Cả người Lâm Lộc lạnh lẽo, mở to hai mắt. Cậu kịch liệt thở hổn hển, trước mắt lại là vực sâu hỗn độn.
Cậu nên......Làm sao bây giờ?
"Lâm Lộc....."
Nhưng ù tai hoa mắt ồn ào, Lâm Lộc lại nghe đã có người kêu tên cậu.
Hình như là Trí Viễn ca......Là ảo giác sao? Bởi vì cậu muốn chết......Cho nên mới có ảo giác? Trí Viễn ca sao có thể ở chỗ này......Không phải anh ấy đi cùng thiếu niên kia rồi sao?
Không chỉ là cánh tay, bả vai cũng bị người dùng sức nắm lấy. Lâm Lộc thở hổn hển, huyễn quang trước mắt dần dần biến mất.
Cậu nhìn thấy mặt Ninh Trí Viễn, anh tuấn như cũ, lại mang theo chút nôn nóng hiếm thấy. Hắn đến gần, ngoài miệng lúc đóng lúc mở nói gì đó.
Qua một hồi lâu, tiếng gầm rú mới kéo đến bên tai. Lâm Lộc nghe được Ninh Trí Viễn đang nói.
"Lâm Lộc, buông tay ra."
Buông tay......?
Lâm Lộc lúc này mới ý thức được, cậu còn nắm chặt lấy bình sứ kia. Mảnh sứ cắt thật sâu vào lòng bàn tay, nửa nước rửa tay trong suốt hòa với máu, chảy xuống theo cánh tay cậu, làm quần áo cậu đều nhiễm hồng.
Ngón tay cậu co rút mở ra, bình sứ rơi xuống mặt đất. Thấy cậu buông lỏng tay, Ninh Trí Viễn cũng buông lỏng cậu ra, đứng dậy.
"Đừng đi......"
Lâm Lộc hoảng hốt đột nhiên ngẩng đầu, nắm lấy ống quần Ninh Trí Viễn không chịu buông tay. Trong mắt cậu đều là hoảng sợ, bả vai không ngừng phát run.
"Cầu anh......Trí Viễn ca......Đừng ném em đi......"
Trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn cười một tiếng.
"Lâm Lộc, cậu còn có mặt mũi làm nũng?"
"Trí Viễn ca......Đừng đi......Cầu xin anh......Không được đi......"
"Tôi không đi, cậu đứng lên đi."
"......"
"Còn không đứng dậy?"
Nghe thấy Ninh Trí Viễn thúc giục, Lâm Lộc không rảnh lo lau đi nước mắt giàn giụa, liều mạng gật đầu. Cậu nỗ lực đứng dậy, nhưng mỗi lần dùng sức, nơi bụng bị Vương đạo đá vào đều đau nhức không thôi, làm cậu không có chút sức lực.
Nhưng Ninh Trí Viễn còn đang đợi cậu. Nếu Ninh Trí Viễn chờ lâu rồi, không kiên nhẫn, có thể lại xoay người rời đi lần nữa, ném cậu ở lại chỗ này?
Lâm Lộc càng ngày càng gấp. Cậu cắn môi, đôi tay chống trên mặt đất muốn bò dậy. Lại không ngờ lòng bàn tay đều là nước rửa tay, trơn trượt không lực, ngược lại làm cậu té ngã lại trên mặt đất, chỉ để lại nước rửa tay hòa với vết máu chảy ở trên gạch men.
"......Thật là phế vật."
Cả người Lâm Lộc run lên, nước mắt chảy xuống khóe mắt. Cậu nghe được Ninh Trí Viễn đứng dậy, đi về phía cửa hai bước.
Lâm Lộc lại bắt đầu luống cuống. Cậu cảm thấy ghê tởm, không nhịn được nôn khan. Sợ hãi tầng tầng bao phủ quanh cậu. Ninh Trí Viễn lại muốn ném cậu đi sao?
Trong lúc hoảng loạn, Lâm Lộc đột nhiên cảm giác được, một chiếc áo theo hơi ấm phủ ở trên đầu vai, làm cậu khóa lại trong đó. Cánh tay Ninh Trí Viễn to lớn mạnh mẽ bế Lâm Lộc lên, khiến mặt cậu chôn vào lồng ngực mình.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông từ trên đỉnh đầu truyền đến.
"Được rồi, không có việc gì."
Ngực Ninh Trí Viễn rộng lớn ấm áp. Khi hắn nói chuyện lồng ngực chấn động, Lâm Lộc có thể nghe được tiếng tim đập của hắn, là mạnh mẽ như vậy.
Lâm Lộc vẫn phát run như cũ, nhưng cậu không sợ nữa. Nước mắt từ khóe mắt trào ra, cậu liều mạng gật đầu. Ninh Trí Viễn thở dài, gương mặt chậm rãi dán lên trán cậu.
"Đừng khóc."
Vừa nói, Ninh Trí Viễn vừa đi ra ngoài cửa.
Đi qua gian phòng lúc nãy, Lâm Lộc nhìn thấ hai đùi thô tráng của Vương đạo đều duỗi trên sàn nhà, nửa người trên lại ghé vào bồn cầu, run rẩy một chút. Kỳ quái chính là, trên đầu tóc vương đạo đều là nước, ngay cả cổ áo cũng ướt dầm dề. Gương mặt kia càng sưng giống đầu heo, gương mặt tựa hồ sụp xuống một khối, hình như bị thứ gì hung hăng đập.
Xung quanh bồn cầu đều là nước. Như có thứ gì bị ép nghẹn vào bồn cầu, lại bị xách ra, mới bắn bọt nước đầy đất.
26.2. Ninh ca, anh sẽ không làm thịt hắn chứ?
Nhìn thấy Vương đạo, Lâm Lộc nhịn không được cuộn tròn một chút. Mới vừa rồi trải qua đáng sợ như vậy, chỉ là nhìn đến người này, cậu lại theo bản năng muốn nôn.
Một bàn tay che khuất đôi mắt cậu.
"Không được nhìn, cũng đừng nghĩ."
Bàn tay Ninh Trí Viễn che ở trước mắt Lâm Lộc, vẫn luôn không lấy ra, cứ như vậy ôm cậu rẽ qua mấy vòng hành lang.
Phía trước truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, giọng Trịnh Bân vang lên.
"Ninh ca! Tìm được Lâm tiên sinh rồi? Em cmn! Này...... Đây là ai làm? Là tên Vương ngốc xxx kia sao? Năm ngoái em mua cái đồng hồ! Vương xx cái này xx, tìm chết cũng không chọn thời điểm tốt! Lâm tiên sinh hắn cũng dám động?! Quả thực là mẹ nó......"
Trịnh Bân mắng đến một nửa, đột nhiên hít hà một hơi. Hắn nhìn thấy trên lưng Ninh Trí Viễn toàn là vết máu loang lổ, không biết dính máu của ai. Khớp xương ngón tay bầm tím, một loạt vết bầm ứ động.
"Ninh ca, tay anh làm sao vậy?"
"Không sao hết."
"Anh ra tay? Anh, anh sẽ không làm tên họ Vương......"
"......Không có."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Không chết là tốt rồi."
Trịnh Bân nhẹ nhàng thở ra.
"Giáo huấn một chút là được, bằng không không xong việc. Cùng lắm anh à, ngón tay anh đều là máu, sẽ không đánh gãy hết xương cốt của hắn chứ?"
"......"
Ninh Trí Viễn liếc nhìn hắn một cái, không nói nữa. Trịnh Bân nhanh chóng tránh ra.
"Cái kia......Không nói. Ca anh cứ đi đi. Còn lại để em xử lý."
...........
Tầng thứ nhất ở Kim Tiêu Túy là vũ trường, ba tầng trở lên tất cả đều là phòng cho khách. Ninh Trí Viễn trực tiếp ôm Lâm Lộc vào phòng tắm, ném vào bồn tắm.
Ninh Trí Viễn vặn ra vòi hoa sen ra, dòng nước mạnh mẽ chảy ra, phát ra âm thanh xôn xao. Trong phòng tắm bắt đầu nổi lên một trận hơi nước.
Hơi nước, phía trên Ninh Trí Viễn để trần, đi chân đất, bên dưới chỉ mặc quần tây thon dài.
Hắn vươn tay tới Lâm Lộc.
"Lại đây."
Lâm Lộc ngoan ngoãn ngồi dậy. Dòng nước mạnh mẽ ấm áp xối ướt tóc của cậu. Khớp xương tay Ninh Trí Viễn xương rõ ràng, cắm vào đầu tóc cậu, chậm rãi xoa nắn.
"Ngẩng đầu. "
Lâm Lộc ngẩng đầu. Bọt nước văng khắp nơi làm cậu không mở mắt ra được, càng không thấy rõ biểu cảm của Ninh Trí Viễn. Nhưng cậu có thể cảm giác được tay người đàn ông lướt qua sau tai cậu, dừng lại ở bên má, nhẹ nhàng đè đè.
"Ưm....."
Lâm Lộc co rúm lại một chút. Cái tát của Vương đạo kia rơi xuống nơi này. Hắn xuống tay cực tàn nhẫn, gương mặt Lâm Lộc còn sưng, hơi chạm vào một chút lại đau lên một trận.
Lòng bàn tay vuốt ve một lát, liền buông ra. Ninh Trí Viễn không nói gì. Hắn chỉ chậm rãi hạ vòi sen xuống, giúp gột rửa những gì còn sót lại trên người Lâm Lộc.
Động tác của hắn rất chậm, lại làm người an tâm. Ý thức Lâm Lộc dần dần mơ hồ.
Cậu quá mệt mỏi, đã kiệt sức. Bị đối đãi ôn nhu như vậy, lại là bên người Ninh Trí Viễn mà cậu tin tưởng nhất, cậu thả lỏng lại, dần dần chìm vào mộng đẹp......
Đột nhiên, dòng nước đánh sâu tới bụng nhỏ.
Một trận đau nhức đánh úp lại, Lâm Lộc "A" một tiếng bừng tỉnh, thân mình cong lại giống con tôm, đầu gối đụng thật mạnh vào bồn tắm.
"Không được lộn xộn."
Ninh Trí Viễn nói, một chân bước vào bồn tắm, lấy áo sơ mi đã sớm ướt sũng ra ngoài, kéo áo Lâm Lộc lên.
Trên bụng yếu ớt, một mảng xanh tím đến ghê người. Mảng máu bầm lớn nổi trên làn da, sưng sưng lên, mơ hồ là hình dạng của dấu chân. Một dấu chân đá vào trên xương sườn, cũng là một mảng màu đỏ tím.
Ninh Trí Viễn mím chặt môi. Ánh mắt lạnh băng, nhìn chằm chằm miệng vết thương kia vươn tay ra.
Một ngón tay ấn lên, chính là một trận đau nhức khó nhịn. Ninh Trí Viễn ấn càng ngày càng mạnh, Lâm Lộc nức nở một tiếng, nhưng muốn trốn cũng không dám trốn.
"Lâm Lộc, vận khí của cậu thật không tồi, cậu biết không?"
Ninh Trí Viễn đứng lên, quần tây đã ướt dầm dề dán bên đùi, phác họa ra hình dạng rõ ràng.
"Không chết, không tàn, không bị tên tạp chủng kia làm, thậm chí cũng không gãy sương sườn. Chỉ kém một chút, cậu lại không may mắn như vậy nữa. Còn có thể ngồi ở chỗ này kêu đau, có phải tôi nên chúc mừng cậu một tiếng hay không?"
(Mẹ bị đa nhân cách hả?)