Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor : vylethuy

Trên tầng lâu cao nhất của tập đoàn Ninh thị.

Từ khi tiếp điện thoại kia của bảo tiêu, Tiểu Chu bắt đầu đứng ngồi không yên.

Đặc biệt là nửa giờ sau, cũng chưa nhận được báo cáo tiếp theo của bảo tiêu. Hắn biết, tuy rằng bảo tiêu kia đầu óc hơi chậm một chút, lại là người rất có trách nhiệm. Nếu là tìm được Lâm Lộc rồi, hắn nhất định sẽ gọi điện cho mình trước tiên.

Có lẽ là bởi vì quán bar quá nhiều......Còn chưa tìm được?

Nhưng Lâm ca đến đó làm gì? Chỗ phố quán bar đó, có rất nhiều chuyện không an toàn!

Rầm một tiếng, Tiểu Chu đẩy văn kiện cao như núi trên bàn làm việc ra. Trang giấy như tuyết trắng bay lả tả trên mặt đất.

Tiểu Chu đứng lên, sải bước đi ra ngoài. Đẩy cửa ra, thư ký giật mình ngẩng đầu.

"Trợ lý Chu, ngài đi đâu vậy?"

"Đi phòng bảo mật."

Tiểu Chu cau mày.

"......Mới vừa rồi Ninh tổng nói tôi, muốn đi gọi điện thoại."

Dứt lời, Tiểu Chu bước nhanh đến phòng họp. Khi họp hội nghị cấp bậc bảo mật, vì phòng ngừa nghe trộm, điện thoại nhân viên tham dự hội nghị đều phải thống nhất thu ở một chỗ. Mới vừa rồi trong phòng hội nghị còn có thiết bị che chắn, bảo đảm không gì có thể lọt ra.

Cái phòng chuyên môn đặt điện thoại,  chính là phòng bảo mật.

Mới đi vào, Tiểu Chu liền nghe được tiếng chuông quen thuộc. Trong lòng hắn vui vẻ, là tiếng chuông di động của Ninh Trí Viễn!

Có thể là Lâm ca?

Đi nhanh vài bước, cầm điện thoại lên, màn hình quả nhiên hiện lên "Gọi đến: Lâm Lộc".

Quả nhiên là Lâm ca?

Trong lòng Tiểu Chu buông lỏng. Hắn nhnh chóng trượt nghe điện thoại.

"Lâm ca, anh đi đâu? Anh làm chết em, mới vừa rồi em nghe bảo tiêu......Alo? Lâm ca?"

Điện thoại vừa nghe được, trong điện thoại chỉ truyền đến tiếng tút tút ngắt máy. Tiểu Chu hỏi chuyện tựa như đá chìm đáy biển, không hề có hồi âm.

Tiểu Chu lại gọi vài lần, so với lúc nãy còn nôn nóng hơn.

Đối diện chẳng những không đáp, ngược lại trực tiếp cắt đứt điện thoại.

Lại gọi trở về, nhưng lại tắt máy.

Mới vừa rồi khẩu khí chùng xuống lại dâng lên lần nữa, dự cảm điềm xấu dường như ngưng tụ thành một đoàn, nghẹn ở trong cổ họng hắn. Tiểu Chu ngẩng đầu, đối diện ngoài cửa sổ.

Nơi xa xa tà dương như máu, ánh đến trên cửa sổ cũng trở nên sáng hồng.

Sắc trời đem mù mịt. Tính ra, từ khi Lâm ca mất tung tích, đã đi qua hơn một giờ.

Trong lòng Tiểu Chu đột nhiên căng thẳng, phía bên bảo tiêu vẫn không hề có tin tức như cũ. Nếu là thật sự đi dạo quán bar, giờ phút này một đám truy tìm cũng nên tìm được người. Trừ khi......Là bị nhốt ở trong phòng nào đó không ra được.

Nơi như phố quán bar này, loại phòng này, trước nay chỉ có một sử dụng......

Điện thoại gọi được, lại không thể nói chuyện......Lúc sau đã bị tắt máy......

Lâm ca anh ấy, thật sự đã xảy ra chuyện?

"Trợ lý Chu!"

Phía sau một tiếng kêu gọi, thế nhưng kích cho Tiểu Chu toát mồ hôi lạnh. Hắn cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy thư ký đứng ở cửa.

"Bên kia Ninh tổng đã tan họp, kêu ngài qua đó."

"Được! Tôi lập tức sẽ......Cô nói cho Ninh tổng, tôi lập tức qua đó."

Tiểu Chu cúi đầu, nhìn chằm chằm di động trong tay. Lòng bàn hắn đã tràn đầy mồ hôi.

Khó có khi trên mặt hắn toát ra vài phần giãy giụa rối rắm.

Nhưng hắn hít sâu vài lần, đã hạ quyết tâm, dùng sức ấn một dãy số.

"......Là tôi, tôi là Chu Diệu."

Điện thoại chuyển được, giọng nói Tiểu Chu đè thấp.

"Tôi muốn nhờ anh một chuyện......Có thể đến quán bar ngoại ô kiểm tra đột kích một lần sao?"

Điện thoại đối diện an tĩnh một lát, một giọng lười biếng của người đàn ông truyền tới, mang theo vài phần châm chọc.

"Cậu là ai, là bộ trưởng trị an đế quốc sao? Tôi trăm công ngàn việc như vậy, cậu kêu tôi đi tôi phải đi?"

"......Cho là tôi cầu anh."

Chữ "cầu" này xuất ra khỏi miệng, như là lưỡi đao cắt qua yết hầu. Đối diện lại im lặng một chút, sau đó là một tiếng cười lạnh.

"Thật sự? Cậu cầu tôi? Này thật đúng là mặt trời mọc từ hướng Tây. Chu Diệu Chu tiên sinh cậu không phải lưng dựa tập đoàn Ninh, eo thật sự cứng sao? Cũng có lúc cầu tôi?"

"Phải, tôi cầu anh. Cầu xin anh giúp tôi chuyện này, được chưa?"

"Được thật ra thì được. Nhưng mà Chu Diệu, người cậu cầu là ai? Sao tôi lại nghe không hiểu? 'Anh' tới 'anh' đi, tôi không quen biết ai gọi là 'anh' hết. Cậu biết sao?"

"......Ngô Phong. Tôi xin anh, đừng làm khó tôi......Tôi thật sự rất sốt ruột, chỉ có anh mới có thể giúp tôi......Ngô Phong, có thể giúp tôi được không?"

Người đối diện cười nhẹ một tiếng.

(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản wattpad VyLeThuy4. Còn lại đều là repost)

Không biết ấn cái nút gì, ống nghe đối diện truyền đến một tiếng linh vang, tiếp theo chính là tiếng chạy bộ dừng lại ở cửa. Có người đẩy cửa mà vào.

"Đội trưởng, chuyện gì?"

"Kêu các huynh đệ tập hợp."

"Rõ!"

Hoàn toàn bất đồng với sự cà lơ phất phơ vừa rồi. Khi nam nhân hạ lệnh, tiếng nói căng thẳng, mang theo cỗ khí thế uy nghiêm. Tiểu Chu nín thở nghe hắn gọi người tập hợp, lại dặn dò vài câu, mới về bên điện thoại lần nữa.

Lại mở miệng, ổn trọng uy nghiêm vừa rồi tựa hồ đều là ảo giác. Sức mạnh cà lơ phất phơ kia lại về rồi.

"Khó được Chu Diệu cậu chịu chủ động tìm tôi. Nói đi, muốn tìm ai?"

"Tìm một nam nhân tên Lâm Lộc, đợi lát nữa tôi gửi ảnh chụp cho anh! Buổi chiều anh ấy ra khỏi nhà, lúc sau lại liên hệ không được. Chỉ biết cuối cùng xuất hiện ở phố quán bar, cùng một người tên Lệ Hàng......"

"Được, tôi biết rồi. Cậu chờ điện thoại của tôi."

Đối phương lưu loát tắt điện thoại. Tiểu Chu mời đến tôn đại phật, rốt cuộc thở dài ra một hơi.

Một trận mồ hôi lạnh toát ra sau lưng. Cũng không biết là bởi vì lo lắng cho Lâm Lộc, hay bởi vì gọi điện thoại cho người này.

Mặc kệ nói như thế nào......Chỉ hy vọng Lâm ca có thể bình an không có việc gì.

Tiểu Chu bình phục hô hấp một chút, đi ra khỏi phòng bảo mật.

...................

Trong văn phòng.

Ninh Trí Viễn mới kết thúc vòng bố trí chiến lược thứ nhất, ra khỏi phòng họp không lâu.

Suốt bảy tiếng đồng hồ làm việc với cường độ cao, hắn không được nghỉ ngơi quá nhiều, ngay cả nước cũng không uống qua một ngụm. Tiểu Chu mở cửa nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, vội đưa đến một chai nước.

Ninh Trí Viễn tiếp nhận, lại không có uống. Hắn liếc nhìn Tiểu Chu.

"Có việc?"

"Ngài nói hội nghị vừa rồi sao? Hay là chuyện thường vụ mấy ngày hay, tôi đã xử lý qua, kết quả viết ở bản ghi nhớ. Ninh tổng, trước tiên ngài nghỉ ngơi một chút, tôi đi lấy đưa cho ngài."

"Không cần. Nếu cậu xử lý qua rồi, tôi không cần nhìn lại."

Ninh Trí Viễn cởi bỏ âu phục, ngồi ở trên sofa. Tựa hồ đã nhận ra ánh mắt của Tiểu Chu, hắn đột nhiên ngẩng đầu.

"Thật sự không có việc gì?"

Tiểu Chu giật mình. Tuy rằng đầy mặt Ninh Trí Viễn mệt mỏi, đôi mắt kia vẫn sắc bén như chim ưng. Ánh mắt mới nhìn một chút, hắn liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh, giống như bị nhìn thấu.

Trong lòng hắn giật mình một cái. Nhưng trên mặt lại theo bản năng mà lắc lắc đầu.

"Không có gì......Quan trọng."

Nghe xong câu này, Ninh Trí Viễn gật đầu một chút. Hắn cúi đầu xuống, ấn ấn mi tâm, chậm rãi phun ra một hơi.

Lừa gạt đi qua. Tiểu Chu lại không có thở dài một hơi, ngược lại hơi khó chịu.

Hắn biết Ninh Trí Viễn không phải là dễ lừa gạt. Mới vừa rồi hắn đã nỗ lực biểu cảm như không có gì, vẫn là bị Ninh Trí Viễn liếc mắt một cái nhìn ra điểm dị thường.

Giờ phút này hắn có lệ bỏ qua, đều không phải là kỹ thuật diễn của hắn không chê vào đâu được.

Chỉ là bởi vì tín nhiệm mà thôi.

Trong nháy mắt, hắn đột nhiên xúc động muốn nói hết sự tình của Lâm Lộc ra.

Nhưng hắn lại áp xúc động này trở về.

Tuy rằng Lâm ca mất tích, lại không có chứng cứ nói cậu ấy thật sự xảy ra chuyện gì. Huống chi hắn mời Ngô Phong ra mặt......Đội trưởng trị an thành phố, có thể điều động lực lượng mạnh nhất. Hắn đáp ứng đi tra rõ phố quán bar, đã là đáp ứng mạnh nhất. Nếu để Ninh tổng biết chuyện này, cũng không có khả năng có lực cử động.

Ngược lại sẽ liên lụy Ninh tổng phân tâm.

Nếu là ngày thường còn tốt. Giờ phút này, Ninh tổng bị thương, lại là thời điểm mấu chốt khai chiến với đại hoàng tử. Mình là trợ lý của hắn, chẳng lẽ lại không thể làm hắn bớt lo, tự mình xử lý tốt hết thảy?

Tiểu Chu hạ quyết tâm. Hắn tiến lên một bước, cởi tây trang giúp Ninh Trí Viễn.

"Ninh tổng, hội nghị lần sau còn có nửa giờ. Ngài uống nước, nằm nghỉ một chút đi. Ngài còn bị vết thương, không thể cật lực như vậy."

"Ừ."

Ninh Trí Viễn nhắm mắt lại, dựa vào sofa. Một lát, hắn thở ra một hơi thật dài, kéo lỏng cà vạt ra, ném ở một bên.

Sau khi hắn nằm xuống, Tiểu Chu giúp hắn lấy một tấm chăn lông dê. Lúc đó Tiểu Chu sắp đắp lên cho hắn, Ninh Trí Viễn đột nhiên mở to mắt.

"Liên hệ với Lâm Lộc một chút."

Trái tim Tiểu Chu chợt căng thẳng.

"...... Kêu cậu ấy không cần chạy loạn. Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi."

"Được."

Ninh Trí Viễn gật đầu một chút, lại nhắm mắt lại lần nữa.

Hắn thật sự rất mệt, vành mắt phía dưới tối đen, sắc mặt cũng rất tiều tụy. Đã thế còn bị thương, lúc sau còn công tác cao độ như vậy, cứ cho là tinh lực Ninh Trí Viễn tràn đầy như siêu nhân, cũng sắp đến cực hạn. Nhưng cho dù thế nào cũng phải dặn dò một câu này, hắn mới thật sự yên tâm, mới có thể thật sự thả lỏng xuống. Nếu không, ngay cả nghỉ ngơi, đều không thể thoải mái.

"Hai mươi phút sau gọi tôi."

Tiểu Chu nhẹ giọng đáp ứng. Hắn chỉnh thấp ánh đèn, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại, để Ninh Trí Viễn đơn độc ở trong văn phòng.

(Nếu có lỗi nào dù là nhỏ nhất hãy báo cho mình biết, mình cũng muốn gửi đến một bản dịch tốt nhất. Cảm ơn các bạn.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play