Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Thời điểm Lâm Lộc mở to mắt, trời còn chưa sáng hẳn. Không khí buổi sáng hơi lạnh, trên đường không có một bóng người.

Rõ ràng trời còn sớm, cậu lại ngủ không được. Hôm qua Ninh Trí Viễn chưa từng tới, để lại một mình Lâm Lộc nằm trên giường, cơ bản là ngủ không an ổn.

Lâm Lộc sợ tối, cũng sợ phòng lớn trống không.

Từ nhỏ đã bị như vậy.

Mẹ cậu ban đêm ra ngoài, bỏ lại Lâm Lộc ở căn nhà thấp bé trong khi ổ chuột. Là kiến trúc bất hợp pháp, phòng ngủ và phòng bếp đều ở cạnh nhau, khi màn đêm buông xuống đều là bóng đen. Bên ngoài lại loạn lạc, thường truyền đến âm thanh cãi nhau ầm ĩ, trên đường lại có tiếng đao cụ khi đánh nhau kêu thảm thiết.

Nhưng ngày hôm sau khi ra ngoài, ngoại trừ bãi máu trên mặt đất, lại không thấy dấu vết của những người đó nữa.

Lâm Lộc nhát gan, từ khi đó mỗi đêm đến cũng không dám nhắm mắt, nhất định phải chờ đến khi mẹ về mới có thể ngủ. Nếu là mẹ qua đêm với đàn ông bên ngoài, cậu phải tự mình chịu đựng đến khi trời sáng.

Sau khi theo mẹ đến Lâm gia tái giá, những người anh chị kế lại càng khinh rẻ cậu hơn. Buổi tối bọn họ vào phòng của Lâm Lộc thả nhện vào, có khi là chuột, khi lại là con rắn nhè nhè phun ra cái lưỡi.

Bao nhiêu lần, vốn là Lâm Lộc không ngủ được an ổn khóc lóc ở trong đến bừng tỉnh, lại bị anh chị kế ngoài cửa điên cuồng cười nhạo.

"Có phải là đàn ông hay không đây?"

"Nó thế mà sợ rắn! Đúng là phế vật!"

Thời gian qua lâu, Lâm Lộc không có cách nào bình yên đi vào giấc ngủ. Một khi nhắm mắt lại, tựa hồ trong căn phòng trải đầy bóng tối này, sẽ có quái thú đáng sợ  chui ra, cắn nuốt cậu không còn lại gì. Mỗi đêm đều là một hồi ác mộng, cho dù thời điểm không ai chọc ghẹo, trong lòng Lâm Lộc cũng sẽ giật mình đến bừng tỉnh, thấp thỏm chờ đến khi trời sáng.

Vốn dĩ sau khi gặp được Ninh Trí Viễn, loại tình huống như vậy ngày càng ít đi. Ninh Trí Viễn mạnh mẽ như vậy, có thể ôm cậu gắt gao bảo vệ trong ngực. Hô hấp của hắn nhẹ nhàng phả lên phía sau tai cậu, nếu Lâm Lộc gặp ác mộng, nhất định sẽ có một cái ôm ấm áp, khẽ hôn phía sau tai cậu.

"Không có việc gì. Đừng sợ.....Ngủ đi."

Chỉ cần ở bên cạnh hắn, trong lòng Lâm Lộc sẽ không sợ gì, có thể bình yên đi vào giấc ngủ.

Nhưng gần đây, Ninh Trí Viễn tới ngày càng ít. Lâm Lộc lại bị ném một mình ở trong căn phòng kia lần nữa. Ban đêm bốn phía tối tăm, sợ hãi chôn sâu trong đáy lòng lại muốn ngóc đầu trỗi dậy.

Ngủ không được, nằm lại khó chịu. Lâm Lộc ngoan ngoan bò dậy, đi rót một ly nước. Di động đột nhiên rung lên, một tin nhắn được gửi tới.

"Thầy Tiểu Lộc, hôm nay em phải đi. Thầy đến tiễn em được không?"

Là Lệ Hàng.

Lâm Lộc hơi bối rối nhìn điện thoại. Vốn dĩ, cậu và Lệ Hàng chỉ có thể ngẫu nhiên liên lạc thời gian đi học, nhưng từ sau ngày ở phòng làm việc kia, Lệ Hàng lại đột nhiên liên hệ chặt chẽ với cậu.

Sáng sớm chào sáng, trước khi ngủ lại chúc ngủ ngon, mỗi ngày trước giờ luyện tập đến báo, hắn ăn cây kem ốc quế cũng quay lại video ngắn gửi cho Lâm Lộc. Lâm Lộc không nghĩ nhiều, nhưng cũng cảm giác được sự kỳ quái.

Nhưng khi cậu mở miệng hỏi một câu, Lệ Hàng đã gửi tới đoạn thoại.

"Thật xin lỗi, thầy Tiểu Lộc. Em sắp thi rồi, trong lòng thật sự rất hưng phấn. Cũng hơi lo lắng vội vàng. Em có phải quấy rầy thầy rồi không? Chỉ là, em ngoại trừ thầy ra, cũng không có ai chia sẻ loại tâm tình này. Thầy Tiểu Lộc, nếu thầy cảm thấy phiền, thầy không cần để ý đến em, thầy không cần trả lời em. Hoặc là lâu lâu trả lời một chút là được rồi..."

Ngữ khí của hắn có vẻ rất đáng thương, lại hèn mọn. Lâm Lộc không đành lòng. Cậu nghĩ, Lệ Hàng lập tức phải đi Thánh Y Ti rồi.....Trước tiên cũng không nên làm loại chuyện nhỏ nhặt này làm ảnh hướng đến tâm tình thi đấu của hắn. Dù sao cũng là cuộc thi quan trọng như vậy.

"Thầy không cảm thấy phiền, em lo lắng cứ nói ra. Cố lên."

"Hôm nay thầy Tiểu Lộc sẽ đến sao?"

"Chỉ sợ là không được, xin lỗi."

"Có thể gặp thầy ở phòng làm việc một chút không? Xin thầy đó thầy Tiểu Lộc, thầy gặp mặt chúc em một chút đi, điều này đối với em thật sự rất quan trọng..."

Lâm Lộc vốn dĩ đã mềm lòng, đối diện lại là học sinh đã chỉ đạo hai năm. Cậu nhấp môi do dự một lát, hồi phục tâm tình nói.

"Vậy được rồi."

.........................

Nửa tiếng sau. Trên tầng cao nhất của tập đoàn Ninh thị.

"Phải không? Lại gặp mặt?"

"Vâng.....Ninh tổng, mấy hôm trước bọn họ không có tiếp xúc. Cũng không biết hôm nay sao lại thế này, Lâm tiên sinh lại đến phòng làm việc.....Học sinh kia cũng ở bên trong.....Hơn nửa tiếng đồng hồ sau mới đi."

"Ừ."

Ninh Trí Viễn tựa lưng vào sau ghế, ném công văn trong tay lên bàn làm việc ngổn ngang. Hắn đeo một cặp kính. Gọng kính kim loại tinh tế đặt tại sống mũi cao thẳng, điều hòa khí chất sắc bén, lại thêm vài phần nhã khí.

Nhưng giờ phút này, ngược lại là sự sắc bén hắn dành cho người khác.

Hắn tựa như rút ra một thanh kiếm sắc lạnh, cả người đều là ngọn gió.

Đối diện với người bảo tiêu vừa báo cáo kia, vóc dáng cao một mét chín, cả người bắp, giống như một nhân vật khi đơn độc đấu đá cùng bọn người bắt cóc cũng không sợ hãi mà tàn nhẫn xuống tay. Nhưng giờ phút này đối diện với ánh mắt của Ninh Trí Viễn, hắn chỉ cảm thấy kinh hồn khiếp vía, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp.

"Ninh tổng, ngài đừng nóng giận. Tôi đoán, khả năng....Khả năng chỉ là trùng hợp...."

"Trùng hợp? Kia thật đúng là trùng hợp."

Ninh Trí Viễn cười lạnh một tiếng, tùy tay sửa lại cà vạt. Cánh tay di chuyển, trên đồng hồ chợt lóe lên ánh sáng, cùng với đá quý chiếu sáng lẫn nhau.

"Nói cho Tiểu Chu, hủy bỏ hội nghị. Cho cậu ta ra ngoài với tôi một chuyến."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play