Vào công viên trò chơi, quả nhiên liền ít người hơn rất nhiều.
Đương nhiên, đây là nói chỉnh thể. Nói theo kiểu bộ phận, mật độ người phân bố không đồng đều. Ví dụ như xung quanh Lâm Lộc và Ninh Trí Viễn là một biển người chen chúc xô đẩy, rốt cuộc đi dạo cái công viên giải trí cũng có thể gặp được thổ hào tùy tay móc năm mươi vạn ra mời khách, loại cơ hội này cũng không phải tùy tiện là có thể gặp được. Lại đây tham quan một chút, chụp mấy tấm ảnh lưu niệm, cùng lắm cũng rất bình thường.
Cũng không có ác ý gì. Hoàn toàn xuất phát từ tiền tài kính ý.
Ninh Trí Viễn không sao cả. Tốt xấu gì cũng là người cầm lái Ninh thị, có trường hợp nào mà chưa thấy qua? So với cái loại nhìn thấy kim chủ ba ba thiếu chút nữa quỳ xuống bán đáng thương, trình độ cuồng nhiệt của nhóm người này vẫn là kém rất xa.
Bao nhiêu người cũng hoàn toàn có thể xem như không khí.
Thậm chí còn có thể phân tâm ăn đậu hũ của Lâm Lộc, hôn một cái sờ một cái cũng hoàn toàn không ảnh hưởng gì.
Nhưng Lâm Lộc không được.
Cậu là người hướng nội, trước nay đều là trốn ở góc phòng. Lúc này đi đến đâu cũng có người nhìn chằm chằm, trong lòng cậu thật sự không được tự nhiên.
"Không được......Trí Viễn ca anh cách em xa ra một chút!"
Không biết đẩy cái tay không thành thật của Ninh Trí Viễn ra lần thứ mấy. Mặt Lâm Lộc cũng đỏ lên. Nhưng thật ra Ninh Trí Viễn ngoan ngoãn nghe lời, đi theo sau cậu giống như bảo tiêu. Nhưng bộ dáng này biến thành Lâm Lộc phải đối mặt với quần chúng tò mò ăn dưa phía trước.
Cuối cùng, cậu vẫn là không nhìn được, đi chậm lại trốn đến bên người Ninh Trí Viễn. Cậu kéo lấy cổ tay áo hắn, nhẹ giọng nói thầm.
"Rất nhiều người đang nhìn chúng ta đó, cảm giác rất kỳ quái."
"Có gì kỳ quái chứ? Em lớn lên đẹp như vậy, có mắt đều nhìn ra được mà. Ai mà không muốn nhìn nhiều một chút?"
"Nói loạn, rõ ràng bọn họ đang nhìn anh. Ai bảo anh tiêu tiền loạn nơi nơi chứ......Năm mươi vạn đó, không ít tiền đâu."
"Như thế nào, đau lòng tiền?"
Ngón tay Ninh Trí Viễn quẹt quẹt ở trên mũi Lâm Lộc.
"Trí Viễn ca của em có rất nhiều tiền. Đều cho em, em muốn tiêu loạn như thế nào thì tiêu loạn như thế ấy, tùy ý em tiêu. Yên tâm đi, tiêu không hết -- Cho dù thật sự xài hết, tôi cũng có thể kiếm trở về cho em. Không cần phải để ý cái này, em chỉ phụ trách vui vẻ là được rồi"
"Như vậy sao được? Cho dù Ninh thị nhà lớn nghiệp lớn, anh cũng không thể xằng bậy. Vất vả mới phát triển như vậy......"
"Không sao cả. Tiền là cái gì? Con số mà thôi, dễ dàng làm chút chuyện. Nhiều tiền cũng không mua được em bồi tôi, đúng không? Tiểu Lộc, có em ở bên cạnh tôi, cái gì tôi cũng có thể từ bỏ......Nếu tôi hiểu được đạo lý này từ sớm, sao có thể khiến em chịu khổ như vậy chứ?"
Ninh Trí Viễn ôm lấy Lâm Lộc, cằm đáp ở trên vai cậu, cánh tay càng thu càng chặt. Nói xong lời cuối cùng, giọng nói dần dần nhẹ đi, chỉ còn lại một tiếng thở dài.
"Cũng may hiện tại tôi đã hiểu. Chậm một chút, còn tới kịp. Em yên tâm, em muốn đâu cũng đều có tôi bên cạnh em, mãi mãi sẽ không để em một mình. Em chỉ cần vui vui vẻ vẻ, không cần lo lắng gì hết. Tôi tới chăm sóc em, được không?"
"......"
Rõ ràng lời âu yếm ngọt ngào như vậy, tâm tình Lâm Lộc lại chùng xuống trong nháy mắt. Cậu cúi đầu mím môi, mắt nhìn cục đá trên mặt đất.
Hồi lâu, mới miễn cưỡng cười cười.
"Nói cái này làm gì. Cái gì mà mãi mãi hay không mãi mãi chứ......Chúng ta cứ đi qua tốt hôm nay, được không?"
Ninh Trí Viễn nhìn cậu, hồi lâu không nói chuyện. Cuối cùng, hắn nắm lấy tay Lâm Lộc, mở tay cậu ra đặt ở trong tay mình, đầu ngón vẽ một trái tim trong lòng bàn tay cậu.
"Cho em."
"Làm gì?"
"Trái tim tôi cho em. Em nhận. Về sau tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời, em nói cái gì chính là cái đấy. Em kêu tôi đi tôi liền đi, em kêu tôi trở về tôi liền trở về. Em kêu tôi đừng nghĩ tới mãi mãi, cứ qua tốt ngày hôm nay, tôi đây cũng chỉ quan tâm hôm nay chúng ta chơi đến vui vẻ. Dù sao lòng tôi là em đang nắm trong lòng bàn tay, nếu là tôi làm không tốt, em cứ phạt tôi -- Phạt tôi nhìn thấy em không vui đi. Em không vui, trái tim tôi liền đau. Em xem em lợi hại bao nhiêu?"
"......"
"Hiện tại em không vui. Ai da, trái tim tôi rất đau đó -- Em mau nhìn xem trong tay em, có phải lòng tôi đổ máu rồi không? Có phải còn rớt nước mắt nữa? Em nhìn xem cũng có miệng vết thương, em mau nhìn xem......"
Ninh Trí Viễn một bên nói, một bên còn làm như có thật mà chỉ chỉ trỏ trỏ, vẻ mặt đứng đắn. Thật giống như thật sự có chuyện như vậy, ngón tay lại không thành thật, cào cào trong lòng bàn tay người kia.
"Ai da......Ngứa quá......Đừng náo loạn Trí Viễn ca, ngứa, ha ha......"
"Em cười rồi, Tiểu Lộc."
Ninh Trí Viễn ngừng lại. Hắn nâng mặt Lâm Lộc lên, nghiêng đầu nhìn cậu. Ánh mắt ở trên mặt Lâm Lộc lưu luyến không ngừng, khóe miệng hắn cong cong, đôi mắt cũng cong cong.
"Như vậy thật tốt. Thấy em cười, lòng tôi lại không đau một chút nào. Chẳng những không đau, còn rất thoải mái. Cho nên em ngàn vạn lần không thể không vui, được không?"
"......Được."
"Thật ngoan."
Chụt một tiếng. Ninh Trí Viễn ấn một cái hôn tiếp theo ở giữa mày Lâm Lộc. Lông mi Lâm Lộc run lên, thế nhưng nhịn không được đỏ vành mắt.
Rất kỳ quái. Rõ ràng cậu thật sự rất vui. Nhưng lại có loại chua xót tràn ngập không nói nên lời khiến trong lòng cậu cũng ướt nhẹp.
Cậu rất muốn ôm lấy Ninh Trí Viễn, nhẹ nhàng hôn ở trên khóe môi hắn. Sau đó nói cho hắn -- Nếu trái tim anh cũng giao cho em, em đây cũng sẽ giao chính mình cho anh. Sau đó, chúng ta mãi mãi ở bên nhau đi.
"Tiểu Lộc?"
"Trí Viễn ca."
Hai tiếng nhẹ nhàng. Đột nhiên Lâm Lộc ngẩng đầu lên, chạm vào bên môi Ninh Trí Viễn một chút. Sau đó cậu đột nhiên quay đầu lại, bước nhanh đi về phía trước.
"A......Tiểu Lộc? Đợi tôi, Tiểu Lộc!"
Giòn nói của Ninh Trí Viễn từ phía sau truyền đến, kinh ngạc cùng vui sướng bộc lộ ra ngoài. Hắn đuổi theo, nắm lấy cánh tay Lâm Lộc.
"Đi nhanh như vậy làm gì? Từ từ nào bảo bối của tôi? Chẳng lẽ em thẹn thùng...... Không thể nào, thật là thẹn thùng?"
Lâm Lộc vẫn đi về phía trước như cũ. Cúi đầu, cái gì cũng không nói.
Tất cả những điều muốn nói, cũng không thể nói ra miệng.
Nếu có thể, cậu thật sự muốn nắm lấy tay của người này, mãi mãi cũng không buông ra.
-- Nếu là cậu thật sự còn có tương lai có thể dùng để ước định, thì sẽ tốt cỡ nào?
"A a a a a......!"
Đột nhiên, một trận thét chói tai vọt vào tai Lâm Lộc. Cậu ngẩng đầu. Cách đó không xa, kết cấu thật lớn siêu phức tạp treo ở giữa không trung, xe bay tận trời từ trên không trung đâm thẳng xuống, tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
Cho dù không có mãi mãi, cũng may cậu còn có "hiện tại".
Cho nên nhất định phải dùng sức mà chơi, lưu lại thật nhiều ký ức mới được!
Thầm hạ quyết tâm, cậu kéo lấy tay áo Ninh Trí Viễn.
"Trí Viễn ca, chúng ta đi chơi cái kia!"
"Cái gì?"
Ninh Trí Viễn dừng bước chân, cũng ngẩng đầu nhìn xem vòng xoay với quỹ đạo hỗn độn kia. Nhìn theo xe bay tận trời lại bò lên trên một đường uốn lượn cao sau đó xông thẳng xuống, tiếng la hét muốn chọc lủng màng tai hắn.
Thật! Là! Quá! Ồn! Ào!
Ghét bỏ mà nhăn lại mày, vẻ mặt hắn muốn lui ra phía sau.
"Chơi cái này......Có cái gì vui sao?"
"Hửm?"
Lâm Lộc nhướng mày.
"Trí Viễn ca, không phải anh sợ chứ?"
"Ha?"
"Không phải sao? Vậy tại sao......"
Lâm Lộc nghiêng đầu nhìn Ninh Trí Viễn chằm chằm, đột nhiên lộ ra ý cười nham hiểm. Cậu ôm chặt cánh tay Ninh Trí Viễn, lay động lên.
"Em đây mặc kệ, dù sao em muốn anh chơi với em. Xe bay tận trời, em muốn ngồi xe bay tận trời -- Trí Viễn ca, rốt cuộc anh có chơi hay không?"
Ninh Trí Viễn "ặc" một tiếng. Thân mình mềm mại của Lâm Lộc liền dán ở trên người hắn, ngẩng mặt, một đôi mắt sáng trong lấp lánh. Một bộ dáng rất chờ đợi......
"Thật không muốn chơi sao?"
Tuy rằng rất muốn nhìn bộ dáng Trí Viễn ca sợ hãi, nhưng trước nay Lâm Lộc đều ngoan ngoãn lại hiểu chuyện. Nho nhỏ rải hai câu nũng nịu, thấy Ninh Trí Viễn không lập tức đáp ứng, ngược lại cậu lại rút lui trước.
"Vậy, nếu không thì thôi bỏ đi. Cũng không phải em rất muốn chơi......"
"Chơi chơi chơi! Ai nói tôi không muốn chơi! Đi, hiện tại liền đi!"
Một phen ôm lấy bả vai Lâm Lộc, bộ dáng Ninh Trí Viễn chết không sờn.
Ồn ào thì ồn ào một chút, còn không phải là không thể hiểu được ngồi ở trên ghế xoay vòng vòng trên không trung sao? Dù sao hôm nay là tới bồi vợ chơi, chỉ cần vợ ở trong ngực, bồi ở đâu mà không phải là bồi chứ?
【 Mười phút sau 】
"Vị tiên sinh này, trên xe bay không thể ôm người bên cạnh......"
"Tại sao không được?"
"Chúng tôi có quy định, tiên sinh. Chỉ có thể ngồi tại vị trí của mình, nắm lấy lan can an toàn không thể lộn xộn. Ôm nhau rất dễ dàng xảy ra nguy hiểm.
"Nguy hiểm? Nguy hiểm cái gì?"
Ninh Trí Viễn chấn kinh.
Vừa có đai an toàn vừa có lan can không phải sao, cái này thì có thể có nguy hiểm gì? Trước kia mang theo các anh em, trực tiếp nhảy từ máy bay xuống biển, trên người ngay cả áo cứu sinh cũng không có! Chỉ một cái xe bay như vậy, có thể có nguy hiểm gì?
"Cậu yên tâm, tôi không sợ nguy hiểm. Cậu đi quản người khác là được rồi, tôi không có việc gì."
"Không được tiên sinh, đây là quy định. Nếu ngài không tuân thủ, cũng chỉ có thể mời anh đi xuống."
"......"
Ninh Trí Viễn nghẹn khuất muốn chết. Hắn đờ đẫn quay đầu nhìn Lâm Lộc, lại nhìn nhân viên công tác xử lý cồn việc theo quy định. Cuối cùng, chỉ có thể nhẫn nhục phụ trọng gật gật đầu, mặc cho người ta thắt đai an toàn cho hắn, đè giống như cái bánh chưng.
-- Cái này nếu thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, ngay cả chạy trốn cũng không trốn được. Công viên trò chơi này cũng quá kỳ quái, không bận tâm một chút đến việc lỡ như xe chạy trật hướng khỏi đường ray, khách có nhu cầu bỏ chạy ở trong mấy chục giây thì sao?
-- Cái này cũng quá không xem trọng sự an toàn của khách rồi!
-- Khiếu nại, nhất định phải khiếu nại!
Ninh Trí Viễn căm giận nghĩ, hồn nhiên không có phát hiện cái "nhu cầu" này là người bình thường không có.
Sau đó, xe bay tận trời liền khởi động.
Đối với Ninh Trí Viễn mà nói, bi thảm nhất trên thế giới là cái gì?
Hiển nhiên không phải không có tiền tiêu, người còn ở đây.
Mà là vợ không cho ôm, nhưng là tạp âm vẫn đang chấn phá màng tai còn ở đây.
Không chỉ còn ở đây, còn càng ngày càng to. Tiếng kêu nhức nhối ù ù lọt vào tai, từ đầu đến đuôi vẫn luôn kêu, không dứt thì thôi, còn thay nhau cao trào rồi lại quanh co, một đường lượn sau lại cao hơn đường lượn trước.
Chờ đến khi ngừng, người khác đều sống sót. Chỉ có Ninh Trí Viễn còn vẻ mặt hoảng hốt, ngồi ở trên chỗ ngồi thật lâu không nhúc nhích.
"Trí Viễn ca, anh làm sao vậy?"
Lâm Lộc sờ sờ hắn mặt.
"Có phải không thích trò chơi này lắm không? Chúng ta đổi trò chơi khác nhé. Nói xem, anh muốn chơi gì?"
"......Tôi muốn nhảy lầu."
Vài phút sau.
Lâm Lộc lôi kéo hắn đi một đường về phía trước, rốt cuộc ngừng bước chân. Cậu quay đầu lại, tươi đẹp dưới ánh mặt trời, cậu cười cũng xinh đẹp như vậy.
"Em còn tưởng rằng Trí Viễn ca sẽ sợ chứ! Thì ra là ghét bỏ không đủ kích thích sao? Thật tốt quá, em vẫn luôn muốn chơi nhảy lầu đó, nhưng mà sợ quá không dám thử. Có Trí Viễn ca chơi cùng em em sẽ không sợ, đi, hiện tại chúng ta đi liền đi!"
Trong lòng Ninh Trí Viễn dâng lên một dự cảm không tốt.
Hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Tầng lầu cao khoảng mười tầng lầu chung cư, một người đứng ở phía trên sau đó đột nhiên nhảy xuống. Xét như tên trò chơi, là bắt chước nhảy lầu rơi tự do.
Đối với người chưa từng luyện nhảy dù, đại khái sẽ có hơi kích thích.
Vật tơi tự do mà thôi......
Cái này cũng không có gì. Cũng không phải thật sự nhảy lầu. Các ngươi có dụng cụ bảo hộ, còn có đai an toàn. Các ngươi không chết được, không trầy một miếng da, thật sự.
Cho nên......
Kêu thảm thiết giống như giết heo này, rốt cuộc là vì sao chứ?!
Trong lòng Ninh Trí Viễn có vô số tố cáo kêu rên phun trào, cuối cùng thiên ngôn vạn ngữ thành một câu:
Tiểu Lộc ngoan, Tiểu Lộc ngoan, Tiểu Lộc bảo bối! Loại tiếng thét xuyên tai như khổ hình này -- Tha tôi được không? Tôi không muốn đi nữa, có thể không đi không!!!