Lâm Lộc hơi mê man ngẩng đầu. Bác sĩ vẫn nhìn chằm chằm kiểm tra bệnh án như cũ.
"Cậu có hai mục chỉ tiêu cơ thể không bình thường......Cậu thật không có gì cảm giác gì?"
"Thật sự không có. Bác sĩ, làm sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Bác sĩ tự hỏi một lát, lắc lắc đầu.
"Thôi, hẳn là không có việc gì đi."
Chỉ số của đứa nhỏ này, rất giống với bệnh thoái hóa xương khớp.
Nhưng mà bệnh này rất hiếm thấy, có liên quan đến gen. Tỷ lệ mắc bệnh không lớn, hẳn là không có chuyện gì đi. Lại nói cái bệnh này cũng không đáng sợ như vậy. Trừ khi là vận động viên, diễn viên múa linh tinh, yêu cầu bảo trì khớp xương linh hoạt. Người bình thường, mắc bệnh trị liệu một chút, thật sự không được thì giải phẫu. Khả năng sẽ có hơi trì độn, nhưng cơ bản không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.
Cũng không cần thiết hù dọa cậu ta. Cũng có thể nhất thời chỉ số tăng cao.....Không phải cậu ta cũng không có cảm giác gì sao?
Nghĩ đến đây, bác sĩ trả kết quả kiểm tra trở về.
"Không có chuyện gì, cậu theo dõi thân thể của mình. Dạ dày đau, hoặc là khớp xương không thoải mái, hãy nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra. Còn lại không có gì, đừng lo lắng."
"Được, cảm ơn bác sĩ."
................
Ra bệnh viện, Lâm Lộc đứng dưới ánh mặt trời hít sâu một hơi. Lúc trước xuất huyết dạ dày làm cậu bị thiếu máu, chỉ đứng dưới ánh mặt trời xán lạn như vậy, vẫn cảm thấy hơi lạnh, cũng không có sức lực gì.
Còn may bệnh viện cách nhà không xa. Lâm Lộc tản bộ trở về chung cư, vặn cửa ra vào phòng.
Lại không nghĩ rằng, một mùi hương cơm nhà xông vào mũi.
Lâm Lộc sửng sốt, trên mặt sáng lên.
"Mẹ! Mẹ đã đến rồi?"
"Ừm, đến xem Tiểu Lộc của mẹ."
Từ Thu Quân xoa xoa tay, tư thái ưu nhã đi ra từ phòng bếp. Dáng đi bà uyển chuyển nhẹ nhàng, bảo dưỡng khéo léo, hoàn toàn nhìn không ra là người đã hơn bốn mươi tuổi. Ngồi xuống bên cạnh bàn, bà vén tóc mái lên, trên cổ tay đeo một chiếc vòng ngọc màu xanh biếc.
Đó là sau khi Lâm Lộc vào đại học, dùng tiền thưởng lần đầu tiên tham gia thi đấu vũ đạo mua cho bà. Tuy rằng không phải thứ quý báu gì, nhưng bà vẫn mang theo. Lâm Lộc nhìn vòng tay phỉ thúy, trong lòng ấm áp, dạ dày tựa hồ cũng không đau như trước.
"Tiểu Lộc, tại sao sắc mặt con khó coi vậy? Là ngày hôm qua thức đêm sao?"
Từ Thu Quân bới một chén cơm cho Lâm Lộc, lại ưu nhã mà vươn tay, gắp một chút đồ ăn.
"Ăn nhiều chút. Mẹ nghe ba con nói, ngày hôm qua con đi theo Ninh tổng ra ngoài xã giao. Chuyện uống rượu này, tóm lại là hại thân. Thân thể không tốt, ứng phó không được. Đúng rồi, tình cảm của con và Ninh tổng thế nào rồi?"
"......Vẫn tốt."
Đã thật lâu chưa gặp mẹ, Lâm Lộc không muốn làm bà lo lắng. Cậu miễn cưỡng cười cười, không nhiều lời.
"Mẹ, mẹ cũng cùng ăn đi."
"Mẹ ăn rồi. Hôm nay là chuyên tâm lại đây làm cơm cho con ăn."
Từ Thu Quân ngồi ở bên cạnh bàn, chỉ múc một chén canh cá. Bà vì bảo trì dáng người, luôn luôn ăn uống điều độ nghiêm khắc.
Lâm Lộc không muốn nhiều lời, Từ Thu Quân lại giống như rất có hứng thú đối với chuyện Lâm Lộc ra ngoài xã giao với Ninh Trí Viễn, lại hỏi một lần.
"Tiểu Lộc, Ninh tổng có thể mang con đi ra ngoài, tình cảm các con cũng không tệ lắm đi? Mang theo con lộ diện, có phải con cũng có thể thay mặt hắn ta, xử lý chút chuyện?"
"Cũng không có, ngày thường anh ấy không đưa theo con ra ngoài. Ngày hôm qua......Đó là ngoài ý muốn."
Từ Thu Quân gắp một miếng cá lên, lột sạch sẽ xương sau đó đưa đến chén Lâm Lộc. Khi còn nhỏ Lâm Lộc rất thích ăn cá hầm, lại bởi vì trong nhà nghèo, không thể ăn thường xuyên.
Thịt cá thơm ngon, mang theo hồi ức thơ ấu. Lâm Lộc nhai nuốt tinh tế, đột nhiên đáy mắt hơi ướt.
Tuy rằng bị nhiều ủy khuất như vậy, nhưng rốt cuộc đổi lấy mẹ có thể sống an ổn hạnh phúc. Hiện tại ở Lâm gia, sẽ không có người không cho mẹ mặt mũi.
Từ nhỏ, cậu và mẹ sống nương tựa lẫn nhau. Tuy rằng không thể không từ bỏ con đường vũ đạo yêu nhất, nhưng nhìn mẹ thong dong hậu đãi sinh sống, lại cảm thấy hy sinh đều là đáng giá.
"Mẹ, con đã lâu không cá mẹ làm. Ăn ngon thật......"
"Ngon thì ăn nhiều một chút."
Từ Thu Quân tươi cười ôn hòa. Nghe Lâm Lộc nói thích, bà lại gắp thêm mấy miếng cá lớn, bỏ vào mâm tinh tế rút xương cá đi. Một lát sau, bà tựa hồ lơ đãng mở miệng.
"Đúng rồi, gần đây tập đoàn Ninh thị đang trao đổi cổ phần. Nghe nói có thể trói buộc được với công ty Ninh thị, đều có thể theo đó mà một bước lên mây. Chuyện này, con nghe nói không?"
"Không có. Trí Viễn ca không thể nào nói chuyện công ty với con."
"Vậy con lại không hỏi một chút?"
"Anh ấy cũng không thích con hỏi nhiều chuyện công ty anh ấy......"
Từ Thu Quân buông đũa xuống.
"Tiểu Lộc, có phải con cố ý trả lời cho có lệ với mẹ không?"
Lâm Lộc ngẩng đầu lên. Cậu nhìn thấy mẹ bên phía đối diện lông mày dựng ngược, mắt trừng to, hình như rất bất mãn . Thịt cá trong miệng cũng mất đi hương vị, Lâm Lộc hiểu được điều gì.
"Mẹ, hôm nay mẹ tới, thật là tới xem con sao? Hay là, có chuyện gì khác?"
"Đương nhiên là tới thăm con ."
Giống như ý thức được chính mình hơi thất thố, Từ Thu Quân cúi đầu, vén tóc.
"Đã lâu không gặp, con không nhớ mẹ sao? Mẹ rất muốn đến gặp con."
Từ Thu Quân mỉm cười, duỗi tay vuốt ve mặt Lâm Lộc. Mười ngón bà không dính nước xuân, một đôi tay tinh tế trắng nõn, móng tay sáng bóng, làm sao còn có thể nhìn ra được bóng dáng khu ổ chuột năm đó?
"Con cũng nhớ mẹ. Lúc trước muốn về nhà vài lần, mẹ đều có việc, muốn tham dự tiệc rượu. Tóm lại không có thời gian gặp con......"
Lâm Lộc gục đầu xuống, khe khẽ thở dài.
"Có đôi khi nhớ tới lúc trước sống nghèo khó mẹ con ta nương tựa vào nhau. Tuy rằng rất nghèo, nhưng mỗi ngày đều có thể ở bên mẹ, kỳ thật con rất vui vẻ. Nếu hàng xóm không khinh thường chúng ta, vậy thì tốt rồi. Sau đó đến Lâm gia, mỗi ngày mẹ đều ở bên chú Lâm, không có thời gian quan tâm con nữa...."
"Tiểu Lộc, con nói gì vậy? Đó là cha con, tại sao có thể kêu 'chú' chứ? Còn có, đây là con đang trách cứ mẹ sao? Sao con không hiểu chuyện như vậy? Nếu mẹ không nỗ lực bắt lấy tâm cha con, sao con có thể sống tốt như vậy, chẳng lẽ chúng ta còn phải về khu ổ chuột kia? Nơi đó rất đáng sợ, chẳng lẽ con không biết! Mẹ con ở bên nhau có ích lợi gì, không có tiền, mỗi người đều có thể dẫm một chân lên con!"
Từ Thu Quân buột miệng thốt ra, vẻ mặt nghiêm khắc. Trong phòng nhất thời yên tĩnh, Lâm Lộc cúi đầu không nói gì.
"Mẹ...Không phải mẹnmuốn trách cứ con, Tiểu Lộc. Con tưởng mẹ muốn nói như vậy sao, mẹ cũng biết. Ai, mẹ làm sao có thể không nghĩ đến con?"
Từ Thu Quân nắm lấy tay Lâm Lộc.
"Tiểu Lộc, mẹ đều là vì con, mới ăn nhiều khổ như vậy. Là bởi vì mang theo con, con biết mẹ xuýt nữa không thể gả vào Lâm gia không? Nếu không phải vì con, mẹ đã sớm......Nhưng cho dù như vậy, mẹ cũng không có bỏ con xuống. Cho nên con càng phải giúp mẹ, đúng không? Mẹ con chúng ta phải hợp tâm."
"Mẹ, mẹ muốn con làm cái gì?"
"Con thật sự không rõ sao? Tiểu Lộc, con ở bên người Ninh Trí Viễn, đương nhiên con phải giúp Lâm gia, như vậy cha con mới có thể càng ngày càng coi trọng mẹ, mẹ con ta mới tốt lên được. Tiểu Lộc, con cũng không muốn về khu ổ chuột mà đúng không?"