Lục Du Y và Từ Thư Kỳ cùng nhau vào nhà vệ sinh, đến lúc vào ghế ngồi, hai bên Cố Tử Húc đều có người ngồi.
Ánh đèn trong phòng biến ảo, Lục Du Y nhìn một hồi, một bên là con trai, ngồi khá gần, một bên là con gái, giữa hai người còn một chút chỗ trống, nhưng cũng không thể để cô ngồi đó đi!
Từ Thư Kỳ phía sau lôi kéo cô một tí, “Trước tiên ngồi với chị đi.”
Lục Du Y gật gật đầu, ngồi xuống một cái ghế sofa khác với Từ Thư Kỳ.
Không ngờ rằng, sắc mặt Cố Tử Húc lại tối sầm thêm mấy phần.
Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn xuống chỗ bên cạnh, hắn và nữ sinh kia còn chừa lại không ít chỗ, sao cô không lại đây ngồi?
Cô thật sự là tán xong bỏ chạy?
Lục Du Y cũng không biết suy nghĩ của Cố Tử Húc, cô một lòng một dạ muốn nhào đầu vào chuyện hẹn Cố Tử Húc đi nơi nào chơi, chơi như thế nào, phải nói là hao tổn tâm huyết!
Đúng lúc ngồi cùng một chỗ với Từ Thư Kỳ, Lục Du Y muốn trưng cầu ý kiến của cô nàng một chút, nên cũng không quan tâm tới Cố Tử Húc, thực ra cô cũng có chút thẹn thùng, sợ mình đỏ mặt sẽ bị Cố Tử Húc cười cho.
“Chị đã nói em có thể tóm được Cố Tử Húc mà, cậu ta còn đồng ý ra ngoài chơi với em!”
“Suỵt, chị nhỏ giọng một chút!” Tuy trong phòng rất ồn, người khác không nghe thấy hai cô nói chuyện, nhưng Lục Du Y vẫn “Suỵt” một cái tượng trưng.
“Suỵt cái gì, bị người khác nghe được càng tốt, mọi người sẽ do dự.” Từ Thư Kỳ lấy bắp rang bơ trên bàn, tựa người trên sofa.
Lục Du Y cũng dựa vào ghế sofa, cả người lõm vào trên sofa, cực kì thoải mái, Lục Du Y lười biếng xoay người, nói: “Nói thì nói thế, nhưng thật ra cũng không có quan hệ chính thức, nếu mà nói ra ngoài, mà em không thành công, em chẳng phải mất mặt sao.”
“Chậc chậc, quan hệ chính thức,” Từ Thư Kỳ cười xấu xa, ghé vào tai Lục Du Y hỏi, “Em muốn nhiều lần chính thức? Hả?”
Lục Du Y cười đánh Từ Thư Kỳ một hồi, lên án, “Chị đen tối quá!”
“Chị có nói gì sao? Chị đâu có nói gì, là em hiểu lầm thôi!” Từ Thư Kỳ giả vờ vô tội.
“Xem tâm hồn đen tối của chị đi! Được rồi, càng đen tối càng khỏe mạnh!”
“Ha ha ha, đúng là đệ tử chân truyền.”
Hai người cười thành một tụ.
Cố Tử Húc nhìn lại càng khó chịu.
Không phát hiện mặt hắn đen sao? Còn cười với người khác vui vẻ như vậy!
“Ôi ôi ôi, tới tôi chọn người hát, may mắn quá.” Từ Thư Kỳ đem một cái micro ra, nhét một cái khác vào tay Lục Du Y, “Tới đây, hát với chị, đồng ca.”
Lục Du Y không giỏi hát, thế nhưng thắng ở chỗ giọng hát êm tai, nên dù hát đến khàn giọng vẫn khiến lòng người vui thích.
Mới hát được hai câu, điện thoại Từ Thư Kỳ vang lên, cô nàng để micro xuống ghế sofa, nói câu tiếp theo “Ai giúp tôi hát một lát đi!” rồi đi ra ngoài.
Một giây sau, micro được một nam sinh từ bộ phận MC cầm lên.
Có mấy người tò mò bắt đầu vỗ tay ồn ào.
Lục Du Y theo bản năng mà nhìn về phía Cố Tử Húc, một nam một nữ hát tình ca sẽ bị trêu ghẹo! Anh ấy có thể khó chịu không? Mà Cố Tử Húc chỉ cúi đầu chơi điện thoại, không thấy rõ mắt, cảm thấy hắn hình như không để ý chút nào.
Lục Du Y nhún vai, vậy thì hát một chút đi, một bài thôi, nếu như không hát, còn làm bạn nam lúng túng.
Thế là, hai người bắt đầu hát đối đáp, nam cường nữ nhu, phối hợp cực kì ăn ý, một khúc kết thúc, tất cả mọi người đều vỗ tay, có người còn hô to, “Yêu nhau đi, xứng đôi quá!”
Lúc Từ Thư Kỳ đi vào thì thấy một cảnh tượng, một đám người nhìn Lục Du Y và Triệu Duệ bộ phận Mc ồn ào, có người nói họ sẽ yêu nhau, có người nói họ sẽ hát thêm một bài nữa.
Hai người đều cười, Lục Du Y cười đến lúng túng, còn Triệu Duệ lại cười đến có chút chờ mong.
Lại xoay mặt lại, nhìn về phía Cố Tử Húc, mặt tên càng đen hơn.
A, rõ ràng đã khó chịu, còn phải làm dáng vẻ không để ý, nhịn thành như vậy!
Được rồi, giúp cậu một lần!
“Được rồi được rồi, đừng ồn nữa!” Từ Thư Kỳ kéo Lục Du Y qua, “Du Y của chúng tôi rất khó theo đuổi! Muốn theo đuổi em ấy phải hỏi xem tôi có đồng ý hay không, các bạn chơi tiếp đi!”
Hai người vừa ngồi xuống, nữ sinh bên cạnh Cố Tử Húc đã đi nhà vệ sinh, Từ Thư Kỳ vội vàng đẩy Lục Du Y qua, còn nháy mắt với cô mấy cái.
Lục Du Y cẩn thận đi qua chân vài người, ngồi xuống cạnh Cố Tử Húc.
Ghế sofa dù mềm, nhưng người Lục Du Y lại cứng ngắc.
Cố Tử Húc cũng không tỏ vẻ gì, cô có chút lúng túng!
Nuốt một ngụm nước miếng, Lục Du Y nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tử Húc.
Đèn trong phòng biến ảo, ánh sáng cũng mờ, Cố Tử Húc tựa trên sofa, khuôn mặt nhu mờ lộ dưới ánh đèn, rõ ràng, dưới mũi lộ ra một mảng bóng mờ, Lục Du Y không nhịn được muốn đưa tay chạm thử.
Nhịn được động tác tay, Lục Du Y nhẹ nhàng gọi một tiếng, “Đàn anh chân dài.”
Thân thể Cố Tử Húc hơi cứng đờ, hầu kết hắn chuyển động trên dưới một hồi, không tự nhiên nắm lấy nắm đấm, muốn phớt lờ cô, lại sợ cô mất mát, cuối cùng, như là thừa nhận được gán cho như vậy, đáp một tiếng.
“Ừ.”
“Chúng ta――”
“Hửm? Lục Du Y vừa nãy cậu gọi đàn anh Cố cái gì?” Dương Y Tĩnh ngồi bên cạnh Lục Du Y tò mò hỏi.
“Không, không có gì đâu!” Không biết làm sao, trước đây cũng do tự nhiên nên mới gọi ra, hôm nay lại bị một nữ sinh khác hỏi, nhưng lại không muốn nói cho cô nàng biết, như là, sợ bị cô nàng cướp xưng hô.
“Cậu nói, tớ nghe rồi, đàn anh chân dài đúng không?” Dương Y Tĩnh cười cười, nghiền ngẫm xưng hô này, “Chân dài, chân dài, ha ha, đúng là không tồi.”
Cuối cùng Dương Y Tĩnh nghiêng người về trước, tới lúc nhìn thấy Cố Tử Húc, cô nàng hỏi: “Đàn anh, em có thể gọi anh là đàn anh chân dài không?”
Lục Du Y thấy trái tim đều mắc đến cuống họng, bên tai như trống rỗng, có tiếng xì xào, rõ ràng nhất là câu Cố Tử Húc nói kia “Tùy tiện.” (Editor: tiện cái quần què)
Tùy tiện?
Cũng là tùy tiện.
Lần trước cô hỏi, hắn hình như cũng nói tùy tiện.
Đầu đột nhiên nhớ tới lời Hướng Tâm Di nói lúc trước, đối với ai Cố Tử Húc cũng tốt là thật sao?
Có chút khổ sở, Lục Du Y nhìn Cố Tử Húc, vẻ mặt nam sinh không kiên nhẫn.
Không kiên nhẫn?
Phiền ai đó?
Lục Du Y đột nhiên cảm thấy không khí ngột ngạt, không thở nổi, cô đứng lên, vội vã đi ra ngoài, Từ Thư Kỳ nhìn Cố Tử Húc kì quái, theo ra.
“Đàn anh, cậu ấy sao vậy?” Dương Y Tĩnh có chút mù mịt.
“Không biết.” Cố Tử Húc nhíu mày, đứng lên, ngồi xuống một bên sofa khác.
Vất vả lắm, Lục Du Y mới tìm hắn, lại ứa ra nữ sinh này, hắn buồn bực nói “Tùy tiện”, vốn cho rằng nữ sinh kia sẽ thấy hắn khó chịu, hiểu mà đi ra, không nghĩ tới người đi chính là Lục Du Y, hắn lại làm gì không đúng sao?
Không thể hiểu được lòng dạ đàn bà!“Em làm sao vậy?” Từ Thư Kỳ tìm thấy Lục Du Y trên ghế sofa sảnh chính.
“Không có gì.” Lục Du Y vốn không định nói gì, nhưng đến môi thật sự muốn nói ra, “Em thật sự không hiểu Cố Tử Húc!”
Từ Thư Kỳ không nói gì, bộ dáng rửa tai lắng nghe.
“Em cảm thấy, anh ấy xem như đã trá hình chấp nhận em rồi, nhưng lại thấy anh ấy vừa cho em một viên đường, tiếp theo lại tặng thêm một cái tát, nói cho em biết, em thật ra cũng không quan trọng như vậy.”
“Em muốn giải thích, EQ cậu ta thấp.”
“Em biết EQ anh ấy thấp, ôi, em thấy anh ấy chắc chẵn sẽ không biết sao em lại giận, chao ơi, cũng không biết anh ấy có biết em giận không nữa.” Lục Du Y nói xong chính mình cũng thấy buồn cười, “Trời ạ, em ở đây giận dỗi, anh ấy không nhất định phải biết!”
Từ Thư Kỳ cũng cười theo, “Nam thẳng ung thư, em hiểu mà.”
“Ôi!’ Lục Du Y thở dài, “Thật không cam lòng! Rõ ràng không vui, lại phải làm bộ vui vẻ đến gặp anh ấy.”
“Vậy trước hết em bỏ cậu ta một quãng thời gian đi!” Từ Thư Kỳ đề nghị.
“Bỏ anh ấy? Em không dám, bên cạnh anh ấy nhiều người đẹp như vậy, nếu như bị người khác câu đi thì làm sao?”
Từ Thư Kỳ suy nghĩ một chút, hỏi: “Chừng nào em thi giữa kỳ?”
“Hình như thầy dạy vi phân và tích phân nói là đầu tháng mười hai.”
“Từ Thư Kỳ bẻ ngón tay, “Đại khái còn hai tuần nữa, hai ngày cuối tuần, không phải không cho em gặp cậu ta, ngoại trừ thời gian họp định kỳ, thời gian khác không được cho mình tìm cách gặp cậu ta, coi như em phải cố gắng ôn thi, khoảng thời gian này đừng quá quan tâm cậu ta.”
“Tại sao vậy?”
“Con bé ngốc, muốn nghênh thì cự, lùi một bước để tiến hai bước, từng nghe chưa?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT