"Ninh tổng bên kia, họp ít nhất cũng mất hai giờ đồng hồ. Nếu anh đợi nhàm chán, kêu tài xế đưa anh ra ngoài đi dạo. Mua đồ gì cứ nói tài xế quẹt thẻ của Ninh tổng. Chờ đến khi tan họp, em sẽ gọi điện thoại cho anh."
"Không cần, tôi ở chỗ này là được rồi."
"Ca, hay là anh đi thôi."
Tiểu Chu cười hì hì, liếc liếc mắt nhìn một nhóm thư ký trợ lý kia cách đó không xa.
"Ninh tổng còn chưa từng công khai ân ái đến mức như vậy. Anh không đi, đợi lát nữa sợ bị ruồi bọ làm phiền đến chết."
"Cái gì ân ái......Tiểu Chu, cậu cũng hiểu lầm."
Lâm Lộc có chút ảm đạm.
"Trí Viễn ca kỳ thật rất chướng mắt tôi, mới vừa rồi sợ nhất thời hứng khởi. Anh ấy.....Anh ấy đưa Bạch Vụ đi nghỉ phép, đó mới là......"
"Cái này không giống nhau. Lâm ca, anh phải tin tưởng đối với mình một chút."
Tiểu Chu cười hắc hắc, không hề nhiều lời.
Hắn đi theo Ninh Trí Viễn lâu như vậy, hắn đã thấy qua vô số thủ đoạn xã giao. Hắn cho người ta đồ vật luôn luôn hào phóng, cái gì danh phẩm xa xỉ tùy tay tặng người, mắt đều sẽ không chớp một chút.
Nhưng là hắn chưa từng đem đồ vật bên người mình cho người khác.
Đừng nói áo sơ mi bên người, mới vừa cởi áo gió......Ngay cả bút máy hắn từng dùng qua, viết qua một trang giấy, đều không thể lại bảo một người khác sờ chạm vào.
Cái gọi là chứng cưỡng bách, là như vậy.
Chỉ có ở Lâm Lộc, là thật sự không giống nhau.
Nghe Tiểu Chu nói xong, Lâm Lộc ngoan ngoãn ngồi xe rời khỏi hội trường. Chẳng qua thân thể cậu còn suy yếu, căn bản không có tinh lực đi dạo phố, chỉ là đi ngang qua một cái phố, lại nói tài xế ngừng ở ven đường.
Phố đối diện, vừa lúc là một nhà hàng mới khai trương. Cửa hàng này trang hoàng theo chủ nghĩa tương lai, dùng mấy bức rộng màn hình to rộng lắp trên mặt cửa, thường thường chạy một số hình ảnh. Mặt bên còn lại là một màn hình LED , không ngừng truyền phát một ít tin tức trong giới nghệ thuật.
Lâm Lộc nhìn một hồi, lại có chút mệt nhọc. Áo gió của Ninh Trí Viễn, cậu vắt ở cửa xe muốn tựa lên ngủ.
Nhưng đột nhiên, một giọng nam ôn hòa vang lên, âm thanh cực kỳ quen tai. Lâm Lộc mê man mở mắt ra, phát hiện trên màn hình LED không ngừng biến ảo, xuất hiện một hình bóng quen thuộc.
Đó là Trang Hiểu.
"Là đàn anh?"
Tinh thân Lâm Lộc chấn động. Cậu ngồi dậy ngẩn ngơ, ghé vào cửa sổ xe nhìn về phía đối diện.
Đó là một đài truyền hình nổi danh tổ chức một cuộc gặp mặt với Trang Hiểu.
"Thật vui có thể mời Trang Hiểu tiên sinh trở thành khách mời lần của chương trình. Trang tiên sinh, lần này, ngài tham dự bình thẩm cuộc thi vũ đạo Thánh Y Ti. Nghe nói, vì dồn hết tâm lực trở thành giám khảo lần này, ngài tạm thời rời khỏi đoàn công tác nghệ thuật. Hiện tại cuộc tuyển chọn Thánh Y Ti đã đến hồi chung kết, ngài có tính toán gì không? Tiếp tục trở lại đoàn nghệ thuật để chuẩn bị cho tác phẩm biểu diễn mới sao?"
"Tôi chuẩn bị về nước một chuyến."
"A? Là chuẩn bị cùng người nhà đoàn tụ, nhẹ nhàng một chút?"
"Xác thật rất chờ mong đoàn tụ, lại không phải cùng người nhà. Mà là cùng thầy của tôi, cùng với những người đã từng thân mật khăng khít......Các bạn học."
Trên màn hình, Trang Hiểu hơi hơi mỉm cười, ánh mắt xa xưa.
"Cái khác, cũng là lâu rồi chưa từng trở về. Cũng hy vọng có thể coi đây là cơ hội, một lần nữa bắt đầu thăm dò nhân sinh đạo lý của tôi đối với nghệ thuật. Lúc trước, tôi cũng đã từng có những tiếc nuối lớn. Hy vọng có thể có cơ hội, làm lại những gì đã bỏ lỡ, trở lại bên cạnh tôi một lần nữa."
Đàn anh phải về nước sao?
Nhìn hình ảnh trên màn hình, Lâm Lộc hơi ngây người. Đúng lúc này, truyền đến một trận chuông điện thoại, tài xế tiếp điện thoại.
"Chu tiên sinh, tôi và Lâm tiên sinh ở phố đối diện......Phải, Lâm tiên sinh nói ngài ấy không muốn đi dạo phố lắm, ở ven đường ngồi một hồi. Hiện tại? Lâm tiên sinh đang xem nhà hàng ở phố đối diện. Đúng, thoạt nhìn không tệ......Tôi hiểu rồi, tôi sẽ lái xe trở về......Hửm? Không cần? Vậy được Chu tiên sinh, tôi ở chỗ này chờ Ninh tổng lại đây."
Lâm Lộc quay đầu lại.
"Bên phía Trí Viễn ca đã họp xong rồi sao?"
"Đúng vậy, Lâm tiên sinh. Ninh tổng đã kết thúc cuộc họp với phóng viên, chờ một lát sẽ đi bộ lại đây tìm ngài. Ngài ấy còn nói, nếu Lâm tiên sinh cảm thấy hứng thú đối với nhà hàng này, đợi lát nữa có thể dùng cơm ở đây."
"A? Kỳ thật, tôi chỉ là thấy được một người quen thôi......"
Lâm Lộc nhỏ giọng giải thích một câu. Sau đó cậu nhẹ giọng hỏi.
"Trí Viễn ca nói anh ấy sẽ ăn cơm với tôi?"
"Đúng vậy, Lâm tiên sinh."
"Thì ra là vậy."
Lâm Lộc cúi đầu, bắt đầu lo lắng.
Lúc trước Thư ký Vương đã nói qua, Ninh Trí Viễn đã quyết định không cần cậu. Nói cậu thành thật chờ bị 'Tống cổ' đi......
Hôm nay Trí Viễn ca đột nhiên đưa theo cậu tới mở họp, lại dẫn cậu đi ăn cơm, có phải đến lúc đuổi cậu đi rồi không?
Chui ở trong áo khoác to rộng, thật giống như tránh được người trong lồng ngực kia. Lâm Lộc nhắm mắt lại, một mùi hương thuốc lá nhàn nhạt quyện với hương mộng điều, vọt vào xoang mũi cậu.
Đây là mùi của Trí Viễn ca.....Không biết qua hôm nay, còn có thể ngửi thấy hay không.
Lâm Lộc nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười, vành mắt lại phiếm hồng. Áp lực đáy lòng nhức mỏi, cậu hít một hơi thật sâu, muốn khắc hương vị này vào trong lòng, mãi mãi đều không muốn quên.
Khi mở to mắt, Lâm Lộc phát hiện, trên màn hình vẫn tiếp tục tiết mục kia. Người dẫn chương trình cười khanh khách mở miệng.
"Như vậy Trang tiên sinh, cuối cùng một vấn đề --"
Đột nhiên, cửa xe vang một tiếng nhỏ. Lâm Lộc cuống quít quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Trí Viễn bên cạnh người cậu.
"Trí Viễn ca, anh đã đến rồi."
"Ừ."
Ninh Trí Viễn ngồi vào trong xe, tầm mắt cũng di chuyển qua màn hình kia. Thấy rõ mặt Trang Hiểu, đôi mắt hắn trầm xuống, tầm mắt lại nhìn đến Lâm Lộc.
"Đây là Trang Hiểu?"
"Đúng vậy. Rất nhiều năm không gặp đàn anh, nhìn dáng vẻ, anh ấy ở Thánh Y Ti cũng rất khá."
"Như thế nào, cậu rất nhớ thương hắn? Xem ra lúc trước, các cậu học chung ở trong trường không tệ."
"Đúng vậy, đàn anh vẫn luôn rất chiếu cố em."
Ninh Trí Viễn lập tức nhăn mày. Ánh mắt hắn hơi hơi nheo lại, tựa hồ nghĩ tới gì đó. Lâm Lộc lại không phát hiện ra điều gì, cẩn thận nghe phỏng vấn trên màn hình.
"Trang tiên sinh, đối với biểu hiện của các tuyển thủ lần Thánh Y Ti lần này, ngài có ý kiến gì không?"
"Tôi cảm nhận được các tuyển thủ trẻ tuổi nhiệt huyết yêu thương đối với vũ đạo, cơ thể cùng với nghệ thuật giao hòa như vậy, không ngừng thăm dò và theo đuổi. Điều này làm cho tôi cảm thấy rất vui mừng, đồng thời cũng có một loại cảm thụ mãnh liệt. Chính là cái gọi là năm tháng như đao, đao thúc giục người già đó. Bọn nhỏ này, làm tôi rất có nguy cơ bị đánh bại."
Khách quý ngồi xung quanh đều cười, trong đó một người trêu ghẹo nói.
"Trang tiên sinh tuổi trẻ anh tuấn, thế mà lại sinh ảo giác như vậy. Bởi vậy chúng tôi cũng muốn gặp, các tuyển thủ biểu hiện sẽ xuất sắc bao nhiêu, lại sẽ là thanh xuân bức người như thế nào. Chỉ tiếc, cho tới bây giờ, cuộc thi chung kết lần này của Thánh Y Ti vẫn chưa diễn ra. Chúng ta không thể nhìn bọn họ biểu diễn xuất sắc. Nhưng mà, sau đó không lâu chính thức diễn ra, chúng ta có thể nhìn một lần đã mắt!"
Trang Hiểu hơi hơi mỉm cười.
"Tôi cũng rất mong chờ giống quý vị."
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở gương mặt ôn hòa nho nhã của Trang Hiểu. Ước chừng có vài giây thời gian, mới chuyển sang hình ảnh khác.
Cho đến lúc này, Lâm Lộc muốn chuyển chủ đề. Kết quả, tầm mắt cậu vừa lúc quay sang thấy Ninh Trí Viễn cũng nhìn mình. Vẻ mặt người đàn ông nhìn cậu kỹ chằm chằm, tựa hồ có chút rất khó chịu.
"Trí Viễn ca? Anh nhìn em làm gì?"
Trong mũi Ninh Trí Viễn hừ một tiếng, không trả lời. Hắn quay đầu, lãnh đạm hất hất cằm với Tiểu Chu.
"Lái xe."
"A?"
Tiểu Chu có hơi kỳ quái hỏi.
"Ninh tổng, không phải ngài nói muốn ăn cơm ở nhà hàng này sao?"
"Tôi đổi ý rồi."
Ninh Trí Viễn tháo kính râm xuống, ánh mắt liếc lên màn hình lớn trên cửa nhà hàng. Giọng nói hắn lãnh đạm, mang theo vài phần bất mãn.
"Cửa hàng này phẩm vị quá kém. Làm người ta hết muốn ăn."
"Hả......"
Tiểu Chu nghẹn lời.
Nếu nói là hắn nhớ không lầm, đây là nhà ăn nghệ thuật rất nổi tiếng trên mạng. Cấp bậc tuyệt đối không thấp, quan trọng nhất chính là teang trí thiết kế đều tìm nhà thiết kế nổi tiếng, ông chủ phía sau bức màn cũng có thể bắt được vòng nghệ thuật tiên phong! Tuy rằng đồ ăn có thể nói là miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cũng rất nhiều người không chịu nổi!
Nếu là ông chủ bắt bẻ nhà hàng đồ ăn khó ăn, chất lượng thấp giá thành lại cao, còn dễ dàng gặp được những người giả nhà nghệ thuật......Chính mình đều có thể lý giải.
Nhưng mà nói về phẩm vị, nhà hàng này tuyệt đối đúng quy cách a.
Ông chủ cũng không phải người không hiểu nghệ thuật. Đây là làm sao vậy?
.....................
Cuối cùng xe ngừng ở một tòa kiến trúc kiểu Pháp xa hoa. Đây là một nhà hàng theo kiểu hội viên, Lâm Lộc lúc trước cũng đi theo Ninh Trí Viễn tới vài lần, xem như quen cửa quen nẻo.
Chỉ là trong lòng cậu càng ngày càng khẩn trương, sợ Ninh Trí Viễn đột nhiên mở miệng, kêu cậu mau chóng rút khỏi chung cư. Nhìn đầy bàn món ngon phong phú, lại ăn không vô.
"Tại sao không ăn?"
Ninh Trí Viễn liếc nhìn cậu một cái.
"Dạ dày đau?"
Lâm Lộc nhanh chóng lắc đầu, bưng chén canh trước mặt lên uống một ngụm. Nhưng cậu quá nóng vội, chén canh nóng bỏng tới đầu lưỡi. Lâm Lộc che miệng lại, lại không dám nhổ canh ra, cố nén nuốt xuống.
Ninh Trí Viễn đối diện nhìn thấy mắt nhíu lại.
"Hoảng cái gì? "
"Không có hoảng. Là......Là bị bỏng rồi. "
"......Phế vật. "
Lâm Lộc thấp đầu, trong lòng bắt đầu khổ sở.
Nói không chừng, đây là mình có thể cùng người mình thích ăn bữa cơm cuối cùng.
Nhưng mình rồi lại chọc hắn tức giận. Quả nhiên mình rất vô dụng. Trí Viễn ca hoàn mỹ như vậy, không muốn loại phế vật này ở bên người, cũng là điều đương nhiên.
Càng nghĩ càng khó chịu, càng lại ăn không vô. Vốn dĩ Lâm Lộc đau bao tử chưa lành, giằng co như vậy một hồi, lại bắt đầu đau từng chút từng chút. Một tay Lâm Lộc đè dạ dày lại, cắn môi.
Leng keng một tiếng, là tiếng dao nĩa đụng phải mâm.
Lâm Lộc cuống quít ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Trí Viễn đã ném dao nĩa về phía trong mâm đồ ăn. Này là ý nghĩa, hắn đã ăn xong rồi?
Nhưng hắn chưa từng đụng qua đô ăn trước mặt.....Cuối cùng bữa ăn cơm này lại kết thúc như vậy?
Trong lòng hoảng hốt, Lâm Lộc buột miệng thốt ra.
"Trí Viễn ca, anh không ăn sao? "
"Ừ."
"Nhưng mà, đồ ăn còn nhiều như vậy...... "
"Ăn không vô, không muốn ăn. "
Sắc mặt Ninh Trí Viễn bình tĩnh.
"Đi thôi."
"Không......Trí Viễn ca, em, em không muốn đi......Em còn chưa ăn no! Em còn muốn ở lại một chút......Chúng ta, chúng ta có thể ngồi lại một chút không? "
Vừa nói, Lâm Lộc cuống quít cắt một khối beefsteak nhét ở trong miệng. Nhưng món beefsteak kia hoàn toàn dựa theo khẩu vị của Ninh Trí Viễn mà chế biến, chỉ có năm phần chín. Vẫn còn hồng chưa chín kĩ tuy rằng rất ngon, nhưng lại bất lợi cho tiêu hóa. Lâm Lộc lại sốt ruột, bất chấp nhai từng miếng một, thế nhưng lại nuốt xuống hết.
Tựa như mới rơi xuống bụng, dạ dày lại là một trận đau. Kích đến thân mình Lâm Lộc chóng mặt, nháy mắt mặt trắng bệch.
"Lâm Lộc!"
Ninh Trí Viễn đứng lên, nắm lấy cánh tay cậu. Sắc mặt hắn rất khó coi.
"Tôi nói không ăn! Cậu nghe không hiểu sao?"
"Em....."
"Đi!"
Dứt lời, hắn nắm lấy cánh tay Lâm Lộc, đứng dậy liền đi. Lâm Lộc bị hắn kéo đến lảo đảo, chạm vào một ly thủy tinh trên mặt bàn, rơi trên mặt đất vang lên một tiếng thanh thúy.
Lâm Lộc che dạ dày lại, miễn cưỡng đuổi kịp bước chân Ninh Trí Viễn. Xung quanh nhóm nam nữ quần áo tinh tế nhìn tới ánh mắt khinh thường, làm trên mặt cậu trướng đến đỏ bừng.
Thật mau đã tới xe.
Phanh một tiếng, cửa xe mở ra, Lâm Lộc bị nhét vào trong xe, Ninh Trí Viễn ngay sau đó ngồi tiến vào.
"Đi tìm cháo trắng -- hiện tại."