Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên
Editor: vylethuy
Lâm Lộc không biết nói gì, tâm đều co lại.
Cậu lấy đâu ra tiền? Ngay cả phí thi đấu Thi Y Ti của cậu cũng phải dựa vào làm công kiếm được. Lúc trước cậu múa đến kiệt sức ở Dạ Mị, làm việc liên tục nên bị bệnh nặng một hồi, nhưng cũng tích góp đủ tiền đi thi. Cậu nguyện ý lấy ra để cho Tiểu Mỹ chữa bệnh, thậm chí không còn chừa cho cậu cũng không hề gì -- Nhưng mà sáu mươi vạn! Cậu có thể kiếm ở đâu ra?
Bình tỷ trông mông nhìn cậu, Lâm Lộc lại không nói nên lời. Rốt cuộc, Bình tỷ cũng ý thức được chân tướng sự tình. Cô chậm rãi buông lỏng Lâm Lộc ra, cúi đầu xuống.
"Thật xin lỗi, là tôi ngu xuẩn....Tôi, tôi đột nhiên kích động. Đúng vậy, cậu lấy đâu ra tiền chứ? Là cậu có lòng tốt, cậu giải vây giúp tôi, lừa đám người hư gan nát phổi kia."
"Bình tỷ, trước tiên chị cứ đứng lên đã được không?"
Lâm Lộc không đành lòng. Cậu đỡ Bình tỷ lên, lúc này đây, Bỉnh tỷ lại chết lặng đứng lên. Ánh mắt dọa người kia cũng lụi tắt. Cả người cô đều như mất hết hi vọng, tiều tụy như là một khúc gỗ mục.
"Thật xin lỗi Lâm Lộc, dọa đến cậu rồi. Là tôi ngu xuẩn, không suy nghĩ cẩn thận. Cậu còn muốn tham gia thi đấu, còn không có lộ phí...Cậu chạy đi đâu kiếm ra sáu mươi vạn chứ, lại mua nhà nghỉ kia làm gì?"
Nhưng mà....Tôi.....Nếu tôi thật sự bán nhà nghỉ cho bọn họ với giá hai mươi vạn, lại không đủ chi phí phẫu thuật cho Tiểu Mỹ! Tiểu Mỹ nó mới tám tuổi....Mạng nó là do ba nó và anh nó dùng chính mạng mình đổi về.....Anh nó trước khi tắt thở còn nói tôi phải chữa bệnh cho Tiểu Mỹ! Con trai của tôi, năm ấy nó cũng chỉ mới mười sáu!"
Lâm Lộc đột nhiên nhớ tới tô mì đêm đó. Nhớ trong miệng Bình tỷ nói con trai cô giống như con khỉ, lại là một anh trai rất yêu thương em gái. Vì cứu mạng con gái, lại mất đi hai mạng. Hiện giờ lại trông mắt thấy cuối cùng không giữ được tính mạng....Trong lòng Bình tỷ, sẽ đau khổ bao nhiêu?
Lâm Lộc nhịn không được ôm lấy Bình tỷ.
"Bình tỷ, chị đừng như vậy. Nhất định sẽ có cách, tôi sẽ nghĩ cách..."
Bình tỷ lắc đầu.
"Lâm Lộc, cậu trở về đi. Chuyện này không liên quan đến cậu, cậu về nghỉ ngơi đi....Vừa rồi cảm ơn cậu. Không có việc gì, là số của Tiểu Mỹ không tốt. Đầu thai vào trong bụng tôi, là nó sổ khổ. Nếu nó đi, người một nhà chúng tôi cũng có thể đoàn viên....."
Đầu Lâm Lộc ong một tiếng.
"Bình tỷ, chị làm gì? Tại sao chị có thể nghĩ như vậy! Tiểu Mỹ còn đang nằm trên giường bệnh, mạng của con bé còn chưa từ bỏ, chị liền từ bỏ mạng con bé sao? Ba và anh của Tiểu Mỹ dùng mạng để đổi lấy sự bình an của con bé, chẳng lẽ chính là kêu chị hiện tại từ bỏ Tiểu Mỹ, thậm chí từ bỏ chính chị, nghĩ người một nhà cùng chết đi sao?"
Cậu dùng sức lắc lắc bả vai Bình tỷ, muốn đuổi ý nghĩ đáng sợ trong đầu Bình tỷ đi. Nhưng Bình tỷ lại trì độn lắc đầu.
"Tôi không từ bỏ Tiểu Mỹ. Tôi sẽ chăm sóc cho nó. Mặc kệ cuối cùng như thế nào, tôi là mẹ nó, tôi sẽ chăm sóc nó. Hai mươi vạn có thể duy trì trị liệu. Tôi muốn đưa nó ra ngoài nhìn xem, nó muốn múa, nó còn chưa từng được xem biểu diễn trên sân khấu mọt lần. Trước kia không có tiền, tôi luôn muốn ăn uống rất ít, luyến tiếc tiêu tiền, tôi rất có lỗi với nó, đời này của nó, dù sao tôi cũng phải cho nói đi xem một lần...."
"Đủ rồi! Bình tỷ, chị tỉnh lại cho tôi!"
Lâm Lộc nhịn không được, ấn Bình tỷ ngồi xuống ghế dài. Hai tay cậu đặt ở trên vai Bình tỷ, nhìn chằm chằm đôi mắt cô.
"Nhà nghỉ, tôi mua."
Bình tỷ sửng sốt một lát. Cô dâng nước mắt, cười khổ lắc đầu.
"Cảm ơn cậu Tiểu Lộc, cậu là một đứa trẻ tốt. Nhưng Bình tỷ không thể liên lụy đến cậu. Việc này không liên quan đến cậu. Chính cậu cũng đã đủ khó khăn rồi.
"Bình tỷ chị đừng nói nữa, tôi thật sự sẽ mua! Tôi cũng có tiền! Bình tỷ, chị chờ ở đây, tôi đi lấy tiền....Chị chờ tôi, tôi sẽ trở về liền!"
.............
Lâm Lộc chạy một lèo ra khỏi bệnh viện.
Trong đầu cậu không nghĩ được gì nữa, tất cả chỉ còn lại gương mặt tươi cười của Tiểu Mỹ.
Vốn dĩ là một cô bé xinh đẹp lại nghe lời, ngọt ngào kêu câu "Tiểu Lộc ca ca", vụng về bưng sữa bò đến nói "Ca ca cùng uống với em đi". Lúc nghe nói mình sẽ dạy cô bé vũ đạo, trên mặt cô bé đều toát ra sự vui vẻ kinh hỉ....
Nhưng hiện tại, cô bé ở trên giường bệnh, cạo hết tóc, từng giọt từng giọt sinh mệnh rơi xuống xói mòn người cô bé. Cô bé còn nhỏ như vậy, còn chưa kịp trưởng thành, lại phải rời xa thế giới xinh đẹp mỹ lệ này.
Cô bé vẫn luôn muốn múa. Nhưng Lâm Lộc chỉ mới dạy cô bé những động tác cơ bản, còn chưa kịp cho cô bé lãnh hội những tinh hoa tốt đẹp của vũ đạo chân chính.
Tiểu Mỹ hiền lành như vậy. Lâm Lộc nhớ tới lần đầu tiên mình xuất hiện trước mặt cô bé, vừa nghèo túng vừa chật vật. Chẳng những cô bé không chê, còn trộm nắm lấy góc áo mình, đưa một tờ khăn giấy qua, mời cậu đến nhà nghỉ nhà mình ở. Còn có Bình tỷ, ngoài miệng nói những lời độc ác nghiêm khắc, những mỗi bữa cơm đều làm những món Lâm Lộc thích ăn, giống như một người mẹ kêu cậu đi ngủ sớm một chút, ăn nhiều cơm, mặc thêm quần áo, mang ô che mưa.....Nửa đêm, cô sẽ mang mắt kính dưới ánh đèn, khâu lại những nút áo cho Lâm Lộc, càng là lúc Lâm Lộc về muộn, để lại một chén cơm nóng làm bữa khuya.
Đi theo Từ Thu Quân, Lâm Lộc lại trằn trọc ở trong gian phòng xa hoa của người đàn ông có tiền, lại chưa từng có được một gia đình ấm ấp. Nhưng tại nhà nghỉ nghèo nàn này, vốn dĩ là không quen biết mẹ con Bình tỷ, cậu lại có cảm giác của gia đình.
Dựa vào cái gì mà vận rủi nhất định phải tìm đến mẹ con họ? Dựa vào cái gì mà người tốt như vậy, lại phải chịu đựng những trắc trở không chống chịu nổi!
Phẫn nộ trong lồng ngực Lâm Lộc đấu đá lung tung. Cậu không biết nên đi trách ai, nhưng cậu không cam lòng! Hai mắt cậu đỏ bừng, trái tim kinh hoàng -- Cậu muốn cứu Tiểu Mỹ, cậu không thể để Tiểu Mỹ chết, không thể để Bình tỷ cửa nát nhà tan, không thể không làm người tốt có ân tất báo! Vì sao chứ, cậu tuyệt đối không đồng ý! Cho dù chết, cậu cũng nhất định phải cứu Tiểu Mỹ!
Cậu ngẩng đầu, tóc hơi rũ xuống, một đôi mắt thanh triệt bình tĩnh nhìn về phía trước -- Nơi đó, hai tòa kiến trúc cao ngất trong mấy, một đám mây đen sững sờ giữa hai toà nhà hiện đại.
Trong đó một cái là tháp hoa giữa trời của học viện đế quốc, cái còn lại, chính là tổng bộ tập đoàn Ninh thị.
Văn phòng của Ninh Trí Viễn, ở trên tầng lầu cao chọc trời.
Từ cửa sổ sát đất nhìn ra, có thể nhìn thấy bốn "cánh hoa" tháp hoa giữa trời của học viện đế quốc phía đối diện. Càng có thể quan sát dưới chân, những con người tầm thường vì sinh tồn mà giãy giụa.
-- Kẻ hèn sáu mươi vạn. Đối với Ninh Trí Viễn mà nói, cũng lắm chỉ là giá của một bộ âu phục. Nhưng sẽ có người vì sáu mươi vạn này mà từ bỏ mạng sống, chờ chết ở trên giường bệnh.
Ý niệm này xuất hiện ở trong đầu Lâm Lộc. Đôi mắt cậu run lên, vội cúi đầu. Nhớ tới cái này, trái tim cậu vẫn dâng lên từng trận đau đớn như cũ. Ngay cả tòa nhà cao chót vót của tập đoàn Ninh thị, Lâm Lộc cũng không muốn nhìn nhiều hơn một chút.
Cậu rẻ phải, đi một đường thẳng tắp đến đường cái. Xe buýt cũng không ngồi, cứ như vậy đi thẳng đến cửa lớn của Dạ Mị.
Ngẩng đầu đứng ở ngoài cửa, vẫn là vàng ngọc huy hoàng như cũ. Nơi đây là hầm vàng của những kẻ có tiền sống mơ màng, lại là nơi khiến Lâm Lộc thương tâm.
Lâm Lộc biết, bước vào cánh cửa này, cậu nhất định sẽ bị làm khó dễ đến chết.
Nhưng ngoại trừ cũng nên chia cho cậu ba mươi vạn từ 999 đóa hoa hồng kia, cậu cũng không nghĩ được cách nào khác, có thể nhanh chóng góp đủ bệnh phí cho Tiểu Mỹ.
Cậu không thể không đi.
Căng thẳng đến nắm tay chảy mồ hôi. Lâm Lộc hít sâu một hơi, đi vào.
...............
Câu lạc bộ Dạ Mị, văn phòng ông chủ.
"Còn chưa tìm được Lâm Lộc? Các người có phải phế vật hay không!"
"Hôm nay là thứ bảy, buổi tối Trang đại thiếu sẽ tới đây! Chính miệng ngài ấy nói muốn Lâm Lộc tới phục vụ, đến bây giờ các ngươi vẫn chưa tìm được hắn! Rốt cuộc hắn đi đâu? Hả? Các ngươi là một đám phế vật, phế vật!"
"Ông chủ, tôi đã rất cố gắng rồi! Tôi gọi điện thoại hắn cũng không nghe máy, ở lại cái nhà nghỉ gì đó, mấy ngày rồi vẫn luôn đóng cửa!"
Đối diện, giám đốc Trương che lại chiếc răng cửa đã mất lọt gió kia, đỏ mặt tía tai biện bạch cho chính mình. Ngày đó, khi A Trình mới xuất hiện, hắn không biết trời cao đất dày, còn dám nói năng lỗ mãn. Kết quả mới nói được nửa câu đã bị A Trình đá một chân vào mặt, cả người đều bay ngược ra ngoài, quai hàm sưng lên như quả bóng cao su.
Cho tới hôm nay, trên mặt hắn vẫn còn một khối máu bầm sưng to chưa tiêu, nhìn cực kỳ buồn cười.
"Đắc tội với người nào? Ở địa bàn này, còn có người nào có thể quyền thế hơn Trang đại thiếu chứ?"
"Ta nhìn ngươi chính là bị đánh một trận, dọa đến mất mật! Ngươi phải nhớ rằng, đứng sau lưng chúng ta là Trang đại thiếu -- Nhà cái danh môn trăm năm, hào môn đứng vị trí thứ nhất! Ai dám đắc tội nhà bọn họ? Trừ khi là vị thần tiên của tập đoàn Ninh thị kia hạ phàm!"
Nói đến đây, chính hắn cũng cười ha hả vài tiếng. Tập đoàn Ninh thị, đối với bọn họ mà nói như là người trời, là sự tồn tại không thể với tới! Bọn họ có thể tới nơi như Dạ Mị sao? Còn ra mặt vì Lâm Lộc? Sao có thể!
"Ngươi đừng co rúm chân tay như thế nữa, loại mặt hàng như Lâm Lộc, chính là một tên ngu xuẩn, tiền tới tay cũng không kiếm được! Lần này khẳng định là vận dẫm phải cứt chó câu được một người giàu có, đầu óc hư rồi mới bỏ ra ba trăm vạn nâng đỡ hắn. Nếu có là có tiền có thế, khẳng định cũng không so được với Trang đại thiếu. Ngươi an tâm thoải mái đi tìm Lâm Lộc đi, nếu hắn từ chối, ngươi cứ cột hắn lại ném vào ghế lô của Trang đại thiếu! Còn từ chối, rót thuốc cũng được, đánh gãy chân cũng được, tùy tiện ngươi xử trí! Tóm lại phải lột sạch hắn ném lên giường Trang đại thiếu cho ta! Ngươi yên tâm, không có ai ra mặt vì hắn đâu, ai thấy Trang đại thiếu, còn không lo trốn tránh đi sao?"
"Cái này...."
Giám đốc Trương có hơi do dự. Hắn đã được ăn gậy của A Trình, còn có những tên thủ hạ phô trương đó. Nhìn thế nào cũng không giống người nhà giàu có thể nuôi nổi.
Nhưng hắn thấy sắc mặt ông chủ đối diện càng ngày càng khó nhìn, hắn không dám nói thêm nữa, nhanh chóng gật đầu như giã tỏi.
"Vâng vâng vâng, ông chủ, tôi đi làm ngay đây!"
Vừa nói, hắn vừa lui ra bên ngoài! Trong lòng lại suy nghĩ chuyện này là tai họa vô cùng, hắn cũng không dám đi làm. Lỡ như lúc đó thực sự là người có quyền có thế ra mặt, điều tra ra hắn là người đóng gói Lâm Lộc ném lên giường Trang đại thiếu, không phải hắn chết chắc rồi sao?
Còn lại mấy cái răng, hắn vẫn còn muốn giữ lại! Không muốn bị một chân đá bay nữa đâu!
Nếu không, cứ bị động phá hoại đi....Dù sao qua hôm nay, Trang đại thiếu cũng đổ lửa giận lên người ông chủ. Không liên quan gì đến hắn, cùng lắm hắn chỉ bị mắng một trận thôi.
Đang nghĩ ngợi tới đâu, lại nghe được tiếng kêu loạn bên ngoài. Âm thanh nghị luận ríu rít của mấy người múa thoát y truyền đến.
"Ai nha, kia không phải Lâm Lộc sao?'
"Thật là hắn chứ! Mấy ngày không tới, ta còn tưởng hắn sẽ không tới nữa! Đúng là lá gan rất lớn nữa, chọc ra chuyện lớn như vậy, còn dám lộ diện?"
Cái gì? Giám đốc Trương chấn động, nhanh chóng ngẩng đầu lên. Quả nhiên, bóng dáng thanh tú xuất chúng ngoài cửa kia, không phải Lâm Lộc thì là ai chứ?
Tác giả: Lỗ Tấn nói, bị kịch là xé nát những thứ tốt đẹp cho người ta xem
(Người múa thoát y được ăn 10% trong số tiền khách cho, còn lại về tay ông chủ lớn, ai cũng không dễ dàng)