"Không được.....Đừng....."
Lâm Lộc phát ra tiếng run, đầu lại đau, muốn nôn khan từng đợt.
Phía trên Ninh Trí Viễn cởi trần, đùi rắn chắc đè ở giữa hai chân Lâm Lộc, gắt gao đè cậu trên bàn đá cẩm thạch. Khí lạnh từ dưới mặt bàn như tiến vào trong thân thể, vừa vặn người đàn ông trước mặt lại giống như ngọn lửa thiêu đốt.
Lâm Lộc thở hổn hển. Trước mặt cậu đã trở nên say sẩm, cả người đều là mồ hôi lạnh. Bàn tay cậu theo bản năng run rẩy, nắm lấy tay Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, em khó chịu..."
"A."
Ninh Trí Viễn bẻ từng ngón tay của Lâm Lộc đặt trên cánh tay mình xuống, sau đó kéo hai tay cậu qua đỉnh đầu, dùng sức ấn trên bàn. Toàn bộ cánh tay Lâm Lộc đều di chuyển theo ý của hắn, sau lưng đã nhướng lên tạo thành một đường cong. Hai đùi cũng bị Ninh Trí Viễn chặn lại, không thể động đậy.
Giờ phút này Lâm Lộc tự như một con thiên nga bị bắt lại, chỉ có thể mặc cho người ta xâu xé.
"Lâm Lộc, năm đó là chính cậu tự mình tìm tới cửa, cầu tôi mua cậu. Một tỷ liền bán mình cho tôi, hoặc là cùng tôi một hồi yêu đương, Lâm Lộc, tôi đã cho cậu lựa chọn."
Lâm Lộc chợt cứng đờ.
"Lâm Lộc, là chính cậu chọn một tỷ kia. Nếu nói ra, có phải là bộ dáng bán mình hay không. Tôi có thể xem cậu như một tiểu tình nhân nhỏ, nhưng không có nghĩa là cậu thật sự có thể trờ thành người yêu của tôi, lúc trước tôi đã nói rồi, cậu không nhớ rõ sao?"
Lâm Lộc cắn môi, nước mắt không nhịn được trào ra.
"Nếu là đã quên, hiện tại tôi sẽ khiến cho cậu nhớ ra."
"Đừng, Trí Viễn ca....Em sai rồi....Buông tha cho em....Cầu xin anh...."
Nhưng dù cầu xin như thế nào, Ninh Trí Viễn cũng không buông tha cho Lâm Lộc. Ánh mắt hắn trầm xuống, biểu cảm lạnh nhạt, động tác lại thô bạo.
Chỉ cần vài cái, liền đổ máu.
"A....Không muốn....Đau quá....."
Lâm Lộc phảng phất như con thuyền cô độc trong sóng gió dữ dội, gần như bị cơn bão xé nát.
....................
Một đêm như vậy lại đi qua.
Lâm Lộc giật mình, mở to mắt.
Nắng sớm từ phía đông trở nên mơ hồ. Lâm lộc tỉnh lại từ cơn hôn mê, tầm mắt mờ mịt nhìn xung quang phòng khách vài vòng, mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì.
Đêm qua, sau khi Ninh Trí Viễn làm xong, Lâm Lộc đến ngón tay cũng không động đậy nổi. Mồ hôi lạnh đầm đìa, không còn sức lực nằm trên bàn, hai chân buông thõng bên mép bàn.
Lâm Lộc khẽ mở mắt, ánh mắt tan rã. Áo thun trên người đã bị xốc đến ngực, phía sau lưng trần trụi dán trên bàn đá lạnh băng. Trên người cậu toàn là mồ hôi, tóc mái cũng dính bên mặt. Mồ hôi dần dần lạnh thấu, dính nhớp dán trên người.
Đã là mùa thu, trong phòng thực sự rất lạnh. Lâm Lộc không không chế được run run. Nhưng trong cổ họng cậu như đang có lửa bùng thiêu bên trong, đau đến nhịn không nổi.
Trong phòng khách một mảnh tối đen.
Trước mặt Lâm Lộc lại xuất hiện một hình ảnh, ánh trăng từ ngoài cửa số nhàn nhạt chiếu vào. Phác họa nên thân ảnh cao lớn của Ninh Trí Viễn .
Bang một tiếng, một chút ánh lửa. Ninh Trí Viễn cầm một điếu thiếu, tàn thuốc lại vụt tắt trong bóng đêm.
Lâm Lộc chống mặt bàn, chậm rãi ngồi dậy. Cả người đều đau, đau đến mức như muốn nứt ra, xương cốt cả người nhức đến mức không chịu được.
Nhưng cậu đã nằm ở trên bàn một đêm, không thể lại nằm xuống nữa.
Ninh Trí Viễn....
Nghĩ đến cái tên này, trong lòng Lâm Lộc đau xót, nước mắt lại trào ra. Cậu vội vàng xoa loạn lung tung, chống bàn dịch xuống mặt đất. Chân mới chạm nền nhà, hai chân lại mềm nhũn té ngã.