Lần này Tiểu Ngạo đâm vào rất mạnh. Lâm Lộc vốn dĩ mệt mỏi, lui về phía sau vài bước đụng vào trên tường. Ít nhiều cũng có mặt tường này, cậu mới không trực tiếp ngã xuống đất.
Huyễn quang trước mắt, ù tai ngực buồn, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh theo hai bên má chảy xuống. Lâm Lộc đứng im đã lâu, tầm nhìn đồ vật mới dần dần hồi phục. Lúc này cậu mới phát hiện, toàn bộ thân mình đều bị mồ hôi thấm ướt.
Cậu không biết tại sao mình ngồi xổm trên mặt đất. Muốn đứng lên, chân lại mềm đến không thể động đậy.
Không biết khi nào, bọn Tiểu Ngạo đã rời đi. Từ phía sân khấu truyền đến từng trận hoan hô, nghĩ là bọn họ lên đài biểu diễn.
Lâm Lộc nghiêng mặt nhìn về phía sân khấu. Góc độ này không thấy không rõ phản ứng của người xem, lại có thể nhìn thấy Tiểu Ngạo vũ động vòng eo, ánh mắt như tơ. Tay hắn vỗ động ở trước ngực một chút, ám chỉ tính trượt xuống đến giữa háng, lại vỗ vỗ mông. Vũ phục trên người hắn đã rộng mở một nửa, hắn duỗi một bàn tay với vào, không biết làm chút gì, làm dưới đài điên cuồng thét chói tai.
So với màn biểu diễn xấu hổ lạnh nhạt của Lâm Lộc vừa rồi hoàn toàn không giống nhau.
Thần sắc Lâm Lộc ảm đạm, bên môi lại là cười khổ. Đỡ tường muốn đứng lên. Lại không nghĩ rằng, vài người chen về phía cậu, đầu thăm dò hướng tới sân khấu nhìn xung quanh. Hậu trường này hành lang vốn dĩ rất hẹp, Lâm Lộc bị ép ở một chỗ cùng bọn họ bên vách tường, tạm thời khó có thể đứng dậy.
"Trời ơi, nhiều hoa hồng như vậy?"
"Đây là ông chủ nào chứ? Tác phẩm lớn! Cậu xem bày đầy đất a, chỉ sợ đến có đến một trăm bông đi!"
"Khẳng định là cho Tiểu Ngạo! Trừ bỏ hắn, còn có ai có thể có loại bản lĩnh này......"
"Nói không chừng là Trang đại thiếu đi! Nghe nói Tiểu Ngạo thích hắn rất lâu rồi. Lần trước, hắn đặc biệt tặng cho Ngạo ca chín bó hoa hồng lớn, còn mở một chai champagne đỉnh cấp......Ngày đó hắn không chọn Tiểu Ngạo đi ra ngoài, nghe nói Tiểu Ngạo rất thất vọng, mặt lạnh ước chừng một tuần. Lần này, chỉ sợ nên nước chảy thành sông đi?"
Ríu rít, tràn đầy hâm mộ. Mấy người múa thoát y này nhiệt liệt nói chuyện với nhau, lại không ai nói với Lâm Lộc một lời.
"Thật xin lỗi, xin nhờ một chút. Cho tôi đi qua......"
Lâm Lộc thấp giọng mở miệng, trong đó có một người quét mắt liếc cậu một cái, giống như bị sắc mặt tái này dọa sợ.
"Ai da, sắc mặt này của cậu......"
Lời còn nói chưa nói xong, đã bị một đám bạn bên cạnh xả một phen.
"Cô để ý hắn làm gì? Cẩn thận bị Tiểu Ngạo nhìn thấy! Không thấy hiện tại Tiểu Ngạo có bao nhiêu bông hồng sao? Vốn dĩ giám đốc đối với hắn rất tốt, hôm nay hắn lại cầm nhiều hoa hồng như vậy. Một bó hoa hồng lớn ba ngàn khối! Chỉ là một đống trên mặt đất này, phải đến ba mươi vạn! Cả đêm làm cho Dạ Mị kiếm được nhiều tiền như vậy, về sau hắn càng khó lường!
Cô còn có hơi để ý đến phế vật này, còn không bằng lấy lòng Tiểu Ngạo nhiều một chút, nói không chừng về sau còn có thể kéo ngươi một phen, cho ngươi cũng có thể dính thơm lây. Ở sân nhà biểu diễn lộ ra cái mặt, nói không chừng cũng có thể câu được mấy người kim chủ nâng đỡ ngươi đó!"
Người vũ nữ thứ nhất nghe xong lời này, trên mặt đều là ánh sáng. Cô ta dùng sức gật gật đầu, nhìn về phía Tiểu Ngạo mới biểu diễn trên sấu khấu cười đến vẻ mặt xán lạn.
Hoa hồng còn như nước chảy mà nâng tiến vào, tiếng xôn xao trong đại lớn hơn nữa.
Đám người đều nhịn không được ánh mắt đều nhìn những hoa hồng đó. Cái kia đều là tiền đó! Tuy rằng bọn họ chỉ có thể lấy được một phần mười chia lãi, nhưng lễ vật lớn như vậy, số lượng cũng rất khả quan.
Chỉ có Tiểu Ngạo khẽ nâng cằm, mặt đầy đắc ý, lại không nhìn đống hoa hồng kia liếc mắt một cái. Giống như cũng không quan tâm trường hợp lớn như vậy, hắn còn quát lớn mặt các vũ giả khác vài tiếng.
"Đều không có kiến thức như vậy? Sau khi chào bế mạc, đợi lát nữa sẽ biết là vị khách nhân nào cổ động. Túm lại ở chỗ này nhìn cái gì mà nhìn?"
"Còn muốn hỏi là vị khách nhân nào sao? Chịu nâng đỡ Tiểu Ngạo anh như vậy, tất nhiên là Trang đại thiếu của chúng ta rồi! Người ta chính là đại công tử của tổng bộ, người thừa kế đệ nhất của danh gia vọng tộc hơn trăm năm! Trang đại thiếu lần trước tới, thấy Tiểu Ngạo ngươi biểu diễn một lần, sau lại càng ngày càng muốn. Mấy tuần gần đây cuối tuần đều sẽ tới......Có phải hay không, Tiểu Ngạo?"
Biết được tâm tư của hắn, cố ý tới lấy lòng hắn. Nghe được tên Trang đại thiếu, trên mặt Tiểu Ngạo đều tỏa ra ánh sáng. Hắn đi xuống sân khấu, đắc ý đi qua phía hậu trường.
"Ai, không đúng a. Bó hoa này sau lưng ký một chữ 'Ninh'. Kỳ quái, khách nhân của Dạ Mị chúng ta, có người mang chữ 'Ninh', còn ra tay rộng rãi như vậy sao?"
Có vũ nữ như phát hiện ra mảnh đất mới, kỳ quái hỏi. Bước chân Tiểu Ngạo dừng lại, mọi người cùng nhau nhìn về phía vũ nữ kia.
-- "Ninh"? Không phải "Trang" sao?
Nhìn ra sắc mặt Tiểu Ngạo không đúng, vũ nữ nhanh nhảu nói.
"Dù sao cũng mặc kệ là vị nào, đó khẳng định đều là hướng về phía Tiểu Ngạo anh mà đến! Người khác có ai xứng đáng? Toàn Dạ Mị là anh đỏ nhất!"
Người này rất thức thời mà thổi phồng một phen, sắc mặt Tiểu Ngạo mới miễn cưỡng tốt hơn một chút. Hắn giả bộ bộ dáng không thèm để tới, "Hừ" một tiếng.
"Tới đều là khách. Nếu là Trang đại thiếu nguyện ý nâng đỡ tôi, tôi đương nhiên phải cho hắn mặt mũi. Cùng lắm nếu là khách nhân nhân khác, tôi cũng làm như vậy."
Mặc dù nói như thế này, hắn lại không liếc mắt nhìn những đóa hoa đó một cái. Ngược lại mím môi vẻ mặt không thoải mái mà đi về phía sau đài. Lại không nghĩ rằng, ở lối vào, hắn lại thấy được thân ảnh Lâm Lộc lần nữa.
"Tại sao anh còn không lăn đi?"
Thấy cậu, lông mày Tiểu Ngạo lập tức dựng lên. Tà hỏa vừa rồi đằng đằng dâng lên.
Không trách hắn rất kiêng kị Lâm Lộc, thật sự là điều kiện bên ngoài của Lâm Lộc quá mức xuất sắc. Nhiều năm không gián đoạn luyện tập vũ đạo, luyện một thân mềm dẻo lại có đường cong cơ bắp, ở trên sân khấu phảng phất như một pho tượng ưu nhã ở tòa Hy Lạp cổ đại, tướng mạo lại đẹp như vậy, đặc biệt là đôi mắt to vô tội, mê man nhìn về phía ai liếc mắt một cái, khiến cho người ta đột nhiên sinh ra một ý muốn bảo hộ.
Nếu không phải như vậy, những người Dạ Mị này, tại sao sẽ lén thiết kế vũ phục cho Lâm Lộc, đặc biệt làm cho Lâm Lộc những bộ trang phụ lộ liễu và thô tục? Bởi vì bọn họ cảm giác được nguy cơ nồng đậm! E sợ Lâm Lộc sẽ thông suốt hơn một chút, chịu giao du cùng với những vị khách nhân đó, bọn họ sẽ khó giữ được vị trí!
Cắn môi, Tiểu Ngạo nghĩ tới vị Trang đại thiếu kia. Anh tuấn tiêu sái, ở đâu cũng đều xuất chúng như vậy. Từ lần đó ở trên sân khấu nhìn thấy hắn ngửa đầu cười với mình, Tiểu Ngạo đã ngay lập không thể tránh khỏi mà hãm sâu vào trong đó......
Nhưng cái loại quý công tử này, đến nơi đây chỉ là tiêu khiển. Nếu là để hắn nhìn trúng Lâm Lộc......Tình yêu thầm của mình, sợ là không trông cậy được vào một chút nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tiểu Ngạo âm thầm sinh ra hận ý. Hắn ngang ngược đánh bả vai vào người Lâm Lộc.
"Cút ngay!"
Giờ phút này Lâm Lộc đã rất mệt mỏi, làm sao có thể chịu được va chạm như vậy? Lần này, thân mình cậu run lên, đổ về phía sau.
Lại không nghĩ, đột nhiên cậu bị một người túm chặt cánh tay. Sức lực người nọ rất lớn, làm Lâm Lộc đau đến rên rỉ một tiếng.
Đúng lúc này, một trận hương thơm của hoa hồng từ phía sau truyền đến. Ngay sau đó ánh vào mi mắt là đóa hoa hồng nở rộ. Tựa hồ là mới ngắt lấy đưa đến đây, trên cánh hoa còn mang theo giọt nước.
Lâm Lộc sửng sốt, bó hoa nở rộ kia đột nhiên bị nhét vào trong lồng ngực cậu. Có người lướt qua cậu, đi đến phía Tiểu Ngạo.
Tay nâng lên, hung hăng cho một bạt tai! Một âm thanh thanh thúy vang lên, gương mặt Tiểu Ngạo không ai bì nổi kia, tức khắc để lại vệt đỏ năm ngón tay rõ ràng.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người. Vẻ mặt Tiểu Ngạo càng là khó tin hơn.
"Ngươi đánh ta?"
"Ngươi là cái thứ gì, vì sao ta không thể đánh ngươi?"
Cùng với một tiếng lạnh lùng trào ra, lại là một bạt tai. Người chen đầy hành lang, lập tức im lặng đến nỗi cây kim rơi xuống cũng có thể nghe.
Lâm Lộc ôm đóa hoa hồng kia, kinh ngạc đến ngây người tại chỗ. Cậu thậm chí không chú ý tới, đế hoa trong tay là được làm bằng bạc nguyên chất, điêu khắc hoa văn hoa lệ phức tạp. Đây là lễ vật sang quý nhất của câu lạc bộ Dạ Mị.
Nâng mắt lên, cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đưa hoa. Hắn mặc một thân áo da màu đen, tóc ngắn, dựng đứng. Ngay cả tư thế đứng cũng lộ ra một khí thế kiêu ngạo.
Tiểu Ngạo bụm mặt, kinh ngạc một lát, đột nhiên chỉ vào người đàn ông kêu lên.
"Ngươi là người nào? Ngươi cho rằng nơi này là nơi nào?! Dám ở Dạ Mị giương oai......A!"
Lời nói tàn nhẫn còn chưa nói được một nửa, người đàn ông kia đột nhiên duỗi tay bắt lấy yết hầu của Tiểu Ngạo. Tùy tay đẩy, như là đẩy ra một mảnh lông chim nhẹ nhàng bay bổng, đã ấn Tiểu Ngạo ở trên tường.
Hắn mang bao tay lộ ra đầu ngón tay, ngón tay chậm rãi siết chặt. Sắc mặt Tiểu Ngạo càng ngày càng trắng, môi phát xanh, nhưng lại không có khả năng giãy giụa.
Bốn phía run rẩy sợ hãi.
Nhưng người đàn ông nhìn xung quanh một vòng, cái loại ánh mắt sắc bén kiêu ngạo này, lại làm tất cả mọi người ngậm miệng.
Nháy mắt tất cả mọi người ý thức được, người đàn ông này tuyệt không phải người lương thiện. Nếu là chọc giận hắn, nói không chừng kết cục sẽ còn thảm hơn so với Tiểu Ngạo!
Người đàn ông nhếch khóe miệng cười cười, nhìn về phía Tiểu Ngạo.
"Hôm nay ta còn phải làm việc cho ông chủ, sẽ buông tha ngươi một lần. Tốt nhất không có lần sau. Vật nhỏ, ngươi không biết, rửa sạch vết máu rất phiền toái."
Nói xong, người đàn ông buông lỏng tay. Tiểu Ngạo trượt xuống mặt đất từ trong tay hắn, che lại yết hầu ho khan lên. Hắn ngồi quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi đều ho khan đến chảy ra, hắn không cam lòng mà thở hổn hển, hung tợn nhìn chằm chằm Lâm Lộc. Nhưng người đàn ông kia còn ở đây, hắn cũng không dám mắng nhiều một câu.
Lâm Lộc không rảnh lo Tiểu Ngạo. Một màn vừa rồi, làm cậu sợ ngây người.
Cho đến khi người đàn ông xoay người đi về phía cậu, cậu mới hồi phục tinh thần lại.
Lúc này Lâm Lộc mới phát hiện, kỳ thật người đàn ông này còn rất trẻ. Chỉ là khóe mắt có một vết sẹo, mới có vẻ hung ác.
"Ngươi chưa thấy qua ta? Cũng khó trách. Thời điểm ông chủ bên cạnh ngươi, chưa bao giờ 'sống dơ'. Càng không cần đến anh em bọn ta, chỉ sợ là giấu đến kín mít, căn bản sẽ không để ngươi biết đi."
Người đàn ông quay đầu, đánh giá Lâm Lộc trên dưới vài lần.
"Không có gì cần thiết chứ? Ngươi xem ngươi rất trấn định. Mới vừa rồi nếu ta thật sự giết hắn, ngươi cũng sẽ không kinh ngạc đi. Nhưng mà ông chủ, đối với ngươi mềm lòng thành như vậy, thế mà còn muốn vì ngươi tẩy trắng của cải."
Lâm Lộc căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, khác thường trong lòng cảm thấy càng ngày càng nặng. Cậu nhịn không được ngắt lời, nói.
"Anh là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, hoa này là cho cậu."
"Nhưng mà......"
"Không có nhưng mà. Đây là của ông chủ của bọn ta chỉ tên tặng cho ngươi."
Không biết vì sao, Lâm Lộc nghe ra từ trong giọng nói của hắn có vài phần chán ghét.
"Nhưng tôi không thể nhận......"
"Vì sao?"
Ánh mắt nhìn gần lại đây, mang theo lạnh lẽo. Lâm Lộc cảm thấy yết hầu căng thẳng, lại lắp bắp như cũ nói.
"Tôi......Tôi không biết vừa rồi vì sao anh nói như vậy, tôi đoán là anh đưa sai người rồi! Tôi không quen ông chủ của anh!"
Người đàn ông kia sửng sốt.
"Không quen biết? Ngươi nghiêm túc?"
"Thật sự, tôi ở chỗ đây không quen biết bất kỳ khách nhân nào, cũng không muốn biết! Tôi chỉ là tới đây múa, tôi không bồi khách nhân đi ra ngoài. Thật xin lỗi. Vô công bất thụ lộc, hoa này tôi không thể nhận."
Nói xong, một đóa hoa lớn kia đã bị nhét trở lại lồng ngực người đàn ông.
Bốn phía không có một âm thanh. Các diễn viên múa thoát y không dám nói lời nào, nhưng đều dùng ánh mắt truyền lại cùng có một ý tứ. Đầu óc Lâm Lộc có phải hư rồi không? Ngày thường giả bộ thuần khiết không chịu ra sân khấu không nói, gặp được loại hung thần này còn dám không nghe lời?
Người này ra tay hung ác như vậy, Tiểu Ngạo cùng lắm chỉ chống đối hắn vài câu, đã bị như vậy thu thập thành như vậy!
Chỉ là tay chân chạy tới tặng đồ mà cũng tàn nhẫn như vậy, vậy vị ông chủ kia hung ác tới trình độ nào? Lâm Lộc lúc này, chẳng phải là chết chắc rồi?
(Chương này là có spoil chút ít những mơ màng quá nên không nhận ra)