Lần này là đi thật rồi?"

Đợi một hồi, Trang Hiểu mới mở miệng lại lần nữa.

"Vẫn là bộ dáng tự cho mình là đúng. Em là vật sở hữu của hắn, ngay cả nói chuyện với anh cũng phải qua sự đồng ý của hắn sao?"

Lâm lộc cười cười, mở nắp hộp đồ ăn ra. Mùi phô mai xộc vào mũi, cậu nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

"Thơm quá."

"Nói thật, đây là cái em gọi là 'hiện tại hắn đối với em rất rốt, rất tôn trọng em'?"

"Đúng là anh ấy đối với em rất tốt. Còn tôn trọng...."

Lâm Lộc cười cười, tầm mắt hoàn toàn dính vào phần ốc biển, giống như bị mỹ vị hấp dẫn trước mắt thu hút sự chú ý. Đương nhiên đề tài cứ như vậy mà bị gián đoạn.

"Quả nhiên là rất thơm! Đàn anh, anh có muốn ăn một chút không?"

"Miễn đi. Đỡ phải để tên Ninh Trí Viễn đầu chó điên kia lại đột nhiên chạy vào, giương nanh múa vuốt muốn liều mạng với anh."

"Ha ha ha, không đến mức như vậy chứ. Trí Viễn ca chỉ là nói hung hăng. Mộp hộp ốc biển thôi mà, không đến mức."

Lâm Lộc cũng không cần đũa, hai ngón tay bốc một cái liền nhét vào miệng. Hương vị tươi ngon nồng đạm khuếch tán ở trong miệng, cậu thỏa mãn mà nheo đôi mắt lại.

Vừa lúc ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào mặt Lâm Lộc. Trang Hiểu nhìn đến có chút ngây ngốc, không chớp mắt, hồi lâu cũng chưa nói một lời.

"Hửm?"

Lâm Lộc ăn một miếng mới phát hiện trong phòng im lặng đến có hơi kỳ quái.

Cậu nghi hoặc mà quay đầu, ngón tay còn ngậm ở trong miệng, nói chuyện mơ mơ màng màng.

"Làm sao vậy, đàn anh? – Anh thật sự không ăn một miếng sao?"

"Tiểu Lộc."

Trang Hiểu đột nhiên đứng dậy, đến gần một bước.

"Vì sao nhất định phải chọn hắn? Hắn đối với em không tốt mà! Nếu nói lúc đầu còn có một tỷ kia là gông cùm xiềng xích, nhưng hiện tại giữa hai người đã không còn quan hệ gì từ lâu không phải sao! Sau khi anh trở lại Nam Thành mới biết được khi đó xảy ra nhiều chuyện như thế! Hắn ở trước mặt chủ tịch Lý cùng giới nhân sĩ thương nghiệp làm em nhục nhã đến nông nỗi như vậy!"

Trang Hiểu siết chặt tay, tựa như thật sự rất tức giận. Ngực hắn phập phồng kịch liệt, oán giận nói.

"Nhưng khi đó em cũng trả tiền cho hắn, cả lời lẫn lãi. Em xách theo một túi tiền đi nói chuyện với hắn, ở Nam Thành cũng truyền ồn ào huyên náo. Cho nên anh biết, hai người thật sự ân đoạn nghĩa tuyệt! Nếu chặt đứt, hà tất còn phải trộn lẫn ở bên hắn? Hay là nói, hắn lại huy hiếp em!"

"Đàn anh, anh hiểu lầm rồi. Giữa em và anh ấy không có ân đoạn nghia tuyệt như vừa nói. "

Lâm Lộc không hề cười.

"Nếu nói về ân nghĩa, lúc trước em vì một tỷ đáp ứng anh ấy từ bỏ Thánh Y Ti cũng đã là đoạn tuyệt rồi. Anh ấy bức ép em như vậy, sao em có thể không có cảm giác? Anh muốn nói cho em từ lúc bắt đầu đã hận anh ấy thật sự qua đáng, nhưng nếu nói là em sợ anh ấy, thật là không sai một chút nào.

Nếu sợ, lại không có ân nghĩa. Có cũng chỉ là rời đi cũng không hết mê luyến. Nhiều năm như vậy, xảy ra nhiều chuyện như vậy, em là dựa vào thích anh ấy mà chống đỡ.....Em đoán, anh ấy cũng vậy."

"Loại người bại hoại như hắn, có tư cách gì để thích em!"

"Ai cũng có tư cách thích người khác. Em có, Trí Viễn ca có, ngay cả anh cũng có. Chẳng qua thích và thích không giống nhau. Có người thích, là cả đời ngày cũng không thể ở bên, chết hoặc sống cũng không gây trở ngại đến tình yêu của hắn, có người thích, lại cũng chỉ là thích mà thôi. Cũng không phải nói thì không tốt, nhưng chung quy không có ý nghĩa gì, nói tan thì liền tan."

Giọng nói của Lâm Lộc nhàn nhạt. Nhưng biểu cảm của Trang Hiểu lại thay đổi.

"Tiểu Lộc!"

"Đàn anh, mặc kệ là anh còn có gì muốn nói, cũng không cần thiết nữa. Em hiểu rõ ý tứ của anh. Trí Viễn ca cũng hiểu. Anh cũng biết Trí Viễn ca là bình giấm chua, lúc trước cũng đã từng đánh nhau với anh đúng không? Khi đó, anh ấy, em, anh cùng nhau một mặt cũng không chịu đựng được....Nhưng hiện tại, chính anh ấy đi rồi, tùy tiện để anh và em ở lại nơi này."

Lâm Lộc không hề ăn nữa. Cậu lấy khăn giấy lau lau tay, nhẹ giọng nói.

"Anh sẽ không cho rằng thật sự là anh ấy đổi tính, không hề ăn giấm của người khác chứ?"

"....."

"Anh lầm rồi. Chỉ là anh ấy không ăn giấm của anh mà thôi."

Từ lúc cậu bắt đầu nói, sắc mặt Trang Hiểu không tốt lắm. Nhưng tới câu này, vẫn có thể nhìn ra sắc mặt hắn cực kỳ khó coi.

"Không, Tiểu Lộc, em không thể nghĩ như vậy! Anh biết em giận anh lâu như vậy cũng không tới gặp em, càng không thể giúp em cứu em..."

"Em không có giận anh. Em cũng không cần ai tới cứu."

Đàn anh, nhưng lời này của em chỉ là muốn làm rõ với anh một chuyện – Đó chính là em đối với anh mà nói, thật sự không quan trọng như vậy. Có lẽ anh cảm thấy em khá tốt, nhưng sau khi tiến vào Thánh Y Ti mấy năm anh không liên hệ cho em, anh vẫn rất tốt như cũ, anh nói Trí Viễn ca vây anh ở Tây Nam, nhưng Trí Viễn ca cũng đã nói, anh ấy không nghiêm túc nhốt anh lại, chỉ là anh không ra ngoài...."

"Ninh Trí Viễn bảo thủ hung tàn bao nhiêu em không biết sao Tiểu lộc? Anh đã nghĩ mọi cách, nhưng anh không ra được!"

"Nếu là Trí Viễn ca muốn gặp em. Mặc kệ đối diện có bao nhiêu người, những người đó lại có hung tàn bao nhiêu, anh ấy nhất định sẽ xuất hiện trước mặt em. Cho dù, căn bản là em không muốn cho anh ấy tới. Nhưng chỉ cần anh ấy muốn, cho dù em trốn cũng trốn không thoát."

Lâm Lộc lắc đầu cười khổ nói.

"Ở trong từ điển của anh ấy không có 'nghĩ mọi cách'. Anh ấy chỉ biết làm khó chính mình, rốt cuộc muốn em đến độ còn có biện pháp gì chưa thử qua? Cho nên anh xem, đàn anh. Anh biết vì sao Trí Viễn ca lại không không ăn giấm của anh nữa rồi?"

Lâm Lộc cười, biểu cảm ngây thơ lại ấm áp.

Nhưng biểu cảm này cũng khắc thật sâu vào trong trái tim Trang Hiểu. Bởi vì hắn biết, Lâm Lộc lộ ra vẻ tươi cười tốt đẹp như vậy, tuy rằng ở trước mặt hắn, trong lòng lại chưa từng có một khắc là người của hắn.

Hắn nhịn không được nghẹn ngào, càng nhịn không được biện hộ cho chính mình.

"Nhưng mà anh thật sự có nỗi khổ riêng, nhà anh đã xảy ra chuyện em biết không? Ca ca anh chặt đứt một chân, lão gia tử thiếu chút nữa lên cơn đau tim mà chết! Anh không thể không đi thu dọn tàn cục, Ninh Trí Viễn còn chèn ép nhà cái, trong nhà đã rất suy tàn! Anh thật sự không phải..."

"Phải không? Nhà cái phá sản?"

"Đương nhiên không có! Tốt xấu gì nhà cái của anh cũng là danh gia vọng tộc, tuy rằng lần này nguyên khí đại thương, nhưng dù sao cũng không có khả năng phá sản."

"Vậy xem ra kỳ thật trong lòng Trí Viễn ca cũng không chán anh như ngoài miệng anh ấy nói."

-- Ít nhất, không bởi vì tên Trang đại thiếu biến thái kia mà đuổi cùng giết tuyệt đối với nhà cái. Ít nhất cũng để lại cho Trang Hiểu vô tội một gia tộc hoàn chỉnh, cùng nền móng sau này dừng chân.

Trang Hiểu còn đang muốn nói gì đó, Lâm Lộc thở dài.

"Đừng nói nữa, đàn anh. Anh là đàn anh của em, anh rất quan tâm em, em đều biết. Nói về tình nghĩa, anh thật sự đối với em rất tốt, không thể chê. Nhưng mà không còn nói đến chuyện khác nữa. Trong mắt Trí Viễn ca, anh đã không xem như là đối thủ của anh ấy. Trong mắt em, chưa từng có người nào là đối thủ của anh ấy. Đúng là anh ấy chưa từng đối tốt với em. Có lẽ về sau, có khả năng cũng không tốt. Nhưng được hay không đều là chuyện giữa em và anh ấy. Đàn anh, anh tới thăm em, em thật sự rất vui. Em cũng chưa từng nghĩ tới còn có thể nhìn thấy người trong khoa. Nhưng nếu anh nhất định phải đề cập đến chuyện này, em lại không có cách nào tiếp tục hoan nghênh anh. Tuy rằng Trí Viễn ca có thể không ăn giấm của anh, cũng không có nghĩa anh ấy sẽ vui vẻ. Vốn dĩ em không biết suy nghĩ của anh, đó là một chuyện, nhưng hiện tại em đã biết, em lại không thể cố ý làm anh ấy tổn thương. Anh hiểu rõ chứ, đàn anh?"

Hai tay Trang Hiểu vô lực mà rũ ở bên người. Hắn cảm giác đầu mình rất nặng, ngực lại bị đè nén đến đau.

Ngay cả Lâm Lộc cũng muốn đuổi hắn đi, cũng không phải vì cậu không vui, mà là vì Ninh Trí Viễn.

Trang Hiểu thật sự không biết chuyện nào đâm mình bị thương ngày càng nhiều – Là Lâm Lộc có thái độ thản nhiên đối với mình, hay là giữ gìn đối với Ninh Trí Viễn?

Hoặc là đều có cả hai.

Cậu mang theo ý cười, khóe mắt cong cong, ngữ khí khách sáo thân thiết, lại đuổi Ninh Trí Viễn ra khỏi phòng không chút do dự -- Nhưng Trang Hiểu không phải đứa ngốc! Sao hắn có thể nhìn không ra, nơi nào là gần nơi nào là xa, nơi nào là để ý và không để ý?

Lâm Lộc không nói chuyện nữa. Cậu cúi đầu, im lặng tiếp tục ăn. Một miếng lại một miếng, cậu thật sự ăn rất nghiêm túc. Trang Hiểu cảm thấy trạng thái này giống như hôm nay hưởng thụ mỹ vĩ này, cả cuộc đời sau của cậu sẽ không có cơ hội nhấm nháp nữa.

"Tiểu Lộc."

"Hửm?"

Lâm Lộc ngẩng đầu, tươi cười ôn hòa như cũ, ánh mắt sáng ngời.

Cậu nhìn Trang Hiểu không có một chút không tự nhiên, thật giống như chuyện vừa rồi căn bản không xảy ra.

Trái tim Trang Hiểu lại hung hăng đau xót, dường như muốn tiến lên bắt lấy tay Lâm Lộc.

Thật nhiều lời nói nhảy lên trong cổ họng, hắn muốn nói cho Lâm Lộc em nói không đúng, em đối với anh không phải là không phải không có quan hệ! Khi đi học anh đã nhìn em không dời mắt được em biết không, nhưng em lại bị Ninh Trí Viễn ôm vào trong lồng ngực! Không phải anh chưa từng nghĩ trở về tìm em, càng không phải đến Thánh Y Ti liền bặt vô âm tín! Anh cho rằng em rất rốt, anh không muốn tới quấy rầy em, cho đến khi về mới biết em chịu nhiều khổ sở như vậy....

Thậm chí, hắn xúc động đến mức muốn bắt lấy Lâm Lộc, không quan tâm mà chạy trốn. Tùy tiện đi nơi nào cũng được, để cậu đi theo mình bỏ mạng thiên thiên nhai...

"Đàn anh, anh muốn nói cái gì."

Lâm Lộc gọi một tiếng đàn anh nhàn nhạt lại làm Trang Hiểu bừng tỉnh. Hắn đau khổ mà nhìn về phía Lâm Lộc. Trong lời nhiều lời muốn nói như vậy, cuối cùng lại không có một câu nói ra khỏi miệng.

Sự xúc động kia cũng bị hắn nhịn xuống.

Hắn nghĩ, hắn không thể rình rập, càng không thể để cho Tiểu Lộc khó xử. Không cần tự rước lấy nhục nữa....Rõ ràng biết mình không hề có phần thắng.

Trang Hiểu nhắm mắt lại ổn định tinh thần, dần dần đè ép đau đớn ở đáy lòng xuống.

Lại mở mắt ra, Lâm Lộc vẫn im lặng nhìn hắn như cũ.

Cặp mắt kia thanh triệt giống như gương. Trang Hiểu thấy được gương mặt hốt hoảng của mình. Đột nhiên, một trận bi thương nảy lên.

-- Cuộc đời này của hắn có duy nhất một lần lấy hết dũng khí đi khiêu chiến Ninh Trí Viễn, cùng lắm là dựa vào việc có thể lấy được một tỷ tiền ủy thác trong nhà. Nhưng Tây Nam, bị chế trụ mấy tháng, hắn cảm giác được sâu sắc thực lực của mình chêch lệch với Ninh Trí Viễn rất lớn, lại chán ngán thất vọng.

Sau khi nghe nói Lâm Lộc và Ninh Trí Viễn quyết liệt trước mặt mọi người, hắn đã từng nghĩ đến tìm Lâm Lộc. Nhưng rất nhanh, Ninh Trí Viễn buông hết tất cả, tin tức truy đuổi ngàn dặn liền truyền tới. Sau đó hắn lại không có tin tức của Lâm Lộc nữa. Khẳng định là có lo lắng, nhưng ai dám nói hắn không có thở dài một hơi nhẹ nhõm?

Hắn là một người nhu nhược. Hắn không dám giắp mặt với Ninh Trí Viễn.

Thậm chí, nếu lần này không phải là Trình Tuyết tìm tới cửa, kêu hắn hỗ trợ tìm tin tức của Lâm Lộc, chỉ sợ cuối cùng hắn cũng không có dũng khí gặp Lâm Lộc, cứ như vậy tự mình bỏ qua một đoạn kỉ niệm triền miền nhiều năm như vậy.

Đúng vậy, Tiểu Lộc nói sai ở đâu chứ?

-- "Có chút người thích không có ý nghĩa, nói tan liền tan."

Hắn cật lực muốn giấu những tâm tư đó, kỳ thật Lâm Lộc lại nhìn thấy rất rõ ràng.

Chỉ là cậu không nói ra mà thôi.

Bởi vì cậu quá lương thiện. Bời vì cậu cũng không muốn tổn thương bất kỳ ai.

Cũng bởi vì những tâm tư của mình căn bản không nhập được vào trong mắt cậu. Ngay cả Ninh Trí viễn cũng xem thường mình, cảm thấy mình cũng không xứng làm đối thủ cạnh tranh của hắn...

Trang Hiểu nhịn không được cười khổ một tiếng -- Cũng không cần phải nói gì hết. Bởi vì nói cái gì cũng vô dụng.

Cho dù đã từng có một tia khả năng, một chút hy vọng mỏng manh...Cũng đã sớm bị mình lõi đời lựa chọn, cũng chưa từng phấn đấu quên mình, tự tay đập nát hầu như không còn, không còn một dấu vết.

Trang Hiểu suy sụp ngồi xuống.

Giờ phút này hắn không nói chuyện phiếm với Lâm Lộc nữa, cũng chỉ có thể nói chuyện chính sự.

Hắn nhẹ giọng nói.

"Trình Tuyết kêu anh tới tìm em. Cô ấy nói cô ấy thấy em múa ở công viên trò chơi. Cô ấy có thể cảm giác được em vẫn nhiệt huyết với vũ đạo và nghệ thuật như cũ, cũng chưa từng thật sự từ bỏ. Cho nên, cô ấy muốn trả lại thứ mình đã cướp cho em."

"Em không hiểu rõ ý của hai người."

Lâm Lộc lắc đầu.

"Cái gì mà đoạt hay không đoạt? Em không nhớ rõ còn có chuyện này."

"Vậy Thánh Y Ti thì sao?"

Lâm Lộc kinh ngạc ngẩng đầu. Trang Hiểu gật đầu, tăng thêm ngữ khí.

"Nếu là anh nói cô ấy muốn cho em cơ hội đến Thánh Y Ti, mà anh còn có biện pháp giúp em trở lại sân khấu. Tiểu Lộc, em có muốn đi hay không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play