Beta: caldwell4

~~~~

Tờ báo Đông Hưng.

Sáng sớm, nhân viên tụ tập một chỗ trong văn phòng nghị luận sôi nổi.

"Ây, nghe nói hình như ngày hôm qua chủ biên tự mình viết một bài về tin đồn của vị nào đó? Mọi người nói xem, là thật hay giả vậy?"

"Thật giả cái gì, cô còn chưa xem sao? Đã in ấn xuất bản rồi!"

"Không phải chứ??? Ông ấy to gan như vậy sao? Đó chính là Vinh.... Gia đó!"

"A," Một nhân viên nữ tuổi hơi lớn chút trong đó đẩy mắt kính, "Chủ biên của chúng ta có cái gì không dám? Mấy người cho rằng Đông Hưng chúng ta làm giàu như thế nào? Chính là dựa vào một tay chủ biên thu thập mấy tin đồn đó mới đi lên."

"A?" Nhưng đó chính là, chính là Vinh X đó! Chẳng lẽ mấy người đều chưa từng nghe nói trong tay hắn có một đoàn luật sư siêu ưu tú sao?"

"Ai, nghe qua thì thế nào? Chủ biên muốn viết tin đồn, cấp dưới như chúng ta có thể nói được cái gì đây?"

"Không phải, mấy người không nhìn kỹ sao? Không chỉ mình Vinh X mà ông ấy còn đắc tội với Tống gia, Cao gia và vua thuyền!"

"Shhh ——!"

"Không phải chứ?"

"Ông ấy không muốn sống nữa sao?"

"Bây giờ tôi từ chức còn kịp không?"

"Có phải đầu óc của ông ấy có bệnh không?"

"Tôi thấy đầu óc của mấy người mới có bệnh!"

Một người đàn ông trung niên đầu tóc bóng bẩy, đeo cặp kính rất dày đi từ cửa vào, vẻ mặt giận dữ.

"Một hai người mỗi ngày chỉ biết lười biếng không làm việc, tôi thấy mấy người là không muốn làm nữa!"

Mọi người lập tức tan tác như chim muông.

Người đàn ông trung niên vẫn cảm thấy không đủ hả giận, hừ lạnh một tiếng, đứng trong văn phòng lớn tiếng nói.

"Mấy người biết cái gì! Làm nghề như chúng ta thì phải có dũng khí! Không thì cơ hội ở đâu ra? Mấy người xem đi báo sáng hôm nay bán rất tốt! Ngược lại mấy người, tuần này nếu lại nộp bản thảo không ra gì thì mấy người mau thu dọn tất cả đồ đạc về nhà cho tôi đi!"

Mọi người lập tức im lặng như ve sầu mùa đông.

Hai người ngồi gần nhau trao đổi ánh mắt, cả hai đều nhìn thấy tâm tư muốn đi ăn máng khác đến từ đáy mắt đối phương.

Thấy một đám bọn họ đề thành thật giống như chim cút, người đàn ông trung niên lúc này mới hài lòng ung dung đi vào văn phòng của mình.

Không uổng công ông mua chuộc được đứa con riêng của một gia tộc, tuy rằng phải bỏ ra khá nhiều làm ông có chút đau lòng nhưng với lượng tiêu thụ báo của buổi sáng sớm hôm nay, một khoản tiền thưởng là có thể kiếm trở về!

Đáng giá!

Ông đắc ý cười nhỏ không thành tiếng, mở máy tính ra.

Bỗng nhiên, vẻ mặt ông trở nên cứng đờ.

"Chủ biên, chỗ tôi có một cái bản thảo, ngài nhìn xem...."

Chỉ nghe thấy bịch một tiếng, ánh mắt của người đàn ông trung niên trở nên si ngốc, đầu ngã xuống.

"Chủ biên! Chủ biên!"

Nhân viên lớn tiếng la lên, ánh mắt lơ đãng liếc qua hòm thư trước mặt rồi dừng tại chỗ.

Chỉ thấy được bên trong xuất hiện rất nhiều email của Vinh thị, tất cả đều là thư luật sư bản điện tử.

Hắn đờ người ra một giây, sau đó nhanh chóng cầm bản thảo lên chạy như bay bẩy khỏi văn phòng. Hiện tại hắn phải nhanh chóng, nhanh chóng đi từ chức!

Thuyền Bạch Hộc.

Sau khi trải qua nhiều tai nạn trong tối hôm qua thì cuối cùng cũng nghênh đón được buổi đấu giá hôm nay.

Vinh Tình vừa rời giường, tinh thần liền có chút uể oải, anh mơ thấy một cái ác mộng. Còn mơ thấy cái gì thì anh lại không muốn nhớ tới, chuyện cũ nghĩ lại mà sợ, cứ để cho nó trôi theo gió đi.

"Vinh Tình!"

Giọng nói hưng phấn này tất nhiên là của tên ngốc Tống Hiền cái gì cũng không biết.

Vinh Tình yên lặng quay đầu.

Không phải chứ. Tống Hiền, tối hôm qua cậu làm hồ ly đi hút nhân khí sao?

Vinh Tình đờ đẫn.

Nếu không cái người mang khuôn mặt sáng sủa trước mắt này là ai?

Tống Hiền hưng phấn đầy mặt, chờ xuất phát.

"Mấy người khỏe không? Khi nào chúng ta xuất phát?"

Vinh Tình im lặng không nói.

Được.... Rồi.

Anh còn có thể làm được gì đây?

Người do mình mang đến phải do mình chịu trách nhiệm.

Cao Gia Hiên đứng một biên, đồng cảm liếc mắt nhìn Vinh Tình một cái.

Đoàn phim <<Vô Tự Điệp Báo>>.

Chu Tuần dành chút thời gian rảnh đi về phía Lâm Kích.

"Thưởng cho anh đây một ngụm nước đi."

Hắn đặt mông ngồi xuống, không chút khách khí nói.

Lâm Kích đang trang điểm lại ra hiệu cho hắn tự đi lấy.

"Tủ lạnh nhỏ ở bên kia."

Chu Tuần cũng không khách khí, nhẹ nhàng xoay người bước đến chọn một lon nước ngọt có ga rồi bước trở về.

Chu Tuần một hơi uống hết nửa lon xong mới cảm thấy bản thân bây giờ mới sống lại.

Đã sớm nghe nói đạo diễn Thăng lúc đóng phim vô cùng dữ, đặc biệt chú ý đến diễn xuất, hắn đã chuẩn bị đủ mới tới đây nhưng không nghĩ tới vẫn mệt như chó.

Ngược lại là Lâm Kích, Chu Tuần nhìn thoáng qua sắc mặt không có vẻ gì là mệt mỏi của người còn đang trang điểm để tiếp tục đóng phim, nhịn không được hỏi.

"Thể lực của cậu cũng quá tốt rồi?"

Rốt cuộc là do tên nhóc này quá bền bỉ hay vẫn là do hắn già rồi, không so được với người trẻ tuổi?

Lâm Kích khó hiểu nhìn Chu Tuần.

"Mỗi ngày tôi đều tập thể hình hai giờ."

Cậu dừng một chút rồi lại nói thêm một câu, "Sau khi quay phim xong."

"Shh ——"

Chu Tuần hít hà một hơi.

"Không phải chứ, bộ phim trước của cậu cũng như vậy sao?"

Tiến độ quay chụp của bộ phim trước của Lâm Kích vô cùng gay gắt! Cậu ấy sung sức như vậy sao?

Lâm Kích gật nhẹ.

"Tập thể hình tất nhiên không thể gián đoạn, một tuần nghỉ ngơi hai lần là đủ rồi."

.... Fuck, giống tiếng người không?

Chu Tuần hoàn toàn phục rồi.

Tên nhóc này quả thực không phải con người!

"Cậu thật lợi hại."

Hắn lại uống thêm hai ngụm nước có ga, bỗng nhiên bật cười.

"Nhưng mà nói thật, nhìn cái phòng nghỉ này của cậu đi, anh đây thật sự cảm thấy vui vẻ thay cậu, cậu thay đổi người đại diện xong đúng thật là không giống với lúc trước."

Nhìn phòng nghỉ này xem, đầy đủ mọi thứ, còn chuẩn bị cả tủ lạnh nhỏ chuyên dùng để chứa đồ uống, ánh đèn linh tinh gì đó càng không cần phải nói thêm, cái nào cũng có đầy đủ, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng là một mình.

So sánh với lúc trước ở <<Thiên Địa Khuyết>> có thể nói là cách biệt cả đất trời.

Cái khác Chu Tuần không biết, nhưng chuyện Lâm Kích mang tiền vốn vào đoàn làm phim trước hắn vẫn biết được chút ít, ước chừng khoảng 3000 vạn, kết quả lại sống không bằng Tiêu Tử Kỳ.

Trợ lý Tiểu Tinh ngồi bên cạnh Lâm Kích đang thu dọn để lát nữa thay quần áo, nghe thấy nhịn không được bĩu môi.

Nếu không thì sao?

Người đại diện trước đúng thật đã cho bọn họ thêm kiến thức, chưa thấy ai lại dùng sức bịa đặt đối với nghệ sĩ có triển vọng trong tay mình như vậy.

"Ừ, chị ấy rất tốt."

Lâm Kích nghe hắn nói xong, trong lòng cũng hiểu rõ.

Cái này cũng không phải là công lao của người đại diện, chủ yếu vẫn là do đạo diễn Thăng xem trọng 1000 vạn Vinh Tình đầu tư.

Chỉ là một cái phòng nghỉ mà thôi, tùy tiện đập 1000 vạn vào một chút là có thể sắp xếp, cho cậu cái mặt mũi này cũng chính là cho Vinh Tình, dù sao đạo diễn Thăng cũng hiểu được đạo lý trong giới này nhiều hơn.

"Được rồi, cọ xong rồi anh đi đây, không quấy rầy cậu tiếp tục đọc kịch bản nữa."

Chu Tuần vỗ vỗ mông, nhanh nhẹn đi mất.

Lâm Kích chờ trang điểm, trong lòng lại đang nhớ thương.

Không biết Vinh Tình thế nào rồi?

Buổi đấu giá được tổ chức sau giờ cơm trưa. Dựa theo kinh nghiệm lúc trước, buổi đấu giá ít nhất cũng tốn mất năm tiếng, sau khi chấm dứt còn có một buổi tiệc tối.

Người trên thuyền nối đuôi nhau đi vào.

Ừ, những người thân phận không cao ngày hôm qua, hôm nay lại không thấy đâu.

Vinh Tình mang theo hai người Tống Hiền đi vào, cuối cùng cũng cảm giác được về tới địa bàn của mình.

Sau khi Tống Hiền cùng Cao Gia Hiên đi vào lại đột ngột xuất hiện áp lực. Bọn họ đón lấy ánh mắt bắt bẻ cùng với đánh giá từ bốn phía, từng bước đi theo Vinh Tình ngồi xuống.

Khuôn mặt Tống Hiền vừa rồi còn sáng sủa đã héo đi.

"Vinh Tình," Hắn nhỏ giọng hỏi, "Hình như tôi nhìn thấy rất nhiều bạn bè già của ba tôi."

Vẻ mặt hắn cứng đờ, lầu một có, lầu hai hắn cũng thấy không ít....

Vinh Tình liếc mắt nhìn hắn.

"Không phải rất bình thường sao? Có thể đi vào nơi này, thân phận địa vị đều không tồi."

Hơn nữa papa là không muốn đả kích cậu nên mới không nhắc nhở cậu. Ba của cậu cũng là bạn bè ngang hàng với tôi đấy.

Cao Gia Hiên ngồi bên cạnh, hắn cười khổ trong nội tâm.

Hắn cho rằng bản thân mình có thể đuổi kịp Vinh Tình, hiện tại xem ra không khác gì nói chuyện viển vông.

Tính tình của vua thuyền cũng không chậm chạp, đến giờ ông đi lên tùy ý nói vài câu mở đầu xong liền lập tức xuống sân khấu ngồi phía trước chờ.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu, vừa mở màn Vinh Tình liền sợ hãi đến mức rớt cằm.

Không phải chứ, cái người đẹp trai thoạt nhìn rất chín chắn kia là ai?

Trên sân khấu, một người với vóc dáng cao gầy mặc tây trang màu xanh ngọc vừa nhanh nhẹn vừa già dặn đang chủ trì nghi thức đấu giá lần này.

Nhìn có chút mới lại nhưng lại thắng ở chỗ tự nhiên hào phóng.

Không ít người nhìn kỹ một hồi lâu, tất cả đều lộ ra ý cười trêu ghẹo.

Cao Gia Hiện nhịn không được xoa đôi mắt, không dám tin vào hai mắt mình.

"Cái người trên đài kia, có phải là...."

Hắn có phải mù rồi không?

Vinh Tình chậm rãi gật đầu.

Không, người anh em, đừng hoài nghi thứ bản thân nhìn thấy. Cậu không mù, đó chính con gái nhỏ của vua thuyền gặp được ngày hôm qua, Lâu Thiên. Chẳng qua người ta lúc này thay một bộ quần áo nam thôi.

Nói đến quần áo nam, Vinh Tình có một cái suy đoán gay go.

Cho nên, bạch liên hoa không phải có bảy tên công thật mà là sáu tên công thật cùng với một tên 'công' giả nam sao?

Cho nên bạch liên hoa thật ra chơi cởi mở như vậy sao?

Giả nam gì đó, rốt cuộc là ai ở phía trên vậy!

Vinh Tình sâu sắc cảm thấy mình sắp tan vỡ rồi.

Lần này anh thật sự muốn tan vỡ.

Tam quan vỡ nát còn có thể cứu chữa sao?

Lâu Thiên đứng trên sân khấu hoàn toàn không biết suy nghĩ của Vinh Tình.

Lần chủ trì buổi đấu giá này là do cô xin được từ daddy. Nhưng mà lúc trước cô vốn định mặc quần áo nữ, nhưng sau khi chịu đả kích nặng tối hôm qua cô cảm thấy vẫn là mặc quần áo nam mới có thể thể hiện được bản thân.

Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.

Niềm vui của Vinh Tình cũng chính thức bắt đầu rồi.

"Bây giờ xin được giới thiệu với mọi người...."

Lâu Thiên giới thiệu liên tục xong, "Như vậy, a, số 88 Vinh tiên sinh đã gấp không chờ nổi mà giơ bảng, 50 vạn!"

"Kế tiếp xin được giới thiệu với mọi người món này là...."

"Vinh tiên sinh lại giơ bảng! 80 vạn!"

"Còn có món này là...."

"Lại là Vinh tiên sinh! 340 vạn!"

Tống Hiền cùng Cao Gia Hiên trợn mắt há hốc mồm nhìn Vinh Tình liên tục giơ bảng.

Cơ bản thì chỉ cần Vinh Tình giơ bảng lên, nếu không lấy được món đó anh sẽ không bỏ qua!

"Chậc, mấy người nhìn tên Vinh Tình này đi, tính tình vẫn bá đạo ngang ngược giống như trước đây."

"Ai, cho nên cái chén vừa rồi tôi vừa thấy tên đó giơ bảng thì biết ngay là kết thúc rồi."

"Nói thật, tên đó chỉ có một mình, tuy có nhiều tiền như vậy nhưng cũng không có chỗ tiêu, nhưng mà cũng không thể tiêu như vậy chứ?"

"Anh còn không biết sao? Gần đây tên nhóc này lấy được cái thủy cung từ trong ông già Tống gia kia, người dưới tay tôi tính toán thử một chút, nước chảy hằng ngày ít nhất cũng là con số này."

"Vinh Tình này kiếm tiền giống như máy móc, quá lợi hại, về sau vẫn là thiên hạ của người trẻ tuổi rồi."

Bốn phía không ngừng vang lên tiếng thảo luận, Vinh Tình vô cùng bình tĩnh mà tiếp tục giơ bảng.

Mua!

Mua mua mua!

Dù sao mua mấy cái này về cũng có thể kiếm lời!

Còn có mấy thứ có thể lấy ra để đả thông quan hệ làm ăn, đây chính là một cọc mua bán kiếm bộn không lỗ!

Tống Hiền cũng Cao Gia Hiên bất lực ăn chanh.

A, phía trên cây chanh là quả chanh, phía dưới cây chanh chính là cậu và tôi.

Đây là niềm vui chân chính của kẻ có tiền sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play