Tháng mười, bầu trời vạn dặm không mây, khí trời cũng vài phần mát mẻ.

Lục Du Y không yên cả một tiết học buổi chiều, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện ly trà sữa kia.

Rốt cục nhịn đến lúc hết tiết, Lục Du Y không chờ được lấy điện thoại trong hộp bàn ra, mở QQ, mở ra cái khung chat quen thuộc kia.

Nên hỏi gì đây?

Suy nghĩ xong, Lục Du Y đánh lên khung chat 【Đàn anh, anh có uống trà sữa chưa?】

Chờ thật lâu, mãi cho đến khi vào học, cũng không thấy Cố Tử Húc trả lời, Lục Du Y có chút mất mát, có phải Cố Tử Húc không vui không? Là do mình quá tự tiện sao?

Bĩu môi, Lục Du Y đấy điện thoại qua một bên, chán nản nằm nhoài lên bàn.

“Làm sao vậy? Đàn anh Cố không trả lời tin nhắn của cậu à?” Trương Khả Phàm lại gần hỏi.

“Ừ.” Nữ sinh thanh âm rầu rĩ.

“Có thể là do người ta ham học, lúc tan học không xem điện thoại.” Trương Khả Phàm trấn an cô.

“Đúng vậy, chắc là không thấy thôi, bạn trai tớ có lúc cũng trả lời tin nhắn rất lâu.” Chung Giai Kỳ nói.

“Haiz.” Lục Du Y thở dài, cụp mắt, phờ phạc, “Không phải tớ không vui vì anh ấy không trả lời tin nhắn, tớ chỉ cảm thấy, anh ấy có tức giận hay không? Tớ không nói trước, đưa trà sữa cho anh ấy ngay trước mặt nhiều người, anh ấy có phải khó chịu không?”

“Không thể nào.” Viên Đình Đình tay dừng thu dọn tập vở, phân tích, “Được con gái theo đuổi là một chuyện rất đáng để khoe khoang, huống chi lại là một mĩ nữ xinh đẹp như vậy.”

“Đúng, cậu đó, chính là điển hình của con gái khi yêu, chỉ số thông minh bằng không, chuyện này có gì mà lo lắng!”

“Lát nữa tan học mời các cậu uống trà sữa, khuôn viên phía Bắc, ly siêu lớn.”
Sau khi kết thúc khóa ba tiết buổi chiều, Lục Du Y trên đường về ký túc xá nhận câu trả lời của Cố Tử Húc.

【Uống rồi, uống rất ngon, cảm ơn, có điều lần sau đừng mua nữa.】

Uống rồi!

Ha ha ha, uống trà sữa của cô là người của cô rồi!

“Cậu cười tủm tỉm gì vậy? Đàn anh Cố trả lời cậu rồi à?” Trương Khả Phàm nhấc quai đeo cặp lên, một bên đã thấy gương mặt cười tủm tỉm của Lục Du Y.

“Ừ ừ!” Lục Du Y mặt mày hớn hở.

“Anh ta nói gì?” Viên Đình Đình mở to hai mắt, rất tò mò.

“Anh ấy nói trà sữa rất ngon, có điều nói tớ lần sau đừng mua nữa.”

“Vậy lần sau cậu có mua không?” Chung Giai đầu tiên hỏi một câu, sau đó hỏi tiếp: “Lý Gia Hào (bạn trai cô ấy) lúc theo đuổi tớ, cũng mua trà sữa cho tớ, ngày nào cũng đưa, là kiểu đưa trước mặt cả lớp ấy, vừa vào cửa đã để trà sữa lên bàn tớ, tớ nói anh ấy đừng mua nữa, sau đó thì lén nhét vào hộp bàn tớ, thật làm như người khác không thấy ấy, ha ha.” Nói về bạn trai mình, Chung Giai Kỳ gương mặt hạnh phúc.

Lúc cô nói đến Cố Tử Húc có phải mặt cũng như vầy không?

“Nếu không thì tớ lén đưa?”

“Có thể thử.”

Buổi tối ở ký túc xá, Lục Du Y nhận được tin nhắn của Lý Khoa Vân.

【Đàn em, trà sữa em đưa lão Cố uống rồi.】

【Có điều lần sau em đừng tặng đồ cho cậu ấy trước mặt nhiều người như thế.】

【Cậu ta không thích kiểu này đâu.】

【Lúc trước hồi còn năm nhất đại học, cũng có rất nhiều em gái tặng đồ cho cậu ấy, cậu ta lúc đầu không tiện từ chối nên nhận, về sau đều trực tiếp từ chối thẳng mặt, sau đó vẫn không có nữ sinh nào dám tùy tiện tặng đồ cho cậu ấy, muốn đưa cũng là lén đưa, vì sợ bị từ chối đâm ra lúng túng. Em ngược lại thì tốt, hôm nay nếu như lão Cố không nhận thì em sẽ rất xấu hổ, có điều lão Cố không nhận anh cũng sẽ nhận, chắc chắn giúp em bớt phần xấu hổ! Không cần cảm ơn anh!】

Lục Du Y: 【Ha ha, đa tạ đàn anh Lý, lần sau mời anh đồ ăn.】

Lý Khoa Vân: 【Thành giao, anh chờ! Có điều hôm nay em đưa đồ như thế, cậu ta nhận, không biết sau này lại xuất hiện một em gái nghé con không sợ hổ đến tặng đồ cho lão Cố hay không.】

Lục Du Y: 【Vậy anh đừng ở cạnh châm dầu vào lửa để anh ấy nhận đồ nha!】

Lý Khoa Vân: 【Biết rồi, anh sẽ giữ im lặng.】

Xem ra lần sau phải “vụng trộm” đưa trà sữa cho chân dài rồi.

Vốn đang lo lắng sau khi đưa trà sữa xong, đàn anh chân dài có phải biết tâm tư không trong sáng mà xa lánh cô không, sau mới phát hiện suy nghĩ của mình là dư thừa, ở trên QQ, hai người vẫn nói chuyện bình thường, Cố Tử Húc cũng không có gì không giống lúc trước, đương nhiên, cũng có thể là do hắn luôn lạnh lùng như vậy…

Lục Du Y vẫn chưa nghĩ ra cách làm sao để “vụng trộm” đưa trà sữa cho Cố Tử Húc, thì đã tới buổi họp đầu tiên sau kì nghỉ Quốc Khánh.

Tất nhiên, vẫn tình cờ gặp đàn anh chân dài trên đường!

Lúc này cùng đi vào phòng 202, Lục Du Y thấy ánh mắt của mọi người so với lần trước còn mãnh liệt hơn, đặc biệt là Hướng Tâm Di.

Lục Du Y có chút mù mịt, nhìn kĩ mọi người một chút rồi ngồi xuống cạnh Dương Như Nguyệt, sau đó nghiêng người lặng lẽ hỏi cô ấy một câu, “Tớ hôm nay có gì không bình thường à?”

Dương Như Nguyệt lắc lắc đầu.

“Sao tớ lại thấy ánh mắt của mọi người nhìn tớ kì quá vậy!” Lục Du Y im lặng đánh giá mọi người trong phòng, luôn cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn mình là lạ.

“Cậu không chơi Tieba* à?” Dương Như Nguyệt bỗng hỏi một câu.

*Baidu Tieba (tên tiếng Trung: 百度贴吧, pinyin: bǎidù Tieba) là một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu do công ty Bách Độ của Trung Quốc sáng tạo nên vào năm 2003. Với những thao tác vô cùng đơn giản, thuận tiện, dễ sử dụng nên đã thu hút được số lượng người dùng đông đảo, nhanh chóng trở thành mạng xã hội trực tuyến được ưa chuộng ở Trung Quốc đại lục. (theo tiengtrung.vn)

Lục Du Y còn chưa kịp nói, cấp trên Hướng Tâm Di đã gõ gõ bàn.

“Giờ là lúc mở họp, không được châu đầu ghé tai! Lần đầu họp không lẽ chị chưa nói quy định câu lạc bộ rõ ràng sao?”

Hướng Tâm Di thanh âm sắc bén nghiêm túc, ánh mắt lại càng sắc bén.

Vốn trong phòng đang ầm ĩ trong nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người bị giật mình, ngay cả đàn chị Kim Văn Văn cũng hơi hồi hộp.

Lục Du Y vội ngậm miệng.

Hôm nay bà dì đến rồi à? Sao tự nhiên táo bạo quá vậy?

Buổi họp hôm nay chủ yếu trao đổi về các hạng mục được đặt của hội thao liên quan đến kì nghỉ Quốc Khánh, mỗi người đều phải phát biểu nhận xét của mình.

Nhưng mà ý kiến về hội thao giống nhau cũng nhiều như vậy, từng người thay phiên nhay tiếp lời, những gì các bạn học càng ở sau nói càng ít đi.

Đã thế, Lục Du Y bị Hướng Tâm Di oán giận lên rồi.

“Sao các bạn học ở trước đều có nhiều nhận xét như vậy, tới em thì từ ngữ nghèo nàn? Em có để người trưởng như chị ở trong mắt hay không? Em có để nhiệm vụ được phân công kia ở trong mắt hay không? Hả? Bảy ngày nghỉ lễ em làm cái gì? Từ lúc nghỉ hề đến lúc họp còn dư ra một đoạn thời gian, khoảng thời gian này em đã làm gì chưa hả?”

“Đừng có nghĩ mấy chuyện ngổn ngang kia từ sáng đến tối! Làm tốt trách nhiệm! Làm những gì em nên làm!”

“Suốt ngày, không biết làm thứ gì cả! Em không phải không muốn cả bộ phận đợi à?”

Cả phòng yên lặng, mọi người đều cúi đầu không dám hé răng, còn chưa từng thấy đàn chị phát hỏa lớn như vậy!

Lục Du Y cũng cúi đầu, có thể là do cô chuẩn bị thật sự không đầy đủ! Chỉ nghĩ đến những cái bình thường nhất, chưa có nghĩ về những cái đặc biệt hơn.

Có điều, trước mặt cả bộ phận bị bộ trưởng trách, cảm thấy mất mặt quá!

“Được rồi!” Một giọng nam trầm thấp phá vỡ bầu không khí xấu hổ, “Lục Du Y trước buổi tối ngày mai em nộp phần chuẩn bị cho anh.”

Đây là giúp mình giải vây sao? Lục Du Y sững sờ, sau đó vội vàng nói: “Vâng vâng, được, bộ trưởng.”

Đến thành viên kế tiếp nói, qua vụ của Lục Du Y, bạn nữ kia căng thẳng cực kì, lại nói giọng còn nghe ra được run rấy, dường như cũng không có gì tốt hơn để trình bày, không thể làm gì hơn việc lặp lại đại khái những ý kiến của những người trước đặt ra, vừa nói lòng vừa run sợ chăm chú nhìn Hướng Tâm Di vài lần.

Trình bày xong, Hướng Tâm Di vẫn không nói gì, không biết là cô ấy giận mệt rồi, hay vẫn là muốn oán giận cô thôi.

Lục Du Y bắt đầu hoài nghi, có phải Hướng Tâm Di biết chuyện mình đưa trà sữa cho Cố Tử Húc rồi, nhưng biết được từ đâu chứ? Có ai nói cho cô ấy biết sao?

Hôm nay buổi họp đặc biệt ngột ngạt, vì thế vừa kết thúc, mọi người cùng các bộ trưởng nói một tiếng hẹn gặp lại, đều tranh nhau chen lấn đi ra ngoài.

“Du Y, em ở lại một chút.” Kim Văn Văn đột nhiên gọi Lục Du Y một tiếng.

“Dạ.”

Lục Du Y thu dọn đồ đạc chậm lại, Dương Như Nguyệt trước khi đi hỏi cô một câu, “Cậu với bộ trưởng ở cùng một chỗ à?”

“Hả?” Lục Du Y bất ngờ cực kì, “Không có, sao cậu lại hỏi thế?”

Trong phòng người đã đi gần hết rồi, Dương Như Nguyệt cũng không tiện ở lại nữa, chỉ chừa lại một câu, “Cậu xem Tieba một chút, Tieba đại học N.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play