Ninh Trí Viễn có thể thề, tối hôm qua thật sự chỉ là muốn cởi quần áo dơ giúp Lâm Lộc mà thôi. Lâm Lộc hôn mê, trên người bị mồ hôi làm ướt. Ninh Trí Viễn sợ cậu bị bệnh, cũng sợ cậu không có cách nào ngủ được an ổn.

Nhưng hắn liên tiếp tới gần Lâm Lộc đều làm không được. Chỉ cần tới gần, đụng tới thân thể cậu, Lâm Lộc sẽ giãy giụa kịch liệt! Thậm chí, hắn chỉ mới ôm chân phải cởi giày giúp cậu, Lâm Lộc đã hét lên giống như điện giật. Cậu khóc tay đấm chân đá với hắn, kêu hắn cút ngay, kêu hắn đừng nhìn, thậm chỉ hung hăn cắn xuống từng ngụm.

Hắn tinh tường nghe được tên của mình.

"Trí Viễn ca, không được! Đừng nhìn! Cút ngay, không được....Anh đừng chạm vào em, không được....Đừng!"

Nước mắt rơi đầy mặt, thống khổ vạn phần, cho dù ngôn ngữ lộn xộn, sợ hãi lại tích đầy đến muốn trào ra. Cậu ấy sợ cái gì? Sợ mình tổn thương cậu ấy? Thậm chí, sẽ cưỡng ép cậu lần nữa, khiến cậu sống không bằng chết.

Cậu ấy hận mình đến nhường nào? Lại sợ mình đến mức nào?

Cho nên cậu ấy mới lựa chọn chạy đi thật xa, lựa chọn bỏ lại mình một kẻ liên lụy, lựa chọn hạnh phúc bên người khác?

.....Nhưng mà, cậu chính là Tiểu Lộc của hắn mà.

Làm sao cậu có thể nằm ở lồng ngực của người khác, trở thành người yêu của người khác? Không, không thể! Đừng nói trở thành sự thật, chỉ là nghĩ tới khả năng này, Ninh Trí Viễn cũng sắp nổi điên. Vạn tiễn xuyên tâm cũng như thế, hắn cảm thấy mình không có khả năng chịu được thống khổ như vậy, nếu thật sự phải nhìn Lộc Lộc và người khác chui vào cái ôm ấp của người khác, vẫn là giết hắn sẽ tốt hơn một chút!

Nhưng mà, hắn nên vãn hồi như thế nào đây?

Tiểu Lộc sẽ còn cho hắn cơ hội này sao?

Ninh Trí Viễn che mặt lại, bất lực mà cong eo, khủy tay chống ở trên bình nước. Vốn dĩ là bóng dáng cao lên ngạo nghễ, giờ phút này lại suy sụp tinh thần như vậy.

Không gian im lặng xung quanh che giấu bi thương của Ninh Trí Viễn.

Bởi vì hắn biết, tất cả tuyệt vọng đều là hắn tự tìm. Kỳ thật, ngay cả thương tâm hắn cũng không xứng.

Sau khi Ninh Trí Viễn ra ngoài, Lâm Lộc từ trên giường ngồi dậy. Cậu ngơ ngác nhìn bốn phía -- Vẫn giống như đúc trước khi cậu rời dọn đi hơn nửa năm trước, ngay cả khăn trải bàn cũng không đổi.

Nhưng quyển sách cậu chưa đọc xong còn đặt ở trên đầu giường. Cầm lên, một chiếc lá phong rơi xuống đầu gối, là lúc trước Lâm Lộc kẹp vào sách. Lại không ngờ rằng lâu như vậy rồi còn ở chỗ cũ.

Lá phong màu đỏ nằm ở trong lòng bàn tay. Bên cạnh chỉ là lỗ kim thô to đỏ bừng, máu tràn ra bên ngoài.

Những chuyện phát sinh đêm qua Lâm Lộc đã dần dần nhớ lại tất vả. Thì ra đây không phải là mơ.

Cậu thật sự ở chung cư này.

Hiện tại nằm ở trên chiếc giường cậu đã từng ngủ rất nhiều năm. Chịu đựng thời gian bình tình dài nhất giữa cậu và Ninh Trí Viễn, cũng là ác mộng khủng bố sâu nhất.

Vòng đi vòng lại lâu như vậy, vẫn là về tới điểm ban đầu.

Đúng lúc này, cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra. Ninh Trí Viễn bưng một ly nước đi đên.

Rất kỳ quái, vừa rồi không phải hắn mặc chiếc áo sơ mì này. Không biết vì sao lại đổi một cái khác, cố áo trắng tinh, cởi một chiếc cúc ở trên. Cố tay áo lại cài chặt, không lộ một chút cánh tay ra ngoài.

Hình như quần tây cũng là cái mới, li quần thẳng tắp. Ninh Trí Viễn đi chân trần, bước đi mềm nhẹ. Hắn rửa mặt, cạo râu, tóc còn ướt. Lâm Lộc ngẩng đầu, thấy cằm Ninh Trí Viễn có một vết thương nho nhỏ. Dao cạo râu cắt trúng, máu còn lưu lại ở trên.

"Uống nước đi. Tôi đã thử rồi, không nóng đâu."

Lâm Lộc gật gật đầu. Lúc tiếp nhận ly nước kia mu bàn tay của cậu đụng phải đầu ngón tay của Ninh Trí Viễn. Đầu ngón tay kia rất lạnh lẽo.

Hắn rất căng thẳng sao?

Cho nên lúc cạo râu sẽ run tay, để lại vết thương ở trên?

Lâm Lộc không rõ ràng lắm. Nhưng cậu có thẻ nghe được hơi thở cỏ xanh tươi mát, đỏ là nước hoa mà Ninh Trí Viễn vẫn hay dùng. Cho nên, hắn vừa mới xịt nước hoa? Còn thay một thân quần áo mới?

"Anh muốn ra ngoài sao?"

"Cái gì? A, em nói cái này. Không, không có ra ngoài."

Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn chính mình.

"Chỉ là tôi muốn trước mặt em thì có thể đẹp một ít."

Là tôi nghĩ, chỉ cần tôi biểu hiện đủ tốt. Có lẽ tôi còn có cơ hội.

"Cho nên, tôi còn có cơ hội sao?"

"Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì hết."

"Em nghe hiểu. Tiểu Lộc, đừng gạt tôi, tôi biết em hiểu được."

Ninh Trí Viễn tiến lên hai bước, lại do dự mà ngừng bước chân. Chăm chú nhìn Lâm Lộc một lát, hắn chậm rãi lui về phía sau nửa bước.

"Em đừng sợ, không phải tôi muốn ép em. Chỉ là tôi muốn lại gần em một chút.....Tôi đứng ở chỗ này thì có thể chứ?"

Cẩn thận như vậy, không giống ngày hôm qua lắm. Lâm Lộc không biết rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trong lòng cậu có hơi chua xót, cũng có chút mềm. Một gian chung cư này tràn ngập quá nhiều hồi ức, mặc kệ là Ninh Trí Viễn hay là chính cậu, ở chỗ này cũng có hơi cầm lòng không được.

Cậu uống nước, giọng nói thanh thanh. Ninh Trí Viễn đối diện đọng hầu kết, bờ vai căng chặt đứng tại chỗ.

Như vậy, giống như là phạm nhân đang chờ tuyên án.

"Tiểu Lộc?"

Nhưng đợi thật lâu, Lâm Lộc cũng chưa nói chuyện. Ninh Trí Viễn đành phải co quắp mở miệng.

"Cái kia..."

"Tôi muốn vào phòng vệ sinh."

"A, được. Phòng vệ sinh ở bên kia."

"Tôi biết phòng vệ sinh ở đâu."

Ninh Trí Viễn buột miệng thốt ra, lại bị Lâm Lộc chặn lại. Hắn ảo não nhíu mày lại. Đúng vậy, ở trong chung cư này, phòng vệ sinh sao còn để hắn nói cho Lâm Lộc? Chẳng lẽ Lâm Lộc lại không quen thuộc hơn hắn sao?

"Vậy, để tôi đỡ em đi?"

"Không cần anh đỡ, tôi có thể tự đi."

"Ừm."

Hai mắt hắn trông mong đứng tại chỗ, tựa như một học sinh nhỏ tay chân luống cuống. Chưa từng thấy Ninh Trí Viễn thành thật lại co quắp như vậy, Lâm Lộc thật sự không nhịn được, đôi mắt cong cong, lộ ra ý cười. Ninh Trí Viễn đối diện ngẩn người, ngơ ngẩn mà nhìn cậu. Ánh mắt cậu chớp động, mặt mày mang theo vài phần lạnh lùng giờ đây như là núi băng dưới ánh mặt trời, dần dần tan rã.

"Tiểu Lộc."

Hắn nhẹ giọng mở miệng.

"Lần này sau khi gặp mặt, đây là lần đầu tiên em cười với tôi."

Lâm Lộc nghe vậy ngẩn ra.

"Không phải."

"Lúc ngăn xe anh, tôi cũng đang cười."

"Em không có."

Ninh Trí Viễn lại rất kiên trì.

"Khi đó, mắt của em không cười."

"Là sự thật. Trong ánh mắt của em vẫn luôn mang theo bi thương và sầu lo. Tôi không biết vì sao, nhưng tôi biết em không vui. Suốt một ngày tôi đều suy nghĩ, có phải bởi vì sự tồn tại của tôi, cho nên em mới lộ ra biểu cảm như vậy. Tôi vẫn luôn lo lắng, có phải em ngăn lại xe tôi, chính là vì nói cho tôi, em vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho tôi hay không.

Ở tiệm lẩu, lúc em đi cũng không quay đầu nhìn lại. Tiểu Lộc, tôi còn tưởng rằng, chuyện tôi sợ hãi nhất đã thành sự thật. Em hận tôi, căn bản không muốn quay đầu nhìn tôi một cái.

Tôi không nghĩ tới, tôi còn có thể nhìn thấy em cười với tôi."

Mắt của Ninh Trí Viễn có hơi đỏ lên. Hắn bước tới, quỳ gối trước Lâm Lộc đang ngồi trên giường, ngẩng mặt nhìn cậu. Hắn vươn tay, giống như muốn bắt lấy Lâm Lộc, lại do dự mà ngừng ở giữa không trung.

"Tôi có thể ôm em một chút không?"

"Để tôi ôm em một cái đi. Đã rất lâu rồi tôi không ôm em. Tôi sẽ không làm gì hết. Chỉ một chút là được rồi, để tôi biết tôi không nằm mơ. Có thể chứ, Tiểu Lộc?"

Ninh Trí Viễn mở hai tay ra, đôi mắt lại nhìn chằm chằm mặt Lâm Lộc. Bộ dáng của hắn có vẻ thấp thỏm, mỗi một giây đều sợ Lâm Lộc buột miệng thốt ra cự tuyệt -- Lâm Lộc là muốn cự tuyệt. Nhưng nhìn ánh mắt Ninh Trí Viễn, thế nhưng nhất thời không mở miệng được.

Vì thế, cái ôm mềm nhẹ hơn so với cánh ve này, một chút ôm vòng lấy cậu.

Nhưng dần dần, cái ôm bị gia tăng.

Động tác của Ninh Trí Viễn rất chậm, lại quyết định chủ ý. Muốn đem người này hoàn toàn ôm vào trong lồng ngực, ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ thuộc về một mình hắn. Sức lực của Ninh Trí Viễn càng lúc càng lớn, ánh mắt lại càng ngày càng trầm. Môi run rẩy, lại tính đem người này đêm tơ tưởng thật sự khóa ở trong ngực, cũng giống như là cảnh trong mơ không chân thật.

Cậu thật sự cho phép hắn ôm sao sao?

Hay là nói, mỹ mộng như vậy căn bản là không tồn tại, giây tiếp theo sẽ tiêu tan?

"Tiểu Lộc, tôi yêu em"

Hắn thấp giọng nỉ non.

"Tôi biết sai rồi, cái gì tôi cũng sẽ sửa. Cầu xin em, cho tôi thêm một cơ hội khác được không?"

Rốt cuộc nói ra lời thỉnh cầu này khỏi miệng, Ninh Trí Viễn cảm giác dũng khí và hy vọng đều bị đào rỗng. Hắn nín thở chờ đợi hồi âm.

Hồi âm lại chậm chạp không tới.

Thay thế được ngôn ngữ chính là hành động. Lâm Lộc thong thả mà kiên quyết đẩy hắn ra, không để một chút đường sống.

Mộng đẹp của hắn, xác thật vỡ vụn.

"Tiểu Lộc?"

"Xin lỗi, Ninh tiên sinh. Tôi muốn đi vệ sinh một chút. Khả năng phải thay quần áo, còn phải tắm rửa. Cho nên, có thể phiền ngài tránh đi một chút không?"

Giọng nói của Lâm Lộc rất thấp, lại không có nửa điểm gợn sóng.

"Tôi là nói, nếu mượn phòng vệ sinh của anh cũng phiền. Nếu anh không muốn, hiện tại tôi cũng có thể đi ngay."

Lông mi Ninh Trí Viễn run lên, hiển nhiên bị lời này đâm bị thương. Giọng nói khàn khàn.

"Vì sao lại nói những lời này? Nơi này có cái gì mà em không thể dùng? Em biết rõ, đây đều là của em, chỉ cần em mở miệng, cái gì tôi cũng có thể cho em!"

"Không, tôi không biết. Ninh tiên sinh anh cũng đừng nói những lời như vậy nữa. Tất cả những cái này đều là của anh, trước nay tôi cũng chỉ là mượn. Đặc biệt là tối hôm qua sau khi gặp mặt......Ninh tiên sinh, trải qua buổi nói chuyện tối qua, chúng ta đã hoàn toàn không có nửa điểm quan hệ. Điểm này cả anh với tôi đều hiểu, anh còn nhớ rõ chứ."

"Tiểu Lộc, em còn giận dỗi với tôi sao?"

"Ninh tiên sinh, tôi không có giận dỗi. Tôi chính là không muốn ở bên anh. Trước kia khả năng đúng là tôi từng thích anh, nhưng là hiện tại, ta đối với anh không có một chút cảm giác nào. Thật sự thực xin lỗi, cho dù chỉ là một cái ôm đơn giản tôi cũng không chấp nhận được, bởi vì nhìn thấy anh tôi cảm thấy chán ngấy......Thật có lỗi, tôi chỉ có thể nói thật. Anh làm tôi cảm thấy ghê tởm."

Những lời này vừa nói ra, trong phòng tĩnh mịch.

Tim Lâm Lộc đập càng lúc càng nhanh. Cậu căng thẳng đến mức phòng bàn tay chảy mồ hôi. Cậu biết lòng tự trọng của Ninh Trí Viễn rất mạnh, cũng biết những lời này thật sự rất quá mức.

Ninh Trí Viễn sẽ làm ra cái gì, trong lòng cậu cũng không biết.

"Ghê tởm?"

Ninh Trí Viễn lặp lại một lần. Lúc sau lại là một lần nữa.

"Em cảm thấy tôi ghê tởm?"

Tim Lâm Lộc đập càng nhanh. Dường như có chỗ nào không thích hợp. Nhưng cậu không thể không căng da đầu tiếp tục nói.

"Đúng vậy, ghê tởm."

"Em cảm thấy tôi ghê tởm? Em nhìn thấy tôi cũng cảm thấy chán ngấy, không có một chút cảm giác gì đối với tôi?"

"Không sai, tôi thật sự......"

"Đừng nói giỡn. Lâm Lộc, em đang gạt người."

"Em nói em không muốn ở bên tôi, có lẽ tôi sẽ còn tin em. Tôi có lỗi với em, tôi nợ em, thậm chí tôi để lại cho em một bóng ma rất lớn -- Đều có, lòng tôi hiểu. Nhưng là em nói trong lòng em không có tôi, em nói em nhìn tôi ghê tởm? Em diễn đến quá mức, em cho rằng em có thể lừa gạt ai?"

Ninh Trí Viễn rũ nửa đầu, đôi môi siết chặt thể nhưng lại lộ ra vẻ tươi cười. Hắn đột nhiên đi tiến lên, đè lại bả vai Lâm Lộc, dùng sức ấn cậu xuống giường.

"Anh làm cái gì! Anh buông tôi ra......Ô!"

Giống như Ninh Trí Viễn căn bản không nghe thấy, ấn cậu ở trên giường lại dùng lực hôn xuống!

Tác giả có chuyện muốn nói:

Ninh tổng vẫn là chó sói, không biến thành husky

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play