Lâm Lộc cuống quít tránh né ánh mắt. Nhưng cậu vẫn cảm nhận được tinh tường, ánh mắt Ninh Trí Viễn đang nhìn cậu chằm chằm, làm tim cậu đập dồn dập, hô hấp rối loạn.
Tại sao Trí Viễn ca xuất hiện ở chỗ này....Lời nói vừa rồi, anh ấy nghe được bao nhiêu?
Tâm hoảng ý loạn, thế nhưng không chú ý tới Dương học trưởng lại tới gần lần nữa. Cho đến khi cổ căng thẳng, cậu bị hắn nắm chặt cổ áo nhấc lên giữa không trung!
"Được lắm.....Trách không được không sợ hãi như vậy, là bởi vì Ninh Trí Viễn chống lưng cho cậu?"
Dương học trưởng xách cổ áo Lâm Lộc, phẫn nộ rống to.
"Nơi này là khoa vũ đạo, cậu và kim chủ cậu cút ra ngoài cho tôi! Các người không có tư cách tới nơi này, càng không có tư cách đứng ở sân khấu này!"
Cổ áo bị kéo đến siết cổ lại, Lâm Lộc hô hấp khó khăn. Đối diện với sự rít gào của Dương học trưởng, mồ hôi giống như dán đầy mặt cậu, rống giận gần trong gang tất khiến màng tai cậu sinh đau.
Nhưng Lâm Lộc lại không nghe được đến tột cùng là hắn đang nói cái gì.
Tất cả các cảm quan của cậu, tựa hồ đều tập trung ở một chỗ. Cậu có thể cảm giác được tầm mắt của Ninh Trí Viễn đang dừng lại trên người cậu, như là một đoàn băng hỏa.
Cậu không muốn bị nhìn trong cái bộ dạng này.
"Buông em ra....."
"Trừ phi hiện tại cậu cút đi!"
"Em sẽ không đi....Em còn muốn, tham gia biểu diễn đêm nay..."
Lâm Lộc hoảng hốt trả lời, lại chọc giận Dương học trưởng. Mắt thấy người nọ lại giơ nắm tay lên lần nữa, Lâm Lộc không hề phản kháng, chỉ là nhắm hai mắt lại.
Tùy ý đi.
Cậu không muốn bị nhìn thấy như vậy.
Chính là càng chật vật, càng mất mặt, bộ dáng càng nghèo túng....Không phải cũng đã sớm bại lộ trước mặt người khác sao?
Bị vứt bỏ ở bệnh viện....Bị đuổi ra khỏi cửa nhà....Xách theo hành lý không có chỗ để đi....Ở nơi đầu đường xa lạ rống khóc.
Cuộc sống của cậu, đã lâm vào hoàn cảnh chật vật như vậy từ sớm. Ngay cả một tia khổ nhục cũng không lưu lại, cậu lại còn liều mạng che sỉ nhục....Nhưng chẳng phải cậu đã sớm bị nhục nhã xuyên thấu, mất mặt đều bày bãi chiêu cáo thiện hạ?
Nản lòng thoái chí, cũng đã là chuyện trong nháy mắt.
Lâm Lộc không làm sống dậy nổi điểm bảo vệ con tim chính mình, cậu tự sa ngã khó giải thích, như con chim non mất tổ, lại không muốn tìm một góc che mưa che gió.
Tùy ý đi.
Dù sao chật vật và khó chịu vừa rồi đều đã bị thấy được.
Dù sao người kia....Đã sớm vứt bỏ mình.
Dù sao hắn chưa bao giờ để mắt tới mình....Lại bị hắn xem chê cười một lần nữa, thì có làm sao chứ?
"Lâm Lộc! Cậu..."
Không biết có phải do Lâm Lộc mặc kệ quá mức rõ ràng hay không, thế nhưng nắm tay Dương học trưởng chậm chạp không thể rơi xuống. Cổ áo bị xé rách đột nhiên buông lỏng, Lâm Lộc mất cân bằng, trực tiếp té từ không trung xuống.
Phía sau lưng hăng hăng nện ở trên sàn nhà, đau đớn dọc theo xương sống phát tán ra. Lâm Lộc mở mắt ra, nhìn thấy Dương học trưởng nửa quỳ trên mặt đất, dùng sức kiềm trụ hai cánh tay của cậu.
Vẫn là khuôn mặt dữ tợn như cũ, hung tợn nhìn cậu chằm chằm. Móng tay đều cắm vào da thịt Lâm Lộc, còn không ngừng dùng sức.
Lâm Lộc không nhìn về phía Ninh Trí Viễn. Cậu biết hắn còn ở đó.
Cậu không hy vọng xa vời người nọ sẽ nói thay cho cậu một câu.
Cậu chỉ là không rõ, vì sao người nọ còn không chịu rời đi....Mình là một tên phế vật, không phải hắn đã sớm biết sao? Lại định muốn nhìn trò khôi hài này, nhìn từ đầu đến đuôi?
"Lâm Lộc....Đến tột cùng cậu vì cái gì, biến thành cái dạng này?"
Dương học trưởng kích động đến cực điểm, giọng nói đều run lên. Nhưng kỳ quái chính là, dưới sự mất khống chế run rẩy, thế nhưng Lâm Lộc lại nghe ra sự thống khổ.
Làm cậu đột nhiên nhớ tới Dương học trưởng đã từng ở vườn trường kia.
Lâm Lộc ngẩng mặt nhìn hắn, nghe được hắn nghẹn giọng nói.
"Lúc trước cậu đoạt đi danh sách đề xuất của tôi, lại từ bỏ trận chung kết! Từ đầu đến cuối, cậu không có một lời giải thích.....
Hiện tại học viện kỷ niệm ngày thành lập trường, đặc biệt lại sắp xếp một danh sách đề cử khác. Học viện vì Thánh Y Ti lần này bỏ ra bao nhiêu nỗ lực cậu biết không? Cậu lại muốn tới đoạt?
Lâm Lộc, cậu biết buổi biểu diễn đêm này, là cơ hội bao nhiêu người theo đuổi không? Nơi đó không chỉ có bạn học của tôi, cũng có bạn học của cậu, đàn em của cậu? Lúc trước mọi người đối với cậu không tốt sao? Chính cậu lấy trái tim ra mà nói xem, đối với cậu không tốt sao?
Lúc trước người Lâm gia khắt khe cậu, mỗi ngày Mạnh Thư mang cơm đều sẽ mang nhiều hơn một phần, sau đó nói cho cậu hắn không ăn hết....Nhạc Thành Hiên vừa chuẩn bị cho buổi biểu diễn của mình, vừa dạy phụ đạo cho các cậu, hắn chiếu cố cậu như thế nào cậu không rõ sao? Đều là sinh ra từ nghèo khó, Trình Tuyết lấy cơ hội vừa học vừa làm của mình nhường cho cậu!
Lâm Lộc, cậu không nhớ rõ bọn họ sao, cậu còn nhớ rõ lúc trước sao?
"Học trưởng, em đều nhớ rõ."
"Cậu nói dối! Nếu cậu thật sự nhớ rõ, hôm nay cậu sẽ không xuất hiện ở đây!
Cậu cũng từng đọc qua sách ở đây, cũng từng luyện múa ở gian phòng này! Cậu nên biết, Thánh Y Ti có ý nghĩa gì đối với chúng ta! Người ở chỗ này, đều nhìn vũ đạo với tình cảm chân thành cả đời, Thánh Y Ti là thánh địa của mọi người! Phải, là chúng tôi không có thiên phú như cậu, cũng không gặp may như cậu! Nhưng chúng tôi ai mà không dùng hết toàn sức nỗ lực....
Nếu cậu có thể giải nghệ, bỏ học, nếu cậu căn bản không để bụng đến vũ đạo, không để bụng đến Thánh Y Ti, không để bụng đến danh dự của khoa vũ đạo đế quốc, cậu dựa vào cái gì mà còn trở về? Còn muốn cướp cơ hội của chúng tôi lần nữa sao?"
Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt Dương học trưởng đều là tơ máu, luôn phiên rít gào. Hắn kích động đến cánh tay cũng phát run, ngón tay cũng hung hăng nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, móng tay cắm vào da thịt cậu.
Đôi mắt Lâm Lộc rũ xuống.
Bị bóp chặt hung tợn như vậy, hẳn là rất đau.
Nhưng cậu lại không cảm thấy chút nào.
Cậu nghĩ, Dương học trưởng, anh nói không đúng. Em thật sự nhớ rõ. Từng người anh nói với em, em đều nhớ rõ.
Cậu còn nghĩ, Dương học trưởng, anh nhắc tới nhiều người như vậy. Lại cô đơn bỏ rơi chính anh.
Chính là những điều anh làm cho em. em cũng đều nhớ rõ tất cả.....
Em biết anh là bạn cùng lớp của Trang Hiểu. Biết lần này các anh biểu diễn, là anh và đàn anh Trang Hiểu tổ chức.
Em biết anh đã từng là ngôi sao mai của mọi người. Nhưng sau khi em nhập học, anh cho em rất nhiều cơ hội, lại rất khi biểu diễn chính.
Nhưng chưa bao giờ có câu oán hận.
Em nhớ rõ mỗi lần biểu diễn kết thúc khóa học, chúng ta luôn có thể cùng lên đài biểu diễn. Không đếm được đã hợp tác bao nhiêu lần, cùng nhau luyện tập bao nhiêu lần. Anh, em, anh Trang Hiểu, còn có nhiều người như vậy.....
Ở trên đường bước đến vũ đạo, chúng ta là cùng trường, cũng là đồng đội,
Nhưng là em phản bội mọi người.
Em nhớ rõ sau khi tuyển chọn Thánh Y Ti, anh đã đến tìm em. Anh nói "Không phải lần nào cũng có người đủ đột phá để lọt vào vòng dự tuyển, đi vào trận chung kết của Thánh Y Ti.
Cậu và Trang Hiểu, là kiêu ngạo của học viện chúng ta.
Cậu nhất định phải lấy được kim vòng nguyệt quế. Nếu cậu lấy được, lòng anh sẽ không cảm thấy đáng tiếc....Rốt cuộc anh hiện tại, là nhất định không lấy được."
Khi đó, em thật sự không biết, danh sách đề xuất.
Nhưng hiện tại....
Dương học trưởng, anh năm đó, là có tâm tình như thế nào khi nói với em những lời kia?
Trên sân khấu, Lâm Lộc ngửa đầu nhìn Dương học trưởng.
Từ ánh mắt bị che kín bởi những tơ máu, cậu thấy được nước mắt. Cậu thấy được phẫn nộ, thấy được thất vọng, càng thấy thống khổ, lại không thấy sự thù hận.
Là thật sự thất vọng đối với mình....Đã từng là học trưởng, đã từng là đồng đội.
"Dương học trưởng, nếu em nói em thật sự rất yêu vũ đạo, cũng là thật sự muốn đi Thánh Y Ti. Anh sẽ tin em sao?"
Giọng nói Lâm Lộc rất thấp. Cậu có thể cảm giác được, cánh tay Dương học trưởng đang trụ cậu lập tức lại nặng thêm vài phần, Lâm Lộc cắn răng.
Giọng Dương học trưởng từ kẽ răng truyền tới, gằn từng chữ một.
"Tôi không tin."
"Cậ tốt lành đứng ở chỗ này. Cậu không bệnh không đau, cũng không xảy ra chuyện gì. Không phải chúng tôi không biết cậu! Sáu năm trước, chúng tôi vẫn luôn tìm cậu, nhưng cậu đi nơi nào?
Cậu dám không rên một tiếng mà đi làm chim hoàng yến cho Ninh Trí Viễn đi....Cậu còn có chút tôn nghiêm nào sao? Cậu còn cảm thấy vịnh dự sao? Đừng nói đến mộng tưởng.....Cậu căn bản không để ý đến Thánh Y Ti, cậu chỉ muốn cướp đi cơ hội của người khác thôi! Tôi thật sự cảm thấy không đáng giá giúp bọn họ, bọn họ đều không nên hảo tâm uy cẩu với cậu, bởi vì cậu vốn dĩ không xứng!
* Hảo tâm uy cẩu (好心喂狗) : tốt bụng cho chó ăn.
Lâm Lộc, cậu....Cậu không xứng với khoa vũ đạo học viện đế quốc, cậu cũng không xứng bước lên sân khấu này lần nữa!"
Toàn bộ căn phòng đều rơi vào tĩnh mịch, những cô gái đứng thành hàng ở phía dưới nhìn chằm chằm lên sân khấu, hô hấp đều như ngừng lại.
Cho đến khi một tiếng mắng cười khinh miệt vang lên, đánh nát không khí đình trệ.
Âm thanh như đánh đá cọ lửa, Ninh Trí Viễn rũ mắt, bật lửa châm một điếu thuốc lá. Hắn đứng ở hàng ghế cuối cùng, nâng mí mắt lên, toàn bộ phòng luyện tập nhìn về phía sân khấu.
"Ở chỗ tôi có một phế vật, hắn xem cũng rất đúng lý hợp tình."
Nói xong, hắn cắn đầu điếu thuốc lá, chậm rãi đi đến sân khấu.
"Vốn cho rằng, Trang Hiểu ra vẻ rất đạo mạo, làm người ta chán ghét. Có thể nhìn thấy tôi mới biết được, hắn còn xem như không tồi. Ít nhất, hắn không tranh giành được với tôi, sẽ ngoan ngoãn thừa nhận hắn không bằng tôi. Còn không đến mức mất mặt như vậy, đem vô dụng của mình quy kết ở trên người người khác."
"Ninh Trí Viễn..."
Dương học trưởng nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt nhìn Ninh Trí Viễn.
"Chuyện của khoa vũ đạo chúng tôi, có liên quan gì đến anh?"
Ninh Trí Viễn căn bản không để ý đến hắn. Hắn từng bước từng bước đi lên bậc thang. Khuôn mặt lạnh lùng của hắn lộ ra bên cạnh sân khấu, đầu điếu thuốc hơi cháy sáng.
"Vì sao Trang Hiểu không canh cánh trong lòng, nói Lâm Lộc đoạt danh sách đề xuất của hắn."
"Tôi nói anh không có tư cách....."
"Mà loại phế vật này như anh, cũng chỉ có thể oán trời trách đất. Oán trách vì cái gì có một tên Lâm Lộc, múa tốt hơn so với anh, cướp đi vị trí thứ nhất."
Ninh Trí Viễn đã đi đến trước mặt hai người. Hắn cũng không liếc mắt Lâm Lộc lấy một cái, chỉ là cầm đầu điếu thuốc lá, thong thả ung dung phun ra khói mờ mịt.
"Cậu ta múa tốt hơn so với anh, cho nên cậu ta có thể đi Thánh Y Ti. Đây không phải là lẽ thường sao?"
"Nhưng mà cậu ta nửa đường lại từ bỏ thi đấu...."
"Cậu ta bằng bản lĩnh của mình được vào danh sách đề xuất, nguyện ý từ bỏ kia cũng là chuyện của cậu ta. Đến lượt phế vật anh không lấy được cơ hội chỉ chỉ trỏ trỏ."
"Anh....."
"Tôi nhớ rõ lúc trước anh cũng là hội trưởng hội học sinh khoa vũ đạo các người, tốt xấu cũng xem như là một nhân vật. Tại sao mấy năm nay không thấy, lại không có tiền đồ đến nước này? Cả đời một lần..."
Lại là một tiếng mắng cười, sự khinh miệt của Ninh Trí Viễn đều viết ở trên mặt.
"Cái gì gọi là cả đời có một lần?
Chẳng lẽ sau khi các người tốt nghiệp, Thánh Y Ti ngừng làm việc?
Trừ bỏ cái danh sách đề xuất kia của hệ vũ đạo các người, nó lại mãi mãi chỉ có mỗi cái danh sách đó thôi sao?
Anh nói đêm nay diễn thử, có thể quyết định danh sách biểu diễn trong đêm kỷ niệm ngày thành lập trường, có thể có cơ hội đi Thánh Y Ti. Anh còn không tranh thủ đi?
A, đúng rồi. Anh nói là bởi vì Lâm Lộc, anh nhìn anh xem. Cả sân thi đấu cũng chưa lên, lại biết Lâm Lộc sẽ thắng được anh, lấy đi danh sách đề xuất lần này.
Lâm Lộc bị tôi dưỡng sáu năm, đã sớm là một phế vật. Anh cả phế vật cũng thắng không được, anh thật là phế vật trong cái phế vật.
Loại phế vật này như anh, không đến được Thánh Y Ti, chẳng lẽ không phải ý trời sao? Liên quan gì đến Lâm Lộc?"
"Ninh Trí Viễn!"
"Xem như anh cũng cùng giới với tôi, tôi khuyên anh. Phế vật chính là phế vật, sẽ không bởi vì sự thoái nhượng của người khác, thì sẽ không phải phế vật nữa. Không phải Lâm Lộc, cũng sẽ có người khác cướp đi danh sách đề xuất của anh. Anh muốn, nên tự mình đoạt lấy. Nếu anh hoàn toàn xứng đáng là người đứng nhất, cho dù có một tên Lâm Lộc, một năm kia người đi Thánh Y Ti không phải là Trang Hiểu, mà là anh."
"Loại người như anh....Loại mà sinh ở Ninh gia này, từ nhỏ là người chúng tinh phủng nguyệt mà lớn lên, có tư cách gì mà đi bình phẩm nỗ lực của người khác? Đối với anh mà nói có vô số cơ hội, nhưng đối với nhiều người mà nói, cơ hội chỉ có một lần! Thậm chí lúc này đây cũng phải dùng hết toàn lực mới có khả năng chạm đến....Ninh Trí Viễn, anh không phải chúng tôi! Anh không có tư cách nói những lời này, anh đứng ở đỉnh núi nhìn xuống mọi người, làm sao biết được tâm tình của chúng tôi."
* Chúng tinh phủng nguyệt ( 众星捧月): đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
"Anh sai rồi."
Tùy tay cởi áo khoác, dập tắt điếu thuốc kia. Lần đầu tiên Ninh Trí Viễn nhìn vào đôi mắt Dương học trưởng, lạnh lùng nói với hắn.
"Cứ cho là tôi không sinh ra ở Ninh gia, tôi vẫn là Ninh Trí Viễn. Chỉ có kẻ yếu mới yêu cầu chúng tinh phủng nguyệt. Bởi vì anh không đủ cường đại, anh mới có thể ghi hận như vậy. Mà tôi, tự mình có thể bắt được lấy hết thảy.
Ánh trăng yêu cầu ngôi sao tôn lên ánh sáng, là bởi vì chính nó không thể tự thể tự mình sáng lên. Nhưng không giống tôi. Ở bên người tôi, bất cứ ngôi sao nào cũng chỉ có sắc phân ảm đạm.
Tôi bắt đầu thành niên, cũng chỉ là Ninh Trí Viễn nắm trong tay tập đoàn Ninh thị, không có Ninh Trí Viễn Ninh gia che trời lấp biển. Đây là sự khác nhau giữa tôi và anh, nếu anh là tôi, cả đời anh cũng chỉ là đứa con nhỏ của Ninh gia, nếu tôi là anh, tôi sẽ ở phía trước Lâm Lộc, trở thành học trưởng một lần đoạt lấy tên trong danh sách đề cử, cuối cùng cũng trở đệ nhất đăng lên đỉnh Thánh Y Ti.
Đích xác, tôi sẽ không bình phẩm sự nỗ lực của anh."
Dứt lời, Ninh Trí Viễn hơi nghiêng mặt, giọng nói thấp đi rất nhiều.
"Đứng lên được sao?"
"....."
"Thất thần cái gì? Tôi hỏi cậu không đứng lên được sao?"
"Đứng lên được."
"Vậy nhanh lên."
Ninh Trí Viễn sắn cổ tay áo lên, nâng cánh tay nhìn thoáng qua đồng hồ.
"Buổi diễn thử còn bốn mươi phút nữa bắt đầu. Trùng hợp tôi cũng tiện đường."
"......"
"Tôi đưa cậu đi."
Tác giả: Ninh tổng: chỉ cho phép lão tử phóng hỏa, các ngươi cũng muốn đốt đèn?!