"Người có thể sống sót ở Ninh gia, hoặc là bị ăn luôn, hoặc là ăn người khác, không có con đường thứ hai. Cha con là như thế này. Mẹ con, cũng là như thế.

Em cho rằng tôi đang nói chính mình? Đương nhiên không phải. Người phụ nữ kia chết quá sớm, bà còn chưa kịp tính kế tôi. Hơn nữa, lấy gia thế xuất thân của bà, không trải qua lễ rửa tội ta lừa ngươi gạt, một cô gái mới hai mươi làm sao có thể hiểu được điều này? Cùng lắm bà chỉ là một quân cờ thôi.

Người chân chính đứng phía sau là mẹ của cha tôi -- Bà của tôi.

Bà có xuất thân hiển hách, đã từng không thua kém địa vị của Ninh gia. Chỉ tiếc qua mấy đời thay gia chủ, gia tộc của bà cũng dần dần suy sụp, Ninh thị lại vững vàng đi lên. Lúc bà còn trẻ còn có thể miễn cưỡng trợ lực vì Ninh thị, nhưng mấy chục năm sau tuổi già, có con trai của bà lo liệu, cũng khó có thể trông vào bóng lưng của Ninh thị. Gia tộc của bà và thế hệ gia chủ của Ninh thị chính là lợi ích kết minh, nhưng tới cuối cùng, gia tộc sau lưng bà cũng không cho bà đủ lợi thế, lại chịu đựng con trai độc nhất chèn ép, bà cũng dần dần tránh khỏi trung tâm xoáy lợi ích của Ninh thị.

Nhưng bà không cam lòng. Nếm mùi thất bại khống chế con trai, bà lại bồi dưỡng một quân cờ khác. Đó chính là tôi.

Tôi sinh ra là do sự chuẩn bị của bà tôi.

Thậm chí, ngay cả cha tôi gặp được được mẹ cửa tôi, cũng là một âm mưu.

Nhưng cha tôi là ai? Đương nhiên ông ta phát hiện âm mưu rất nhanh. Nhưng giờ phút này, ông ta lại yêu người phụ nữ bình thường không biết nặng nhẹ kia, ông ta khinh thường bà bao nhiêu, hận bà bao nhiêu, cũng có chừng đó yêu bà.

Cho nên ông ta không có cách nào tự tay giết bà. Vì thế người phụ nữa đó bị nhốt ở trong biệt thự, thường thường ông ta sẽ đến nơi đó trong đêm, cuốn lấy thân thể bà như bão táp, cũng sẽ không ở lại qua đêm.

Đương nhiên, ông ta cũng sẽ không để cho người phụ nữ có cơ hội mang thai.

Thậm chí sau khi ông ta phát hiện người phụ nữ có ý đồ muốn mang thai, ông ta còn nghĩ cách khiến bà tuyệt dục, tuyệt hậu hoạn.

Ông ta cực kỳ cẩn thận, cũng không để cho người phụ nữ biết. Cho đến khi chết, người phụ nữ vẫn cho rằng người đàn ông quyền thế ngập trời này như si như cuồng với mình, yêu đến toàn tâm thần phục.

Có lẽ, người mẹ ngu xuẩn kia của tôi chỉ đoán đúng việc này. Đúng là cha tôi yêu bà điên cuồng. Nếu không lúc phát hiện ra âm mưu kia, ông ta đã tự tay vặn gãy cổ bà.

Nhưng cho dù có yêu bao nhiêu, cũng sẽ không trở ngại đến việc ông ta xây dựng quyền thế của mình, cưới một người phụ nữ khác.

Trong tiệc cưới ông ta uống rượu, cũng không chú ý đến người vợ mới ân cần 'phục vụ' cho ông ta, khiến ông ta bắn tinh hoa thu ở đâu đó. Thật lâu sau tôi xuất hiện, ông ta mới điều tra chân tướng lần đầu tiên -- Thì ra là vị hôn thê mới kia bí mật liên minh với của bà tôi. Người phụ nữ đố cũng có người yêu, gả cho Ninh thị là bị gia tộc ép buộc. Cho nên bà căn bản không muốn sinh con cho cha tôi, thậm chí còn hi vọng 'rời khỏi' sau khi đứa con xuất hiện, lấy một khoản bồi thường từ Ninh gia, sau đó sống qua ngày cũng người yêu mình.

Không hề nghi ngờ, bà cũng bị bà của tôi lừa gạt. Bà chết trong một lần bộc phát căn bệnh kì lạ, nửa đêm phát bệnh đưa đến bệnh viện, ngày hôm sau liền ngưng thở. Bởi vì là "bệnh truyền nhiễm", cho nên cả lễ tang cũng không tổ chức, di thể bị thiêu hủy vội vàng, tro cốt đưa về gia tộc bà, theo đó là một số tiền rất lớn trong hợp đồng. Gia tộc bà nhận lấy hợp đồng, không hề nghi ngờ đến cái chết của bà.

Đến nỗi người yêu của bà, từ đầu tới cuối cũng chưa từng xuất hiện.

Đương nhiên, trong đêm tân hôn, bà còn không biết vận mệnh nào đang chờ đợi mình. Người phụ nữ đưa phần tinh trùng kia đến cho người dưới trướng bà tôi, mười tháng sau, người mẹ kim ốc tàng kiều kia của tôi, trên đường đi đến bệnh viện trúng đạn bỏ mình. Nghe nói trước khi bà chết vẫn luôn ở gọi tên, gọi tên cha tôi. Nhưng mà đến chết, bà cũng không nhìn thấy mặt cha tôi. Ngày thứ ba sau khi bà chết, tôi sinh ra.

Là tinh trùng của cha tôi, trứng lấy từ buồng trứng của mẹ tôi. Bà chỉ là bị làm tuyệt dục, cũng không có nghĩa trứng của bà không có sức sống. Mang thai hộ cũng là bà tự nguyện, bà vốn định sau khi sinh con ra sẽ thay mận đổi đào, cho nên bà muốn đảm bảo trên người con phải chảy dòng máu của bà và cha tôi.

Nhưng bà không biết, cái gọi là vô sinh, chính là bút tích của người đàn ông sủng ái bà nhất. Thậm chí, khi bà làm nũng nói chuyện 'mang thai' cho người đàn ông, thế nhưng người kia cũng không nói toạc ra.

Đến nỗi bà tôi......Đầu tiên là bà hợp mưu cùng mẹ tôi, nói người mang thai hộ con của hai người, sau đó lại kế hoạch đấu súng lần đó, kết quả là tính mạng của mẹ tôi.

Tất cả những điều này, rốt cuộc cha tôi có biết hay không? Nếu là biết, ông ta mặc kệ không để ý tới, hay là không thể ngăn cản, hoặc là cũng tham gia trong đó?

Chuyện này, cho tới hôm nay tôi cũng chưa từng biết. Tôi đoán, đời này tôi cũng sẽ không biết.

Còn có một việc tôi không biết.

Đó chính là tôi sinh ra, rốt cuộc cha tôi có biết hay không. Tôi đoán ông ta không biết đi. Nếu không, tôi sống mười bốn năm, chỉ sợ ông ta đã ra tay giết tôi từ sớm. Rốt cuộc, âm mưu lúc trước để có người mang thai là bốn năm người, cùng lắm tôi chỉ là vừa sinh ra ở một ngày kia, cũng không có cái gì đặc biệt. Tôi càng có khuynh hướng tin tưởng, tôi chỉ là một thứ nho nhỏ trong đám mà cha tôi muốn giết, cuối cùng lại trở thành quân cờ trong tay bà."

Một trận trầm mặc.

Lâm Lộc ngơ ngác mà nhìn hắn, căn bản không biết nên nói cái gì mới tốt. Cậu chỉ có thể nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn nhét nửa điếu thuốc vào trong miệng, rũ mắt xuống. Giờ khắc này, cậu đột nhiên cảm thấy Ninh Trí Viễn nói không sai —— Cậu cũng chưa từng biết rõ người đàn ông này.

Tất cả đều thật sự rất đáng sợ.

Ninh Trí Viễn, rốt cuộc là sống sót như thế nào?

Ma xui quỷ khiến. Cậu vươn tay, nắm lấy đầu mẩu thuốc lá nhỏ kia, Ninh Trí Viễn nâng mi lên, ánh mắt hai ngưòi giao nhau trong mùi tanh ẩm ướt của biển.

"Làm sao vậy?"

Lâm Lộc không biết nên trả lời như thế nào. Cậu do dự thật lâu, không thể tìm thấy lời nào để nói ra.

"Dường như anh vẫn luôn hút thuốc."

"Hửm?"

"Vì sao? Loại hương vị sặc người, thật sự hút tốt như vậy sao?"

Lúc này đây, Ninh Trí Viễn thật sự cười. Mặt mày sắc bén hòa hoãn xuống, khóe môi cũng gợi lên độ cong ôn hòa.

"Như thế nào, em muốn thử sao?"

"Tôi......"

Lâm Lộc hạ quyết tâm. Không biết vì sao, đáy lòng cậu dường như có một tầng băng bị phá nát, có hơi đứng ngồi không yên. Cậu thật sự muốn thử một lần.

Nhưng Ninh Trí Viễn lắc đầu, rút đầu thuốc lá giữa môi hắn ra.

"Thôi. Thuốc này bị ẩm nước biển rồi, hút vào còn mặn hơn nước mắt."

Hung hăng hút một ngụm, Ninh Trí Viễn phun ra một vòng khói, quay đầu lại.

"Tôi không muốn để em chạm vào nó. Mấy năm nay, em đã khóc đủ nhiều rồi. Em không cần loại đồ vật này làm tê mỏi chính mình, càng không cần phải che giấu cảm xúc gì. Em nên nhìn sao trời nhiều hơn. Treo ở bầu trời, vô ưu vô lự, vĩnh viễn phát ra ánh sáng sạch sẽ. Cái đó càng thích hợp với em hơn."

"Vì sao phải nói với tôi những điều này? Loại chuyện này......Nhớ lại, cảm giác sẽ không quá tốt đi."

"Là không tốt lắm. Nhưng cũng không sao cả, muốn nói thì nói. Dù sao ngoại trừ em, cũng không có ai xứng nghe tôi nói nhiều như vậy."

Cười nhàn nhạt, Ninh Trí Viễn dụi điếu thuốc lên đá ngầm.

"Coi như em nghe xong chuyện xưa hoang đường rồi. Ngủ một giấc, quên nó đi. Đừng quên nhét nút bịt tai lại. Nơi này cách biển rất gần, luôn có chút ầm ĩ."

"......Hiện tại mới sáu giờ."

"Không sai, còn chưa tới thời gian ngủ. Nhưng tôi phải ra ngoài đi dạo, buổi tối không về được."

Ninh Trí Viễn đứng lên, kiểm tra băng đạn trên đai lưng, lại cột chặt giày da.

"Tôi đi đây, ngủ ngon. Đừng nhìn tôi kinh ngạc như vậy, em coi như là tôi chúc ngủ ngon em trước đi. Ngủ ngon, mơ đẹp."

Ninh Trí Viễn rời đi. Lâm Lộc nhìn bóng dáng hắn mãi cho đến chỗ ngoặt, biến mất ở cửa động tối tăm. Hắn vẫn luôn không quay đầu lại.

..................

Ninh Trí Viễn thật sự đi rất cẩn thận, nhưng tốc độ lại rất mau. Như vậy, cũng chừng hơn một giờ, xác định đã cách hang động đủ xa, cho dù xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng sẽ không liên lụy đến Lâm Lộc, hắn mới ngừng lại được.

Hắn lấy một sợi dây kim loại từ trên cổ xuống, ở bên trên có xỏ một chiếc nhẫn hợp kim. Hắn dùng sức bẻ một cái, chiếc nhẫn rắc một tiếng mà tách thành hai đoạn, đoạn giữa được nối với nhau bằng một sợi dây thép rất mảnh, lóe lên ánh sáng ở giữa trời.

Trừ cái này ra, giữa chiếc nhẫn còn gắn một con chip cực nhỏ. Một tiếng tút tút vang lên rất nhỏ, dòng điện lóe lên. Rất nhanh, giọng nói của Phương Minh Sơn vang lên.

"Ninh tổng, anh thoát hiểm?"

Rõ ràng hắn như trút được gánh nặng.

"Thật sự tốt quá. Xin lỗi, lần này đại hoàng tử có chuẩn bị mà đến, hắn định vị đường di chuyển của tôi, ngay cả mấy tên quân dụng đường bộ cũng không ngoại lệ. Tôi không dám mạo hiểm liên hệ cho anh, sợ bại lộ vị trí của anh với người của hắn."

"Chuyện này tôi nghe Lâm Lộc nói rồi."

"Các người làm hòa rồi?"

Trong giọng nói của Phương Minh Sơn câu lên, ý cười rõ ràng. Hắn trêu chọc một câu.

"Nếu như vậy, không cần tính toán chi li nữa. Anh nhìn anh xem, lúc trước tôi dẫn cậu ấy đi, không phải cũng là kế sách tạm thời sao? Nếu không phải khiến các người tách ra, cục diện sẽ chuyển biến xấu đến mức nào, nào có hòa hợp như hiện tại? Tuy rằng tôi cũng không phải đạo, nhưng kết quả cũng không tệ lắm, đúng không? Cũng ôm được mỹ nhân về rồi, Ninh tổng liền cho mặt mũi, đừng tìm Bạch Vụ gây phiền toái. Tình cảm của cậu ấy và Lâm Lộc thiệt sự không tồi, anh muốn động cậu ấy, chẳng những tôi không đáp ứng anh, Lâm Lộc nhà anh cũng sẽ không đáp ứng."

"Tôi sẽ không bởi vì việc này lại tìm Bạch Vụ gây phiền toái, anh yên tâm đi. Tôi biết quan hệ của bọn họ không tồi. Cho nên, về sau Phương tổng đốc cũng nể mặt mũi Bạch Vụ nhà anh, thay tôi chiếu cố Lâm Lộc nhiều một chút đi."

"Có ý gì?"

Phương Minh Sơn sửng sốt.

"Không phải các người làm hòa rồi sao, còn đến phiên tôi được chiếu cố cậu ấy?"

"Nói ra thì rất dài. Không đề cập tới cái này, tôi muốn hỏi anh một chút, bên phía đại hoàng tử anh xử lý đến thế nào rồi, khi nào có thể ra tay tới đón Lâm Lộc?"

—— Là "đón Lâm Lộc", mà không phải "đón chúng tôi". Nhạy bén như Phương Minh Sơn, đương nhiên có thể phân biệt ra sự bất đồng trong đó. Giọng nói hắn trầm xuống, nghiêm túc.

"Chẳng lẽ anh gặp phiền toái gì sao? Bạch Vụ nói cho tôi, đội xung phong của cậu ấy đánh kịch liệt với những tên đó, đại hoàng tử có thể phái người tới bắt anh, tuyệt đối không thể không vượt qua con số năm."

"Đúng là bọn họ chỉ có năm người đến tìm tôi. Bọn tôi đánh mặt đối mặt, tôi không có việc gì, nhưng cũng không có lợi gì."

"Sao lại thế này? Ninh tổng, bên cạnh anh bảo tiêu như mây, thân thủ bất phàm, bảo vệ hai người các anh hẳn không phải vấn đề lớn. Tôi còn tưởng rằng anh liên hệ cho tôi, là đã chấm dứt phiền toái rồi."

"Lần này ra ngoài, tôi chỉ mang theo tài xế."

"Cái gì? Anh......"

"Cho nên hiện tại tôi cũng không thể giải quyết mấy tên lính đánh thuê đó. Trước đó đi ra ngoài tìm cơ hội, trọng thương một lần, nhưng cũng là năng lực tôi có hạn. Phương Minh Sơn, một mình tôi đưa Lâm Lộc chạy đi, xác thật có hơi khó. Tôi không thể lấy sự an toàn của cậu ấy ra mạo hiểm, nhưng tôi cũng không thể để tình hình đi xuống. Thân thể không Lâm Lộc chịu nổi, cậu ấy đã từng phát bệnh một lần. Hiện tại liên hệ cho anh, cũng là muốn nói cho anh vị trí của cậu ấy. Anh nhớ rõ đưa người tới cứu cậu ấy. Chuyện tiếp theo, tôi sẽ nghĩ cách dẫn dắt rời sự chú ý của bọn lính đánh thuê."

"Đáng chết, nói như vậy, hiện tại vị trí của anh đã bị bại lộ! Không phải Lâm Lộc đã nói với anh, mọi thiết bị liên lạc của tôi đều bị đại hoàng tử theo dõi! Ninh tổng, tại sao anh có thể mạo hiểm như vậy!"

Căn bản không nghe Phương Minh Sơn nói xong, Ninh Trí Viễn không chút do dự cắt đứt cuộc trò chuyện. Ngón giữa của hắn đóng chiếc nhẫn lại trở về hình dáng ban đầu, nhét vào trong cổ áo. Ánh mắt lại nhìn về hướng hắn mới rời đi.

Cách hang động gấp khúc, đương nhiên không thể nhìn thấy người ở bên trong. Nhưng Ninh Trí Viễn biết hắn người hắn yêu ở bên trong.

—— Tôi sẽ đưa em trở lại bình an. Cho dù phải trả cái giá nào.

—— Tôi hứa.

(Thật sự lú với đoạn mẹ Ninh Trí Viễn luôn mọi người. Nghĩa là cha của Ninh Trí Viễn làm bà bị vô sinh, xong bà lại mang thai hộ con của mình với cha Ninh Trí Viễn?? Mà bà không hề biết, nên mới có đoạn sinh xong là thay mận đổi đào, nhưng bà lại muốn mang chung dòng máu là sao chưa hiểu lắm, ý là muốn mang thai con của người mình yêu? Rồi bà chết ba ngày mới sinh Ninh Trí Viễn??? How ?? Mỗi lần mình nghĩ đến giả thuyết này thì câu khác trong truyện lại quật lại. Chả lẽ mẹ Ninh Trí Viễn chết mà cha Ninh Trí Viễn không biết để giết Ninh Trí Viễn luôn cho nhanh. Hay là người mang thai hộ là người khác? Nhưng ở chương 22 phần 2 có nói Ninh Trí Viễn được lấy ra từ xác người phụ nữ mà. Trời ơi cái quần què gì dảy. Mình cũng đã đọc đi đọc lại rất kĩ là tác giả viết như vậy. Mọi người có nghĩ được giả thuyết hợp lý thì cmt cho mình biết chứ mình lú rồi á)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play