chế giễu một otaku không béo.)

Nghĩ kỹ mà xem!

Mặc dù papa là một bá tổng!

Thế nhưng sức chiến đấu chỉ bằng một fat otaku bình thường.

5 dĩ nhiên nhỏ hơn 30!

Đánh không lại lẽ nào lại đến gây phiền sao?

Đó tất nhiên là không thể!

Vinh Tình tìm xong cái cớ trong lòng thì tiếp tục thoải mái núp ở cửa nhìn một mình Lâm Kích biểu diễn giết gà.

Lợi hại!

Quá lợi hại!

Người đàn ông có sức chiến đấu vượt qua 30!

Trong mưa bình luận, người xem vì chuyện này mà tranh cãi.

"Cái này có hơi quá đáng nhỉ? Dựa vào cái gì mà đều là Lâm Kích làm? Cậu ấy chạy ở bên ngoài quay show hết một ngày chắc chắn rất mệt giờ lại còn phải làm cơm cho người khác? Nếu là như này thì còn không bằng gọi đồ ăn ngoài tới."

"Làm phiền lúc xem chương trình thì để tâm chút được không? Tại sao phải ở đây cọ cơm còn không phải là do tổ chương trình không cho bọn họ gọi đồ ăn ngoài sao? Cái này cũng được coi như là nhiệm vụ có được không?"

"Lâm Kích mệt lẽ nào người bạn giàu có thì không mệt? Lúc vừa gặp mặt người ta cũng đã nói mới trở về từ  hội nghị nên rất mệt, vậy nên mới định tìm một chỗ nghỉ ngơi gần đây."

"Cho dù mệt đi nữa thì phụ một tay vẫn được mà? Sao cứ đứng nhìn như thế?"

Antifan cuối cùng cũng coi như tìm được điểm để công kích, lập tức bắt đầu trở nên hưng phấn.

Mấy bạn fan của Lâm Kích cũng không vui, thế nhưng đã có một số fan đứng ra giải thích cho bọn họ một chút.

"Mấy chị em đừng bị dắt mũi. Người bạn giàu có đã giúp Lâm Kích nhà chúng ta rất nhiều, lúc mở cửa còn tặng một đợt quảng bá nên chắc chắn không phải do tình cảm không tốt. Không chừng người bạn giàu có tám chín phần là người chưa từng xuống bếp, hơn nữa làm như vậy Lâm Kích nhà chúng ta cũng sẽ có nhiều cảnh quay hơn, tuyệt đối đừng nghe anti dắt mũi, đó đều là mấy thứ xàm xí."

"Nhận được."

"Đã rõ."

Có một bạn fan khác yếu ớt nói một câu.

"Chỉ có mình tui cảm thấy người bạn giàu có rất đáng yêu sao?"

"Ai! Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa! Nhìn xem Lâm Kích nhà chúng ta hiếm khi khi xuống bếp giờ lại đang làm cơm không tốt sao? Tui vất vả lắm mới kiếm được cái đầu về đấy!"

Không lâu sau mùi thơm của canh gà bay nồng nặc. Sau đó là mùi thơm của gà rán xốp giòn được bao bọc trong tương cà ngon ngọt thơm ngon.

Màu sắc của gà Cung bảo thoạt nhìn vô cùng ngon miệng mê người. Cách một màn hình người xem đều cảm giác được tài nghệ nấu nướng của Lâm Kích.

Chỉ là....

"....? Gì vậy, Lâm Kích đây là có nỗi hận lớn cỡ nào với gà vậy?"

"Người đàn ông nào lại làm ra chuyện này trong nhà! Tán tận lương tâm giết sạch họ gà! Phụt, xin lỗi tui đi cười một lát."

"Ha ha ha ha ha, cười chết rồi, giết sạch họ gà cũng được. Đây là mấy món ăn của người bạn giàu có, mọi người không nên hiểu lầm Lâm Kích ha ha ha ha, nhưng mà không biết vì sao khẩu vị của người bạn giàu có này lại giống hệt tui!"

"Đúng đúng đúng, cũng rất giống tui! Tất cả đều là món tui thích ăn!"

"Thực không dám giấu giếm, tui cũng...."

Cuối cùng nồi gà hấm nấm cũng ra lò, khắp phòng lập tức ngập tràn mùi thơm.

Đôi mắt Vinh Tình cũng sáng óng ánh như lưu ly.

Không ngờ rằng!

Chó săn nhỏ đúng là một bảo bối!

Anh vây quanh Lâm Kích, trong miệng phát ra tiếng than thở chà chà.

"Lợi hại nha, cậu vậy mà còn biết làm cơm!"

Hơn nữa vừa nhìn liền biết là đầu bếp!

Nhìn màu sắc này đi!

Ngửi mùi thơm này đi!

Chắc chắn là một đầu bếp siêu cấp!

Lâm Kích bất đắc dĩ liếc mắt nhìn anh.

Chẳng lẽ lợi hại hơn không phải chính là trong nhà anh vậy mà chỉ có nước ngọt với mì thôi sao?

"Rửa tay ăn cơm đi."

Lâm Kích nói, thuận tiện nhìn thoáng qua đoàn phim.

"Mấy người cũng đừng quay nữa, đi theo cả ngày rồi không bằng ăn cơm trước đi."

Vinh Tình có hơi chột dạ.

Cho dù là vậy, nhưng mà cũng rất vui!

Hơn nữa anh nhiều nhà như vậy, cũng chỉ có căn nhà này bí mật giấu mấy thứ đó.

Ai biết sẽ cho người khác vào đây đâu!

Đều do tổ chương trình ngu ngốc này!

Là mấy người để lộ cuộc sống của tôi!

Lâm Kích luôn chú ý tới đoàn quay phim, thấy bọn họ cuối cùng cũng để máy quay xuống thì miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.

Nói thế nào đây, bây giờ cậu đã có hơi hối hận vì đến nhà Vinh Tình. Nếu như mấy thứ này của Vinh Tình bị lộ ra ngoài thì như vậy liệu có ảnh hưởng đến hình tượng của Vinh Tình không?

Lâm Kích vì thế mà sầu đến trắng đầu.

"Sao vậy?"

Vinh Tình nhân lúc máy quay không chú ý lặng lẽ ăn vụng một miếng gà rán.

A!

Ăn ngon quá!

Tại sao Lâm Kích không mở quán cơm đi!

Nghĩ rồi lại nghĩ, Vinh Tình vỗ trán một cái.

Không đúng!

Lâm Kích đóng phim giỏi hơn!

Hơn nữa, nếu như cậu ấy không đóng phim thì bản thân sao có thể tiêu ba ngàn vạn mà biết được cậu ấy?

Hì hì hi.

Không sai! Chính là như vậy!

Anh suy nghĩ một lát rồi thổn thức, vui vẻ đầy mặt nhìn Lâm Kích.

"Cũng may cậu không đi mở tiệm cơm."

Nếu không thì sao bọn họ có thể quen biết được!

Nếu như không quen biết Lâm Kích!

Vậy lúc anh xuyên thành bá tổng tiêu ba ngàn vạn!

Còn có rất nhiều rất nhiều tiền lúc sau!

Không tiêu được tiền thì làm bá tổng còn có niềm vui gì chứ?

Tốt, không hổ là Lâm Kích!

Lựa chọn một con đường chính xác đấy!

Mở tiệm cơm?

Mình?

Vẻ mặt Lâm Kích khó hiểu.

Tại sao cậu lại muốn đi mở tiệm cơm?

Hơn nữa, tại sao Vinh Tình lại vui vẻ như vậy?

Là do lúc cậu làm cơm đã bỏ lỡ cái gì sao?

Thắc mắc của cậu thực sự quá rõ ràng làm mưa bình luận nhanh chóng quét tới.

"Ha ha ha ha ha, Lâm Kích choáng váng rồi!"

"Ai, nếu là tui tui cũng choáng váng. Người bạn giàu có này có trí tưởng tượng rất lớn nha! Tui cảm thấy tui có hơi theo không kịp!"

"Tui cũng vậy! Nhưng mà không biết vì sao nhìn khuôn mặt mơ màng của Lâm Kích tui cảm thấy rất muốn cười A ha ha ha ha ha!"

"Ai có thể nói cho tui biết người bạn giàu có này đang nghĩ thế nào không? Cmn! Tui thật sự cảm thấy anh ấy rất hài hước!"

Trong lúc mưa bình luận cười vui vẻ, ống kính bỗng nhiên xoay một cái, một nửa gò má của Tiêu Tử Kỳ bỗng nhiên xuất hiện trước màn ảnh.

".... Fuck! Làm tui sợ hết hồn! Tại sao lại xoay ống kính đi vậy?"

"Có lẽ là bên phía Lâm Kích ăn cơm xong sau đó tắm rửa đi ngủ nên không còn cảnh quay nào."

"Nói thật tui tình nguyện xem bên kia ăn cơm hơn, không biết Tiêu Tử Kỳ này hot thế nào chứ tui luôn cảm thấy quá làm ra vẻ, không nhìn nổi."

"Xem tạm đi, đều là khách quý cũng không thể chỉ quay mỗi Lâm Kích được."

Tuy rằng là vậy thế nhưng người xem rõ ràng đã giảm đi rất nhiều. Mà số lượng cùng chất lượng mưa bình luận cũng theo đó mà giảm xuống.

Đạo diễn vẫn luôn ngồi trông coi dữ liệu có chút không dám tin được.

"Lâm Kích này được chào đón như thế sao?"

Trong lòng ông dần dần xuất hiện một chút bất an, nếu như biết sớm như thế....

Tiêu Tử Kỳ còn đang cùng bạn của gã đi mua đồ ăn.

Dường như bọn họ đều nghĩ tới biện pháp giống nhau, Tiêu Tử Kỳ từ chối lời mời ra ngoài ăn cơm cùng bạn mình, hai người thương lượng một chút rồi đều quyết định làm một bữa cơm.

Nhưng mà khác biệt chính là trên mặt người bạn của Tiêu Tử Kỳ không có bị dán đầu mèo vậy nên có không ít người xem đều nhận ra cậu ta.

Là Công Tôn Bách của Công Tôn gia.

"Tiêu Tử Kỳ quen biết với người của Công Tôn gia? Lợi hại nha! Đây thật sự chính là gia tộc danh tiếng đó."

"Vừa nãy còn nói đến kim chủ của Lâm Kích mà? Tại bên này lại không nói tiếp? Đây chính là gia tộc danh tiếng nhỉ? Công Tôn gia không phải là gia tộc nằm trong F4 sao?"

"Show thực tế này thật thú vị, vốn tưởng rằng là nhiệm vụ khó hoàn thành nhất kết quả hai bên đều đụng trúng người bạn giàu có của mình, lợi hại lợi hại. Hay là do tui quá đơn thuần, tưởng rằng có thể nhìn thấy bọn họ ngủ đầu đường xó chợ."

"Làm phiền lúc mở miệng nói chuyện thì hãy mang não, từ lúc vừa bắt đầu Tiêu Tử Kỳ đã nói mình có một người bạn ở gần đây còn Lâm Kích chỉ là sau đó ngẫu nhiên gặp được, vậy nên bản chất sẽ không giống nhau được không?"

"Đừng nói nhảm nữa*, có muốn xem show nữa không vậy, cãi qua cãi lại thì có gì hay? Hay là thắng thì có thưởng?"

(*Raw là 别 bb, là một thuật ngữ mạng mang ý nghĩa xúc phạm, yêu cầu người khác đừng nói nhảm hay đừng thô lỗ.)

Trong ống kính Tiêu Tử Kỳ đang cùng Công Tôn Bách đi vào một cửa hàng đẳng cấp không thấp, sau đó thì mua một đống hải sản đắt tiền.

Thậm chí Tiêu Tử Kỳ còn cầm một con của Hoàng đế hướng về phía máy quay phổ cập khoa học.

Gã cười rất tiêu chuẩn, hàm răng cũng rất trắng, mắt cong cong cười càng làm Công Tôn Bách bên cạnh nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Nhưng mà....

Không ít người trong mưa bình luận đều bó tay.

"Bạn bè giàu có nhà người ta mua ba con gà là bởi vì muốn mời đoàn phim cùng ăn, mấy người rõ ràng chỉ có hai người ăn, mau nhiều như vậy có ăn hết không? Một con cua Hoàng đế cũng đủ để hai người ăn no rồi nhỉ?"

"Có sao nói vậy, tui cảm thấy vừa nãy Lâm Kích cùng người giàu có yên lặng mua gà lại chân thật hơn, còn bên này quả thực giống như đang làm dáng đã vậy còn phổ cập khoa học về cua Hoàng đế, làm như tui có thể ăn được giống họ không bằng."

".... Lời này của người anh em lầu trên đúng là hại người tám trăm tự tổn hại một ngàn, rất chính xác. Nhưng mà tui cũng đứng về phía bọn Lâm Kích! Hơn nữa cái đoạn người bạn giàu có sợ gà cũng rất thú vị."

Mưa bình luận còn đang cãi nhau, sau đó ống kính lại tiếp tục chuyển hướng.

Tiêu Tử Kỳ bắt đầu giúp đỡ người bạn nấu ăn. Có thể nhìn ra được tài nấu nướng của Công Tôn Bách không tệ, thủ pháp xử lý cua rất điêu luyện.

Ngược lại là Tiêu Tử Kỳ đến giúp đỡ....

"A!"

Gã bị cua Hoàng đế kẹp đầu ngón tay.

"A!"

Gã bị cua Hoàng đế trèo xuống kẹp ngón chân.

"A!"

Gã, gã tự cắt vào tay mình.

Lúc đầu Công Tôn Bách còn thương tiếc ra mặt nhưng sau đó đã chết lặng.

Cậu ta miễn cưỡng nở một nụ cười.

"Hôm nay cậu chạy chương trình có mệt không? Cậu đến ghế salon ngồi nghỉ ngơi chút đi, chuyện nhỏ như thế tôi sẽ giải quyết nhanh thôi."

Tiêu Tử Kỳ không phát hiện ra cái gì không đúng, nước mắt rưng rưng nhìn cậu ta. Gã đứng bằng một chân, một cánh tay cầm lấy một cánh tay khác nhảy ra ngoài phòng khách.

Mưa bình luận trầm mặc một lát.

"Gì đây.... Tui so sánh một chút, cảm thấy người bạn giàu có ở một mình trong bếp sẽ tốt hơn nhỉ?"

"Tui.... Là Tiêu Tử Kỳ có độc sao? Cùng bị một con cua kẹp đến hai lần, gã cũng coi là trước không thấy người xưa sau không người mới tới*....."

(*Trích từ phần dịch thơ Đăng U Châu Đài Ca - Trần Tử Ngang của Hoàng Nguyên Chương.)

"Tui cũng biết nấu nướng một chút, nói thật thì thay vì có một người bạn lúc nào cũng làm tui lo lắng đứng cạnh giúp thêm phiền thì không bằng người đó cứ ngồi trên ghế salon chờ ăn là được...."

"Tui cũng vậy...."

Mà sau đó, Vinh Tình ăn xong bữa cơm do Lâm Kích làm thì đắc ý mà no nê ợ một cái.

Đoàn quay phim cùng Lâm Kích đã hẹn xong sáu giờ sáng sớm mai sẽ tới, sau đó thì mang vẻ mặt cảm ơn có thêm chút ý tứ hàm xúc không nói ra được mà tạm biệt Vinh Tình rời đi.

"Đi rồi?"

Thấy Lâm Kích quay về, Vinh Tình hừ một tiếng từ trong mũi.

"Ừm, cuối cùng cũng đi."

Không còn máy quay, Lâm Kích cũng hiếm thấy mà không giữ chút hình tượng nào ngồi phịch trên ghế sô pha cùng anh.

Cả ngày hôm nay thực sự quá mệt.

"Vậy tắm rửa đi ngủ đi, chỗ này có một phòng khách, để tôi dẫn cậu đi xem."

Vinh Tình nói xong thì đứng lên đi tới mở cửa căn phòng trước mặt.

Sau đó anh yên lặng đóng lại.

Lâm Kích không hiểu nguyên nhân nhìn anh.

Vinh Tình yên lặng nhìn lại.

Cái này, này nên nói thế nào đây?

Nên nói đều là trợ lý Hà làm không có liên quan gì đến tôi sao?

Nhưng mà Lâm Kích có tin không?

Thế nhưng cái này thật sự không có một xu liên quan nào đến mình mà!

Đều do trợ lý Hà làm!

"Hắt xì ——!"

Hà Khiêm tránh né cái đầu nhỏ của Điềm Đậu hắt hơi một cái, trên mặt lại từng chút từng chút xuất hiện nụ cười.

"Ai da, xem ra là Vinh tổng đang cảm ơn người làm mai là mình đây."

Y bế Điềm Đậu lên, "Con nói có đúng không Điềm Đậu?"

"Sao vậy?"

Lâm Kích đi tới muốn mở cửa.

Vinh Tình vội vã ngăn cậu lại.

"Không có chuyện gì! Chỉ là tôi quên đem chăn trong phòng khách đi giặt! Nếu không thì tối nay cậu, cứ, cứ...."

Anh chần chờ một lát, làm sao bây giờ đây?

"Vậy tôi ngủ ghế sô pha hoặc là nằm trên đất nghỉ?"

Rất tốt!

Vinh Tình tán dương nhìn cậu.

Vì vậy Lâm Kích liền đặt chăn nệm nằm dưới đất bên cạnh giường lớn của Vinh Tình.

Nếu đổi thành bình thường thì có lẽ cậu sẽ nghĩ đông nghĩ tây, hoặc là nghĩ đến chuyện gì đã xảy ra trong phòng khách nhà Vinh Tình. Dù sao Vinh Tình biểu hiện bất thường như vậy, trong phòng khách tuyệt đối không có chuyện đơn giản như không có chăn.

Thế nhưng show trực tiếp ngày hôm nay đã hao hết tất cả tinh thần của cậu, vừa mới nằm xuống cậu đã ngủ say.

Trong phòng rất nhanh liền vang lên hai tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Đến nửa đêm.

Chỉ nghe thấy một tiếng bốp, theo sau chính là tiếng rên của Lâm Kích, cậu mở mắt ra cầm điện thoại lên nhìn!

Hay lắm.

Thành công bắt được một Vinh Tình đang ngủ mơ.

Chỉ là cậu cảm thấy bản thân hình như hứng chịu chút nội thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play