Lâm Lộc chậm rãi mở mắt ra, trước mắt mơ hồ. Mặt cậu ghé xuống ghế sofa bằng da, tiếng nhạc bên tai ồn ào, còn có mọi người vui cười. Ngước mắt lên, tiệc rượu vẫn còn tiếp tục, rượu cùng âm nhạc kích thích lên, mới vừa rồi còn trai gái mỗi người một nơi, bây giờ đã sớm có đôi có cặp dây dưa.
Lâm Lộc không biết mình hôn mê bao lâu. Nhưng nâng mắt lên, lại nhìn thấy vị trí nguyên bản thuộc về Ninh Trí Viễn đã trống không.
Trong không khí còn còn sót lại mùi nước hoa Cologne trên người Ninh Trí Viễn, người hắn lại không thấy đâu.
Trên bàn trà để lại mấy đầu mẩu thuốc lá, là thẻ khách của Ninh Trí Viễn. Còn có hai ly rượu không, trong đó ở trên miệng ly còn có một vết son môi ấn xuống.
Đó là màu hồng nhạt giống của người thiếu niên mắt mèo kia.
Lâm Lộc run rẩy vươn tay, nắm chặt ly rượu thuộc về Ninh Trí Viễn kia. Ly rượu thực lạnh, trong ly còn vài giọt rượu tàn. Đặt ở trong tay, mùi rượu nồng đậm lượn lờ, hỗn loạn trong không khí giao hòa với mùi nước hoa Cologne còn sót lại, sặc lên đến ngực Lâm Lộc, vành mắt đỏ hồng.
"Lâm tiên sinh."
Trịnh Bân hơi do dự mở miệng.
"Ninh ca anh ấy......Cũng đi rồi rất lâu rồi. Chỉ sợ hôm nay sẽ ở lại qua đêm, nếu không tôi kêu xe đưa ngài trở về?"
Cánh tay Lâm Lộc run lên, chén rượu rơi xuống đất vỡ nát.
"Lâm tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?"
"A......Không có việc gì, tôi không có việc gì."
"Tôi đưa ngài......"
"Không cần, thật sự không cần. Cảm ơn anh......Tôi, tôi thở không nổi. Tôi đi ra ngoài đi một chút, anh không cần quan tâm tôi......Tôi không có việc gì, tôi......"
Lâm Lộc chật vật bò xuống ghế sofa, chân cong mềm nhũn, cơ hồ ngồi quỳ trên mặt đất. Nhưng cậu đỡ sô pha, nghiêng ngả lảo đảo trốn ra bên ngoài. Hô hấp của cậu càng lúc càng nhanh, tim đập bang bang như muốn nổ. Cậu không nói dối, cậu thật sự thở không nổi nữa. Căn phòng này chỉ sợ ở lại thêm một giây, cậu đều hít thở không thông.
"Lâm tiên sinh!"
Tiếng la của Trịnh Bân từ phía sau truyền đến. Nhưng Lâm Lộc từ đầu đến cuối đều không trả lời. Hành lang cũng tráng lệ huy hoàng như vậy. Đỉnh đầu là đèn treo lấp láng, trên vách tường treo thảm nhung tơ. Thảm nhưng dài rũ xuống thướt tha mềm mại, Lâm Lộc bước đi xiêu vẹo, hoảng loạn không chọn đường mà rẽ vào mấy hành lang. Rốt cuộc, hai chân cậu mềm nhũn, té ngã trên mặt đất. Chịu đựng đầu đau kịch liệt, cậu ngẩng đầu nhìn lại khắp nơi, chỉ nhìn thấy hành lang giống nhau như đúc, cùng vô số biển hiệu và đèn treo.
Cậu lạc đường.
Trì hoãn một hồi, Lâm Lộc đỡ vách tường đứng lên, vô thố nhìn xung quanh, lại không có ai nhìn đến cậu.
Đây là khu khách quý, mỗi một phòng khách đều khoảng cách cực xa. Vì bảo đảm sự riêng tư của nhân, ngay cả nhân viên tạp vụ cũng chỉ khi khách ở trong phòng ấn xuống một cái nút, họ mới có thể xuất hiện.
Làm sao bây giờ......
Di động đột nhiên chấn động một trận. Tay Lâm Lộc run rẩy bắt lấy, giọng của một người đàn ông trung niên truyền ra tới.
"Như thế nào lâu như vậy mới nghe? Lâm Lộc, ngươi đang làm cái gì?"
"Ba......"
Lâm Lộc nhắm mắt lại, tiếng nói nghẹn ngào. Đầu cậu càng ngày càng đau, mới vừa rồi uống rượu, đều hóa thành men say mãnh liệt, trước mắt cậu bắt đầu trở nên mơ hồ, thân thể cũng có hơi không chịu khống chế.
"Sao lại thế này? Ngươi uống rượu?"
Âm thanh bên kia lập tức cường ngạnh lên.
"Ninh tổng biết ngươi uống nhiều rượu như vậy sao? Ngươi không cần tự chủ trương, để Ninh tổng chán ghét ngươi! Ngươi biết ngươi có thể ở bên người Ninh tổng khó khăn lắm không, bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí này! Phải giữ mình trong sạch hiểu chưa?"
"Là Trí Viễn ca......Mang con tới."
"À, thì ra là như thế này."
Nghe được đây là chủ ý của Ninh Trí Viễn, giọng nói bên kia lập tức hòa hoãn xuống.
"Thì ra là Ninh tổng mang ngươi ra ngoài xã giao. Lâm Lộc, Ninh tổng chịu mang ngươi đi ra ngoài, ngươi cần phải nắm chắc cơ hội, tạo quan hệ nhiều một chút, cũng có thể tiến vào trong nhà dễ hơn! Còn có, uống rượu nhiều hại thân, ngươi phải nhanh nhẹn chút, chủ động đỡ rượu giúp Ninh tổng, thân thể Ninh tổng quan trọng! Nghe hiểu không?"
Một bàn tay Lâm Lộc chống đỡ đôi mắt, chống đỡ dạ dày nổi lên ghê tởm.
Cha dượng kêu cậu thay Ninh Trí Viễn chắn rượu.
Nhưng ông ta rõ ràng biết, mình căn bản không uống được rượu.
.....................
Ly rượu đầu tiên của Lâm Lộc, là bị con gái trưởng của Lâm gia ấn ở trên sô pha, cường ngạnh rót vào.
Rượu sặc tiến đến yết hầu, nóng rát. Tiểu Lâm Lộc khóc đến đầy mặt đều là nước mắt nước mũi, che miệng đi tìm mẹ. Kết quả lại cha dượng lớn tiếng quát lớn.
"Anh chị chịu mang mày đi chơi, là bởi vì xem mày là em trai ruột. Mày một thằng con trai, làm gì õng ẹo như vậy?"
Sau đó, dạ dày cậu đau đến ngủ không yên, nửa đêm ghé vào trong WC nôn ra rất nhiều lần. Vẻ mặt mẹ đầy đau lòng, lại không dám nói một câu nhiều lời. Cứ như vậy, bị cha dượng quát lớn như cũ.
"Dạy con vô phương, dạy ra một đứa con không có chút giáo dưỡng nào!"
Bộ dáng mẹ cúi đầu nhận sai, cả đời Lâm Lộc đều sẽ không quên.
Một năm kia, cậu mới mười hai tuổi. Đây là năm mới đầu tiên cậu theo mẹ gả cho Lâm gia.
Đối với năm mới này, Lâm Lộc cực kỳ chờ mong. Từ nhỏ cậu sống ở gia đình đơn thân, lớn lên lại quá xinh đẹp. Quan trọng nhất chính là, thân là con trai lại si mê nhảy múa, lại vì cái này trực tiếp bị gán lên cái mác "Biến thái".
Tuổi thơ của cậu hoàn toàn là trào phúng và khinh thường. Không biết bao nhiêu lần, ngay khu ổ chuột trước mặt cậu, thô thanh thô khí mà mắng "Biến thái" "Yêu quỷ".
"Loại tiểu tiện nhân như vậy, lớn lên khẳng định cũng giống như mẹ nó, là mệnh làm hồ ly tinh!"
Nếu cậu cũng có ba thì tốt rồi. Lâm Lộc nghĩ, ít nhất, cũng có anh chịu giống người khác. Như vậy, sẽ không có người khinh rẻ cậu phải không, cũng sẽ không trải qua thời điểm, hắt nước bẩn lên giày múa của cậu?
Đương nhiên, càng sẽ không có người dùng đá ném cậu, sẽ không ném cát vào cậu. Cậu cũng sẽ có bạn bè. Bạn bè sẽ rất thân thiết với cậu, không cười vang chạy đi khi cậu mở miệng nói chuyện, càng sẽ không nói "Nói chuyện cùng với biến thái, chính mình cũng sẽ biến thành biến thái!"
Năm mới kia, trong lòng Lâm Lộc tràn đầy chờ mong, lần đầu tiên đi theo mẹ vào Lâm gia. Mẹ nói, từ nay về sau, cậu phải sửa tên thành "Lâm Lộc", phải trở thành người của Lâm gia.
Lâm Lộc nghĩ, về sau nhất định phải rất nghe lời, làm một đứa con thật ngoan ngoãn, một em trai thật nghe lời. Sau đó, cậu sẽ có một gia đình hoàn hảo.
Đây là toàn bộ nguyện vọng thời thơ ấu của cậu. Có được một gia đình thuộc về mình. Nhưng nguyện vọng này, khi cậu bước vào Lâm gia ngày đầu tiên, đã bị rót một ly rượu trắng hung hăng đánh nát.
Về sau có dịp gì "Anh chị" không có một ánh mắt tốt dành cho cậu, đi một vòng lại một vòng "Kính rượu", lại trở thành cái bóng đè lên Lâm Lộc không vứt đi được.
Cho đến năm đó.
Cậu dùng thân thể của mình đổi lấy một tỷ lãi xuất thấp của Ninh Trí Viễn, giúp Lâm gia tránh thoát khỏi tai họa lớn nhất.
Cậu trở thành "Cứu tinh" của Lâm gia.
Trong bữa cơm gia đình rốt cuộc cậu có thể nói không với ly rượu.
Tuy rằng trong ánh mắt "Anh chị" vẫn tràn đầy ác ý như cũ, trong miệng lại cũng không hề châm chọc mỉa mai, còn thân mật mà lôi kéo tay cậu.
"Khi còn nhỏ không hiểu chuyện, luôn thích cùng Tiểu Lộc nói giỡn. Tiểu Lộc đừng so đo. Cũng là, có cái gì mà so đo? Tóm lại đều là người trong nhà. Người trong nhà, phải chiếu cố người trong nhà. Tiểu Lộc, khi nào mời Ninh tổng cho chúng ta gặp mặt, cũng giúp đỡ một chút chuyện kinh doanh trong nhà?"