Nhìn lại Lục Du Y, cô vẫn là một mặt thích thú, giống như vô cùng hài lòng với ý tưởng của mình.

Gió thổi tới, nhưng Cố Tử Húc lại cảm thấy rất ấm áp.

Hai người cứ như vậy đứng tại chỗ một lúc, Cố Tử Húc cảm thấy khom người như vậy hơi mệt, hắn chỉ chỉ khăn quàng trên cổ hai người, hỏi: “Em định cứ đi như vậy?”

Lục Du Y gật đầu, “Đúng vậy.”

Cố Tử Húc nhíu mày, “Em…… còn nhớ mình cao bao nhiêu không?”

Sao lại nói chuyện về chiều cao đây! Lục Du Y rất bất mãn, cô kéo kéo chiếc khăn trên cổ mình, hừ mũi, “Không cho anh chê chiều cao của em! Em muốn đi như vậy thì làm sao!”

“À.” Cố Tử Húc gật đầu một cái, chậm rãi đứng thẳng lên, khăn quàng cổ giữa hai người theo động tác của hắn mà căng cứng.

“A a a, cổ của em!” Lục Du Y nhón mũi chân kêu gào.

Cố Tử Húc nở nụ cười, khom eo xuống một lần nữa, làm khăn quàng cổ không xiết cổ Lục Du Y lại nữa.

Giọng nói của hắn chan chứa ý cười, “Còn muốn như vậy nữa không?”

“Không muốn,” Lục Du Y hai ba lần gỡ khăn cổ xuống, quấn cho Cố Tử Húc lần nữa, “May mà hôm nay em mặc áo cao cổ.”

Xem ra… khoảng cách chiều cao dù dễ thương nhưng vẫn còn nhiều bất tiện! Ví dụ nhưu bây giờ, cô rất muốn tới gần lại hôn má Cố Tử Húc, nhưng mà thực tế thì, cô chỉ hôn tới ngực hắn được thôi.

Ặc, chờ đã, hình như hôn ngực càng hay hơn thì phải?

Lục Du Y nhìn quần áo dày cộp trên người Cố Tử Húc, quyết định chờ tới lúc hắn mặc ít đồ lại thực hiện ý nghĩ này.

Mặc cho Cố Tử Húc có thông minh đi nữa, nhất định cũng không tưởng tượng được trong đầu Lục Du Y bây giờ đang nghĩ gì.

Hai người đi được một đoạn, Cố Tử Húc đột nhiên mở miệng, “Anh không biết em thích gì.”

“Hả?”

“Cho nên, em nói em thích cái gì, anh với em đi mua, được không?” Vừa nghĩ tới lần trước chọn khăn quàng cổ xấu như vậy, Cố Tử Húc đã thấy gu thẩm mỹ của hắn bị sỉ nhục, hắn không muốn bị thêm một lần nữa.

Vẻ mặt Cố Tử Húc rất nghiêm túc, còn xen lẫn một chút không dễ chịu.

Lục Du Y cười cười nắm tay hắn, dụi đầu vào cánh tay hắn lắc lắc, “Không cần đâu, anh đi ăn cơm, dạo phố, xem phim với em là em đã vui lắm rồi.” Nói xong còn sợ hắn không tin, Lục Du Y lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, trịnh trọng thêm vào hai chữ, “Thật đó.”

Lá khô bên đường lay bay theo gió, cọ vào mặt đất xào xạc vang.

Cố Tử Húc xoa đầu Lục Du Y, nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, “Đi thôi, đi ăn cơm, dạo phố, xem phim với em.”
Không khí của Valentine xung quanh trường học vô cùng dày đặc, các nhà hàng đều cho ra suất ăn tình nhân, còn chưa tới giờ ăn cơm, hai người vào nội thành chơi game một lát, đúng lúc gặp được Hướng Tâm Di.

Mới vừa khai giảng hai ngày, bộ phận văn thể vẫn chưa mở họp, trước đây cũng là mọi người suy đoán, bọn họ họ cũng không xác định được quan hệ của hai người, lần này Valentine đi chơi lại tình cờ đụng mặt.

“Ủa, hai người đi chơi đấy à?” Hướng Tâm Di đi đến chỗ hai người, mắt liếc xuống dưới thấy đôi tay đan nhau của bọn họ.

Chơi game ở nội thành mở tiếng rất lớn, tiếng nhạc cũng rất lớn, ồn ào náo nhiệt.

Lục Du Y không nghe ra giọng điệu Hướng Tâm Di là có ý gì, hình như có chút lai giả bất thiện*, dù vậy cũng không khiến người ta quá ngột ngạt.

*Thành ngữ tiếng Hán, bính âm là lái zhě bù shàn, ý là nhấn mạnh người không có ý tốt, phải cảnh giác. Trích từ《Lão Tử》(theo Baidu)

Cố Tử Húc buông tay Lục Du Y ra, cánh tay để lên trên, xoay qua ôm vai Lục Du Y, ôm người Lục Du Y dựa sát vào người mình.

“Ừ, ra ngoài chơi.” Nói xong lại cúi đầu nhìn Lục Du Y, bàn tay trên vai Lục Du Y lại nhấc lên, vỗ nhẹ đầu của cô, “Tại sao lại không chào chị?”

“Hả? À.” Lục Du Y bị hắn làm cho u mê, ngơ ngác nói với Hướng Tâm Di: “Chào chị.”

“Ừ.” Hướng Tâm Di nhàn nhạt gật đầu một cái, bĩu môi dưới.

Không khí bỗng nhiên im lặng, Cố Tử Húc lại không có ý muốn nói chuyện, Hướng Tâm Di cũng không có ý muốn đi ra chỗ khác.

Lục Du Y cảm giác mình có nghĩa vụ phải đánh tan sự lúng túng này.

“Chị đi một mình hả?”

“Hả? À, chị đi với bạn.” Hướng Tâm Di chỉ chỉ một nam một nữ đứng trước trục bóng rổ, “Vậy hai người đi chơi đi, chị qua bên kia.”

“Dạ, chào chị.”

Lúc Hướng Tâm Di đã đi xa Lục Du Y thục cù chỏ vào người Cố Tử Húc, hỏi: “Sao hồi nãy lại tự nhiên ôm em?”

“Cái gì?” Vốn khoảng cách chiều cao của hai người khi nói chuyện truyền âm rất khó khăn, hơn nữa tiếng game lại lớn như vậy, Cố Tử Húc càng không nghe rõ Lục Du Y nói gì, hắn chỉ có thể cúi người để sát tai vào tai Lục Du Y.

Nhìn lỗ tai của Cố Tử Húc đột nhiên sáp lại gần, trong lòng Lục Du Y có hơi rộn rạo.

Thật ra cô cũng không muốn hỏi cái gì, bỗng nhiên lại nhớ tới phim lúc trước xem, khi nam chính nhìn thấy nữ chính, đều sẽ đột nhiên thân mật với nữ phụ một chút, tất nhiên, chân dài của cô chắc chắn không phải là như vậy, suy nghĩ của anh ấy sao có thể giống mấy ông nam chính phim thần tượng đó được!

Nhìn lỗ tai này, Lục Du Y không khỏi nghĩ đến lúc nó đỏ ửng lên, muốn nhìn lại dáng vẻ lúc nỏ đỏ ửng quá!

Lục Du Y vốn muốn cắn một cái, nhưng mà sợ Cố Tử Húc thấy cô biến thái, nên lùi lại rồi tiến lên, thổi một hơi vào tai Lục Du Y.

Người Cố Tử Húc như bị kim đâm, đột nhiên đứng thẳng người, lấy tay che lỗ tai khiếp sợ nhìn Lục Du Y.

Bộ dáng đó trong mắt Lục Du Y như cô vợ nhỏ bị người khinh bạc.

Lục Du Y cười ha ha.

Cố Tử Húc cảm thấy lỗ tai trong lòng bàn tay nóng bỏng.

Cô bé này thật sự ở đâu lúc nào cũng muốn trêu hắn, nhưng mà hắn lại chưa trêu ai bao giờ, không được, hắn nhất định phải làm chủ!

Lúc ăn cơm, hai người lại tìm một nhà hàng có suất ăn tình nhân.

Nhớ năm đó, lúc đi ăn suất ăn tình nhân đều là đi với mẹ hoặc bạn thân, đây chính là lần đầu tiên ăn suất ăn tình nhân với tình nhân thật sự đó!

Nghĩ lại cũng rất kích động, sức ăn cũng rất kích động.

“Em, em có được không?”

Từ nhà hàng đi ra, Cố Tử Húc thấy Lục Du Y vẫn luôn vuốt bụng của mình, không nhịn được hỏi một câu.

“Vẫn còn tốt, hình như có chút, ai da, ăn hơi nhiều.”

Cố Tử Húc bật cười, em ăn vậy mà bảo hơi nhiều sao?

Dù ăn nhìn rất đáng yêu, hắn cũng rất thích xem, nhưng ăn cơm cũng không thể ăn như vậy được!

Tuy nói cho bạn gái ăn mập một chút sẽ không bị người khác cướp mất, nhưng mà không thể để cho ăn như vậy được!

Cố Tử Húc thấy mình có trách nhiệm phải lập ra một nếp sống tốt đẹp cho bạn gái.

Hắn nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ tối rồi.

“Đi thôi, về trường, đi tản bộ vòng trường tiêu hóa một chút.”
Theo đề nghị của Cố Tử Húc, hai người ở nơi tràn ngập hơi thở lãng mạn, mờ ám lạnh giá này đi trên con đường nhỏ ở trong trường, gió thổi se se lạnh, cuối cùng ngồi xuống ghế đá bên cạnh hồ nhân tạo.

Haiz, Lục Du Y không nhịn được thở dài, người ta Valentine đều ở trong khách sạn hưởng máy lạnh, mà cô lại phải ngồi ghế đá bên cạnh cái hồ này.

So với người khác, tức quá.

Haiz, thôi, có tức không chứ, người là mình tự chọn, có khóc lóc cũng phải cưng chiều.

Thật ra hồ nhân tạo này là “thánh địa” của tình nhân, nhưng mùa đông quá lạnh, hầu như không có ai tới, điều này lại vừa vặn làm cho không khí rơi vào thanh tĩnh.

“Em có lạnh không?” Cố Tử Húc cười nhìn cô.

Trên đỉnh đầu có ánh đèn đường lờ mờ, ánh đèn màu vàng ấm, mơ mơ hồ hồ, bóng nhiễm lên đường nét của Cố Tử Húc.

“Anh thấy sao?” Lục Du Y lỡ miệng, thấy Cố Tử Húc biết rồi còn hỏi.

Cố Tử Húc nở nụ cười, gỡ khăn quàng cổ xuống, học dáng vẻ lúc trước của Lục Du Y, quấn khăn lên cổ hai người, sau đó sờ sờ mặt Lục Du Y, nói: “Anh thấy em lạnh. À, ngồi xuống như vậy, mang chung một chiếc khăn cũng được.”

Khóe miệng hắn nhếch lên, con ngươi đen nhánh chứa một tia ấm áp, nổi bật rạng rỡ dưới ánh đèn vàng ấm.

Quá phạm tội rồi!

Lục Du Y thấy thâm tâm mình nảy lên, thế nào lại có cảm giác như Cố Tử Húc đang trêu cô đây?

Rõ ràng vừa nãy vẫn là cô trêu chọc mà!

Chẳng mấy chốc anh ấy đã đảo khách thành chủ rồi hả?

Xung quanh rất yên tĩnh, đêm đông không có tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ mấy hoạt động cách đó không xa.

Trong lòng Lục Du Y như có một dòng nước ấm chảy ngang.

Cô tựa đầu lên vai Cố Tử Húc, nhìn bầu trời trong veo và vầng trăng sáng, tỏa ra hào quang nhàn nhạt.

Thời khắc đẹp như vậy, Lục Du Y muốn đăng cái gì đó!

Cô lấy điện thoại chụp một tấm hình mặt trăng, sau đó đăng bài.

【Đêm nay ánh trăng đẹp quá! @Chân dài】

Nhớ lúc trước có người nói, đêm nay ánh trăng đẹp quá là một câu tỏ tình hàm súc, cùng ngắm trăng với anh, anh rất đẹp, mặt trăng cũng vì anh mà đẹp hơn.

Cho nên, đêm nay ánh trăng đẹp quá, thật ra là em thích anh, là lời tỏ tình trực tiếp vô cùng.

Lục Du Y nhìn Cố Tử Húc bên cạnh, lông mi của hắn nhuộm màu trăng sáng, rung động.

Không biết anh ấy có hiểu ý của những lời này không, haiz, lấy EQ của anh ấy, chắc chắn không hiểu.

Cố Tử Húc cũng không xem di động của mình, nên cũng không biết cô có @hắn.

Lục Du Y nhếch lông mày, lấy điện thoại xem có bao nhiêu người bình luận rồi.

Valentine cô đăng cái này, còn @một người, hết sức rõ ràng là công bố tình yêu.

Mở điện thoại ra, Lục Du Y hết hồn rồi.

Trong bình luận đều chỉ có một câu.

【Cho nên hai người hôn môi?】

【Cho nên hai người hôn môi?】

【Cho nên hai người hôn môi?】

【Cho nên hai người hôn môi?】

【Cho nên hai người hôn môi?】

……

Nhìn lại, là Ngô Văn Tĩnh bày đầu, mọi người phía sau đều là hùa theo cô ấy.

Bạn cấp ba, bạn đại học đều tới tham gia trò vui, thật là! Đều chưa từng đi chơi Valentine!

Mặt Lục Du Y nóng lên, hôn môi?

“Em xem cái gì vậy?” Đầu Cố Tử Húc bỗng nhiên kề sát lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play