Gần đến tết, khắp nơi đều tràn ngập trong bầu không khí năm mới.

Không chỉ có thể nghe được bài hát chúc mừng năm mới không biết phát ra từ nơi nào mà còn có thể nhìn thấy những chiếc lồng đèn đỏ rực cùng những nút dây Trung Quốc ở khắp nơi.

Còn có không ít phương tiện giao thông chạy trên đường cao tốc từ nhiều nơi khác nhau quay về nhà, tần suất máy bay cất cánh ở ngoại ô cũng tăng lên.

Năm mới sắp đến rồi.

Sau khi hoàn thành gần hết lịch trình trong tết, Vinh Tình cuối cùng cũng dành ra được chút thời gian gặp mặt Lâm Kích.

Rất vui vẻ!

Chỉ là thời tiết không được đẹp!

Hai người vừa mới gặp mặt thì tuyết lớn đã bắt đầu rơi lả tả từ trên trời xuống, kế hoạch ra ngoài lập tức bị bỏ dở tại chỗ.

Vinh Tình nhìn lên bầu trời, nội tâm bắt đầu điên cuồng.

Cái thời tiết ngu ngốc gì vậy!

Papa phải đi hẹn hò mà! Chẳng mấy chốc nữa papa sẽ bận rộn đến mức không thể hẹn hò được!

Mà mày lại kéo papa quay về! Tao cắn chết mày!

Lâm Kích liếc nhìn bông tuyết bay xuống, có hơi tiếc nuối.

Chẳng qua cậu lại quay đầu nhìn Vinh Tình đang tức giận rõ ràng đến mức thể nhìn thấy bằng mắt thường, Lâm Kích lấy mũ trên đầu mình đội lên cho Vinh Tình.

"Nếu vậy thì anh có muốn đến nhà em không? Cùng làm sủi cảo ăn không? Với thời tiết như này có lẽ cũng không thích hợp để ra ngoài lắm."

Bông tuyết rơi trên lỗ tai rồi tan ra làm Vinh Tình run lập cập.

Anh không chút nghĩ ngợi đồng ý.

"Vậy chúng ta đi nhanh lên, bên ngoài lạnh lắm."

Thời tiết ngu ngốc này!

Lạnh chết papa!

Đến nhà Lâm Kích, Vinh Tình vừa vào nhà đã không nhịn được oa lên.

Ngôi nhà có vẻ quạnh quẽ lúc trước giờ đã có ánh đèn sáng ngời rọi trước cửa sổ, thế nhưng trên đầu thỉnh thoảng sẽ có một hai chiếc đèn lồng nhỏ xinh rớt xuống, đi vài bước nữa còn có thể nhìn thấy mảnh giấy cắt dán trên cửa sổ, ngay cả trên tủ giày cũng có một búp bê may mắn miệng cười toe toét.

Giống như hương vị năm mới được hiển thị sống động trên giấy, Vinh Tình nhìn đi nhìn lại, thân thể bị gió thổi đông cứng dường như cảm giác được một ánh sáng đỏ rực, lập tức trở nên ấm áp.

"Hôm qua là ngày đầu năm nên em có dọn dẹp lại nhà một chút, thuận tiện đi mua nguyên liệu về làm sủi cảo."

Lâm Kích lấy một đôi dép lông xù cho anh, giúp anh phủi tuyết trên người, vừa cười vừa nói.

"Thịt heo em mua là của một gia đình chuyên nuôi heo đen, thịt heo nhà bọn họ không bị nặng mùi mà thịt cũng ăn ngon hơn thịt bình thường, em cố ý chọn mấy phần thích hợp làm sủi cảo rồi còn mua thêm mấy khúc xương sườn, nếu anh có về muộn thì em sẽ làm sườn xào chua ngọt cho anh nhé?"

Trên chân đeo đôi dép lông xù nên rất ấm áp làm Vinh Tình căn bản không nghe rõ cậu nói gì, chỉ ừm ừm vài tiếng rồi nhịn không được chạy tới phòng khách chơi.

Anh nhìn thấy một cây lì xì!

Cho nên không biết bên trong bao lì xì có tiền không nhỉ!

Thấy anh chạy như bay đến trước cây lì xì, Lâm Kích đang cầm áo khoác anh treo lên bỗng lắc đầu một cái.

Có lúc cậu lại không nhịn được mà nghĩ rốt cuộc là cậu hai mươi tuổi hay Vinh Tình mới là hai mươi tuổi.

Vinh Tình ngồi xổm trước cây lì xì, kinh ngạc.

Cây này! Bao lì xì này! Vậy mà có tiền thật!

Anh bóp bao lì xì, nhịn không được nhìn về phía nhà bếp.

Rất tốt, Lâm Kích đang mở cửa tủ lạnh!

Không nhìn thấy anh!

Vinh Tình nhanh chóng mở bao lì xì ra, lén lút nhìn thử.

A nhìn nè! Có một tờ!

Anh lại lén lút mở bao thứ hai ra, cái này có ba tờ.

Vinh Tình trầm tư nhìn cái cây trước mặt.

Lẽ nào trong tất cả bao lì xì trên cây này đều có tiền sao?

Vậy nếu lấy hết bao trên cây này thì chẳng phải sẽ có một gia tài nhỏ sao???

"Sao vậy, anh cũng muốn bao lì xì sao? Vậy anh lấy xuống một cái mang đi đi."

Lâm Kích đi ra từ phòng bếp thì thấy dáng vẻ xoắn xuýt đứng trước cây lì xì của anh, mở miệng cười nói.

"Cũng?"

Vinh Tình nhanh chóng bắt lấy trọng điểm.

Cho nên tiền lì xì này không phải đồ trang trí?

Thật sự tặng cho người ta?

Lâm Kích gật đầu.

"Bình thường vào dịp Tết sẽ có vài người bạn của em sẽ tới thăm, đa số bọn họ đều đã lập gia đình có con nhỏ cho nên em sẽ đặt một cái cây ở đây, đến lúc bọn họ đến thì tự chọn một bao lì xì rồi lấy xuống, như vậy bọn nhỏ sẽ vui vẻ hơn."

Hầu hết trẻ em đều thích cái này, cho dù là đứa trẻ nhút nhát cũng sẽ nở một nụ cười tới đây chọn một cái, sau đó sẽ vui vẻ chúc mừng năm mới với cậu rồi quay về trong vòng tay ba mẹ.

Cậu cười nhẹ, không hiểu sao Vinh Tình lại có thể nghe ra được sự dịu dàng của cậu từ trong mấy lời này.

Vinh Tình sửng sốt, vết hồng âm thầm chạy từ cổ đến bên tai.

Chó săn nhỏ đúng là khiến người khác yêu thích.

Anh yên lặng quay mặt đi, giả vờ bình tĩnh.

"Vậy anh chọn một cái đây."

"Ừm, anh chọn đi, chọn cái nào đẹp nhất ấy."

Lâm Kích mỉm cười nhìn bóng lưng anh, giọng điệu cưng chiều nhắc nhở.

Ai da! Cái người này!

Nói ra thì sẽ không còn thú vị mà!

Vinh Tình vừa cằn nhằn trong lòng vừa giơ tay lấy xuống bao lì xì màu vàng rực rỡ nằm trên cao nhất.

Ồ?

Anh khó hiểu, tại sao lại có cảm giác hình như bao lì xì này hơi nhẹ thì phải?

Không biết Lâm Kích đã đi đến từ lúc nào, giơ tay cầm bao lì xì bỏ vào trong túi áo khoác giúp anh.

"Đừng vội mở ra, về nhà rồi xem không phải sẽ bất ngờ hơn sao? Đi thôi, làm sủi cảo nào."

Cậu nắm tay Vinh Tình dắt đi, ánh mắt lưu luyến của Vinh Tình vẫn dán chặt vào chiếc áo khoác.

Nhưng mà không phải bao lì xì này lớn nhất sao? Tại sao lại nhẹ như vậy?

Sẽ không phải là bỏ chi phiếu vào chứ!

Sự thất chứng minh Lâm Kích đúng là một đầu bếp.

Một phút trước Vinh Tình vẫn đang nhớ thương bao lì xì, nhưng mà sau khi bắt đầu làm sủi cảo cùng Lâm Kích thì anh đã quên sạch chuyện kia.

Cây lăn bột nhào lộn trong tay Lâm Kích giống như đang diễn xiếc.

Đặc biệt là lúc lăn vỏ sủi cảo, anh thậm chí còn không nhìn rõ được động tác của Lâm Kích!

Vỏ sủi cảo đã lăn xong!

Vinh Tình tò mò cầm một cái vỏ sủi cảo lên.

Oa ~

Tròn trịa như dùng compa vẽ ra vậy, độ dày đều nhau, vừa nhìn liền biết đây là một cái vỏ siêu xịn!

Lợi hại lợi hại!

Bái phục bái phục!

Vinh Tình tấm tắc khen ngợi trong lòng.

Anh nhịn không được cảm thán lần nữa.

Nếu như lúc đó chó săn nhỏ không định đóng phim thì bây giờ hoàn toàn có thể dựa vào tay nghề nấu nướng này làm giàu!

Tay nghề này!

"Anh có muốn thử gói không?"

Lâm Kích thấy anh ngồi xổm lảm nhảm giống như một đứa bé chưa thấy sự đời thì càng cảm thấy Vinh Tình trước mặt cậu chân thật đến mức đáng yêu.

"Anh? Tất nhiên rồi!"

Vinh Tình đồng ý, giơ tay gieo họa cho vỏ sủi cảo.

Trải vỏ sủi cảo trong lòng bàn tay rồi lấy ít nhân bánh.

Hình như hơi ít?

Lại lấy thêm một chút?

A, sao lại cảm thấy vẫn hơi nhỏ?

Sủi cảo phải bự một chút mới ngon thì phải?

Vậy thì lại lấy thêm nhân đi!

Vinh Tình vui vẻ quyết định, lần nữa duỗi móng vuốt tới nhân bánh.

Sau đó anh đau đớn phát hiện một sự thật.

Hình như bự quá rồi.

Bên trái bị rớt ra!

Nắn lại!

A! Bên phải bị rớt ra!

Đáng ghét! Nhét vào!

Vinh Tình kiên cường chiến đấu với sủi cảo, tốn hết sức của chín trâu hai hổ cuối cùng một cái sủi cảo mập mạp yên lặng nằm trên bàn.

Ngoài vấn đề quá béo, quá xấu ra thì cái sủi cảo này rất hoàn hảo.

Vinh Tình hài lòng hướng về phía vỏ sủi cảo thứ hai.

Ai da, đúng là!

Làm sủi cảo vui thật! Chẳng trách tất cả mọi người đều thích làm sủi cảo vào dịp tết!

Lâm Kích ở bên cạnh cán bột, cảm thấy rất buồn cười.

Cậu yên lặng nhìn Vinh Tình chơi đùa, mỗi một cái sủi cảo gần như bị bị nhét căng phồng đến mức không thể nhét vào nữa thì Vinh Tình mới chịu dừng tay,

Nhìn lại mấy cái sủi cảo bụng tròn vo nằm trên bàn, cậu càng thấy buồn cười.

Sủi cảo đã được gói hơn một nửa, Vinh Tình lập tức hết hứng thú.

Anh rửa sạch tay rồi nằm lên ghế.

"A, anh mệt quá."

Không thể tin được! Gói sủi cảo cũng là một việc tay chân!

Cổ của anh đau quá!

"Mệt mỏi sao? Vậy anh chờ một lát, sắp ăn được rồi."

Không biết từ lúc nào Lâm Kích đã cán bột xong, cậu đứng dậy vào phòng bếp nấu nước rồi bắt đầu gói nốt đống sủi cảo còn lại.

Chỉ một lát sau cậu đã đặt sủi cảo gói xong vào lồng hấp.

Vinh Tình liếc mắt nhìn.

"Sủi cảo hấp sao?"

Anh còn tưởng rằng Lâm Kích định làm súp sủi cảo.

"Ừm, vỏ sủi cảo hấp ăn rất ngon."

Lâm Kích mắt cũng không chớp.

Về phần chuyện sủi cảo bị lòi nhân ra ngoài nên không thích hợp đem đi hấp, sao cậu có thể nói ra được?

Sủi cảo hấp đúng là rất ngon, Vinh Tình ăn say sưa ngon lành.

Nước tương được pha chế quá đỉnh! Vỏ sủi cảo cũng rất ngon!

Chủ yếu là!

Nhân bánh còn rất nhiều! Cắn vào một cái!

Gừ! Tất cả đều là nhân bánh! Lập tức vui vẻ!

Lâm Kích nhìn anh.

Tóc Vinh Tình vẫn bị cậu vò rối, có vài cọng tóc nhếch lên đung đưa theo động tác của Vinh Tình. Anh cẩn thận cắn sủi cảo nóng hổi, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, như thể chỉ một cái sủi cảo đơn giản nhưng cũng có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ.

Trên trần nhà, một ngọn đèn nhỏ vừa vặn rọi xuống đỉnh đầu Vinh Tình, ánh đèn mập mờ trong phòng ăn lại đặc biệt phản chiếu ra từng mảng đỏ hồng trên người Vinh Tình, khiến cậu hoảng hốt nảy ra một suy nghĩ.

Có lẽ cậu nên mua nhà rồi.

Lớn một chút, trang trí mới lạ một chút, khiến Vinh Tình có thể bất ngờ mỗi ngày, vậy thì cậu cũng có thể thu hoạch được bất ngờ và niềm vui mỗi ngày.

Như vậy mới gọi là nhà nhỉ?

Ăn sủi cảo xong Lâm Kích muốn đưa Vinh Tình về nhà.

Vinh Tình nhìn cậu, đồng ý.

Nhìn đi! Chó săn nhỏ dính người như thế đấy!

Rõ ràng papa có thể tự mình lái xe quay về!

Em ấy đây là không nỡ xa papa!

Vinh Tình đắc ý trong lòng, ngay cả khi về đến nhà nhưng vẫn thấy vui vẻ.

Lúc xuống xe còn hận không thể nhảy ra.

"Chờ một chút."

Lâm Kích mở cửa xe, Vinh Tình quay lại nhìn cậu.

Sao vậy?

Lâm Kích đi vài bước đến trước mặt Vinh Tình, hơi cúi đầu.

!

Vinh Tình theo bản năng nhắm mắt lại.

Tại, tại sao bỗng nhiên lại muốn hôn vậy?

Em không thể hỏi anh trước sao?

Lâm Kích vốn định nói vài lời lập tức ngây người, cậu thấy Vinh Tình nhắm mắt lại như để cậu muốn làm gì thì làm, hàng mi dài run rẩy như cào vào lòng cậu.

Tại sao Vinh Tình lại đáng yêu như thế?

Cậu không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi lạnh lẽo của Vinh Tình.

Thật là mềm.

Ai da!

Biết ngay là em muốn hôn mà!

Tên nhóc này!

Vinh Tình cảm giác được sự mềm mại trên môi thì lập tức mở mắt, trên mặt viết đầy 'Em nhìn đi, papa biết ngay là em muốn hôn nên anh còn phối hợp nhắm hai mắt lại đây'.

Lâm Kích mỉm cười nhìn anh, càng cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Cậu nói, "Nhớ về mở bao lì xì của anh, ngủ ngon."

Vinh Tình lẩm bẩm nhìn theo người ta đi xa rồi lập tức chạy như bay quay lại phòng.

Gì đây gì đây?

Bên trong bao lì xì có bí mật sao? Lẽ nào thật sự bỏ một tấm chi phiếu lớn?

Nhưng mà papa lại thích thẻ ngân hàng hơn, lần sau có nên nói cho chó săn nhỏ không?

Vinh Tình vội vàng đóng cửa lại, giày cũng không kịp cởi đã lập tức mở bao lì xì ra.

Một chiếc nhẫn màu trắng bạc rơi từ trong bao lì xì xuống mặt đất, phát ra âm thanh lanh lảnh.

Một tờ giấy chậm rãi bay giữa không trung.

Trên đó viết.

Chúc mừng người chơi Vinh Tình nhặt được trang bị trói buộc - yêu Lâm Kích, có lựa chọn trói buộc không?

Tất nhiên là yes.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play