Một buổi trưa Lâm Lộc chạy tới vài nơi, đi gặp mấy giám đốc đoàn kịch, quản lí khách sạn.
Mấy tháng trước, Lâm Lộc cũng từng gặp qua những người này. Vẫn là dựa vào năm đó đi theo Tiêu Doanh biểu diễn, được đến những nơi này để làm công.
Ngẫu nhiên làm công một lần, kiếm cái ba dưa hai táo. Có thể làm cậu không đói chết, cũng chỉ thế mà thôi.
Nhưng muốn làm việc lâu dài, ổn định chút công tác, lại tuyệt đối không thể. Trong đó còn có một người được tính là quen thuộc với cậu, cười lắc đầu, nói thật với cậu.
"Tiểu Lâm à, chúng ta làm việc ở đây cậu cũng biết. Giao tình đương nhiên muốn nói, bằng cấp cũng muốn nói. Người ta mời cậu biểu diễn, đều phải xem qua từng cái sơ yếu lý lịch của cậu! Nhìn xem cậu đã từng đoạt giải ở cuộc thi lớn nào chưa? Hay là đã từng đảm nhận vai chính ở buổi biểu diễn lớn nào? Đúng không?
Lúc trước lý lịch sơ lược của cậu đúng là rất xinh đẹp. Sinh viên học viện đế quốc. Lại là học trò của Tiêu Doanh, ai không muốn nịnh bợ cậu? Như vậy, nếu sau này cậu thành danh, bọn họ còn có thể tự xưng thời trẻ có quen biết cậu, một đoạn giai thoại, thiếp vàng lên mặt mình!
Nhưng còn bây giờ thì sao? Không giống khi đó nữa.
Cậu còn có cái gì? Học viện đế quốc? Bỏ học, bỏ Thánh Y Ti? Giải nghệ! Đến nỗi những buổi diểu diễn khác, càng là trống rỗng. Bằng cấp xấu còn hơn không có bằng cấp, hiện tại lực cạnh tranh của cậu, còn không bằng một người bình thường, ít nhất người ta còn trẻ tuổi. Cậu thì sao? Kiếp sống để biểu diễn còn có thể có thêm mấy năm nữa?
Tôi biết cậu múa rất tốt. Nhưng có ích lợi gì đâu? Kim chủ không cho cậu cơ hội, chúng tôi cũng không có biện pháp."
Trên mặt Lâm Lộc cực kỳ ảm đạm. Đạo lý này cậu đều hiểu, nhưng dù sao cũng là không cam lòng. Cậu cắn cắn môi, thấp giọng hỏi.
"Thật sự không có cách nào khác sao?"
"Nếu là cậu không muốn lên sân khấu cao cấp, chỉ muốn kiếm ít tiền, cũng không phải không cơ hội. Nhưng như vậy quá vất vả. Nếu là diễn viên múa dưới trướng của tôi, tôi sẽ không nhận công việc này cho bọn họ......Ví dụ như cái này, cậu nhìn xem. Nghệ thuật làm tượng đồng, yêu cầu hình thể và vũ đạo đều đẹp, ba ngày có mười hai vạn, xác thật cao hơn rất nhiều so với biểu diễn ở chỗ chúng tôi. Nhưng cái ông chủ ở đó gọi là vũ đạo và hình thể đều đẹp, cũng không thể thấp hơn bao nhiêu so với tiêu chuẩn biểu diễn của chúng tôi, làm nhiều mệt nhiều! Năm phút đổi một động tác, trong thời gian đó phải duy trì động tác không nhúc nhích như pho tượng, liên tục vài tiếng đồng hồ! Cái này thật sự dùng người sống như tượng đồng? Lúc ấy tôi vừa thấy đã tức giận, các người không xem diễn viên của tôi như con người sao? Ai có thể chịu được? Lăn lộn như vậy mấy ngày, còn múa không được? Tôi mắng hắn một trận, lại trực tiếp không nhận nữa.
Tiểu Lâm, đều là cái dạng này. Cậu có thể làm được sao?"
"Tôi có thể làm."
Lâm Lộc căn bản không do dự. Ngược lại là ông chủ đoàn kịch kia hoảng sợ.
"Nói cái gì vậy? Tiểu Lâm, cậu cũng là người học vũ đạo, cậu không biết hao tổn bao nhiêu đối với thân thể sao? Tôi mắng hắn không phải bởi vì công việc của hắn quá mệt mỏi, là bởi vì cái này hoàn toàn tiêu hao thể lực người!"
"Tôi biết."
Lâm Lộc thảm đạm cười cười.
"Nhưng đôi khi không có cách nào, cũng phải bất chấp nhiều như vậy. Ông chủ của công việc này là ai, ngài có thể liên hệ giúp tôi một chút sao?"
Môi ông chủ đoàn kịch giật giật, như là muốn khuyên. Nhưng cuối cùng, cũng cũng chỉ có thể thở dài.
"Được đi. Tôi liên lạc giúp cậu, nói tốt cho cậu một chút. Coi như giúp cậu lúc khó khăn. Nhưng mà! Tiểu Lâm, tôi cũng nghe Tiêu Doanh nói qua, cậu là lại muốn tiến sâu vào Thánh Y Ti một chút. Cậu đây là đang làm cái gì vậy? Buông người kiếm tiền, đối với sinh mệnh nghệ thuật của cậu có gì tốt? Trình độ của cậu, hẳn là có thể được tuyển chọn, đến lúc đó cậu lại nổi lên, hoàn toàn có thể tham gia biểu diễn. Khi đó cậu còn thiếu gì tiền? Cậu nên suy xét cho kỹ."
"Ừm."
Một tay đỡ đầu gối, nắm chặt một chút khiến đầu gối ẩn ẩn đau. Trên mặt Lâm Lộc lại giường như không có việc gì nở một nụ cười.
"Sau khi kết thúc Thánh Y Ti, nếu còn có cơ hội lên đài....Tôi nhất định sẽ suy xét thật kỹ."
【 Phòng làm việc trang bị nghệ thuật 】
Người phụ trách vừa tắt điện thoại, thực tập sinh nhỏ bên cạnh đã không chờ nổi mà nghiêng người qua hỏi.
"Ngô tỷ, thế nào? Tìm được người sao?"
"Ừ, đoàn kịch lúc trước từ chối chúng ta, đột nhiên nói bọn họ có người."
"Thật tốt quá, em còn tưởng rằng làm không được! Rốt cuộc thương nghiệp liên minh với chủ tịch Lý kia, yêu cầu quá cao! Một tiệc tối hơn bốn năm giờ, diễn viên ngoại trừ đổi động tác cũng không cho động đậy.....Điều kiện hà khắc như vậy thì tìm người chỗ nào chứ?"
"Cũng không có cách nào khác, thân phận của vị khách lần này thật sự rất cao."
Người phụ trách buông tay ra, bất đắc dĩ mà cười cười.
"Ông chủ tập đoàn Ninh thị, nổi danh khắp thành phố này Ninh Trí Viễn. Nếu để xảy ra sai lầm, ai gánh nổi trách nhiệm?"
...........
"Bên phía Lâm Lộc còn không có động tĩnh?"
Rốt cuộc sau khi kiểm tra xong một chồng văn kiện. Ninh Trí Viễn tựa lưng về phía sau, thở dài một hơi. Tiểu Chu thu dọn văn kiện rơi lung tung, thì nghe được một câu như vậy.
Trong lòng hắn chấn động. Vài ngày nay, đây vẫn là lần đầu tiên Ninh Trí Viễn nhắc tới Lâm Lộc.
"Lúc trước Lâm ca đến bệnh viện. Sau đó, anh ấy lại đến mấy đoàn kịch linh tinh, cũng không đến những chỗ khác."
"Ừ."
Trầm mặc một lát, Ninh Trí Viễn lại hỏi.
"Dạ Mị thì sao?"
"Dạ Mị cũng không đến. Ninh tổng, tôi thấy Lâm ca vẫn nghe theo lời ngài nói. Ngài không cho anh ấy tới Dạ Mị, anh ấy lại thật sự không đi. Nhưng không đi làm, Lâm ca ăn cái gì? Ngài xem, muốn đưa anh ấy trở về không...."
"Lời này cậu nên nói với cậu ta đi."
Ninh Trí Viễn đứng dậy, sắc mặt lạnh xuống.
"Nếu cậu ta ngoan ngoãn lăn trở về, tôi có nói sẽ đuổi cậu ta đi sao?"
"Nhưng mà...."
"Thôi, đủ rồi! Chỉ là một tên Lâm Lộc mà thôi, đáng để tôi lãng phí nhiều thời gian như vậy? Cậu còn chuyện gì khác không?"
"Không có."
Nhẹ giọng nói xong, Tiểu Chu trộm chu miệng lên.
Ninh tổng hiện tại, tính tình càng ngày càng táo bạo. Hơn nữa liên quan đến Lâm ca một chút, sẽ không nói lý! Rõ ràng chính là ngài nhớ thương, tìm cơ hội hỏi tôi anh ấy đang làm gì. Tự nhiên như thế nào, một lời không hợp ý, quay đầu lại trách tôi nói nhiều?
Ngài yêu ngài không đi tìm! Dù sao Lâm ca không trở lại, người canh cánh trong lòng cũng không phải tôi!
.............
Qua mấy ngày đã tới ngày hẹn. Lâm Lộc dựa theo yêu cầu của phòng làm việc, tỉ mỉ tắm rửa một lần, lại cắt tóc, mới đến địa điểm hẹn.
Đây là một tòa công ty thương nghiệp rất xa hoa. Tầng cao nhất là phòng hội nghị vô cùng lớn, Lâm Lộc mới đến, đã bị kéo đến phòng thay quần áo.
"Cởi quần áo ra. Chúng tôi sơn đồng cho anh."
"Sơn đồng?"
Lâm Lộc khiếp sợ.
"Không phải nói tôi đứng biểu diễn động tác nghệ thuật sao, dựa theo yêu cầu thì thay đổi động tác? Tổng cộng có bảy mươi ba động tác tôi đều nhớ kỹ rồi, tại sao lại đột nhiên...."
"Đúng vậy, chính là thay đổi động tác. Đây gọi là pho tượng lưu động. Anh chính là 'pho tượng' kia -- Cho nên nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu!"
Lâm Lộc mờ mịt cởi quần áo ra, vải quấn thành vài vòng bên hông, trên đều đeo vòng nguyệt quế, nhìn gương giống như là thiếu niên Hy Lạp. Nhưng có đến khi mùi phun sơn đồng tản ra, cậu lập tức bị sặc đến ho khan lên.
"Nhịn một chút. Chờ xịt xong cái này, lại xịt thêm một tầng vecni là được. Sẽ không làm mùi bay ra ngoài, chúng ta phải tiếp đãi khách quý. Anh yên tâm, thứ này cũng không có hại gì, chỉ là không thoáng khí lắm, khả năng sẽ hơi khó chịu."
Một người tô vẽ lên người Lâm Lộc, thực tập sinh nhỏ bên cạnh lại nhắc mãi.
"Nhưng là cả đêm vài vạn đó, khó chịu một chút thì như thế nào? Đúng không?"
Vừa nói, hắn vừa nhét một cái tai nghe vào lỗ tai Lâm Lộc, lại vòng mấy tầng vải dệt lên mặt cậu.
Khi nghe được âm thanh, đều là từ tai nghe truyền đến.
"Anh có thể nghe được không? Nâng tay lên một chút? Được. Anh nhớ kỹ, nghe được một tiếng tích, liền đổi một động tác. Lúc không nghe thấy tiếng gì, cũng không được cử động. Yên tâm, thời gian sẽ không dài, hết ba mươi phút là có thể thay đổi động tác. Tai nghe này cách âm tương đối tốt, bởi vì khách hàng muốn nói chuyện bí mật thương nghiệp, không thích hợp để anh nghe được. Đôi mắt cũng bị bịt kín, cũng có mục đích tương tự, anh đừng sợ. Yên tâm, hẳn là sẽ không ai chú ý đến anh, anh chính là vật trang trí, chẳng qua sẽ thở mà thôi. Được, đi thôi!"
Nghiêng ngả lảo đảo, bị đưa đi rẽ hai ba lần, lên một cái đài, Lâm Lộc ngoan ngoãn đứng tốt. Thực tập sinh lại trang trí trên người cậu, quấn quanh dây thép quanh cánh ở sau lưng cậu, dán lông chim lên cổ tay cổ chân. Lại quấn thêm vải và dây kim loại lên người cậu, chỉnh sửa rất nhiều thứ, mới tính ngừng lại.
"Trước tiên anh cứ ngồi ở chỗ này, cũng coi như là nghỉ ngơi một chút. Rốt cuộc sau khi bắt đầu biểu diễn, cả một đêm anh cũng không có cơ hội nghỉ ngơi. Chờ đến khi nghe được tiếng tích một cái thì anh bắt đầu biểu diễn. Tôi còn có việc, đi trước đây. Nhớ rõ, không được lộn xộn đó. Hiện tại anh không phải là người, chỉ là một pho tượng, là cảnh quan bị người khác ngắm nhìn. Không thể nói chuyện, không thể động đậy, càng không thể ăn, không thể đi WC -- Ngẫm lại đêm nay có mấy vạn! Nhớ kỹ chưa?"
Lâm Lộc nhẹ nhàng gật đầu một cái. Phụ kiện trang trí nặng nề đong đua theo động tác của cậu.
Cậu đợi hầu lâu, cho đến khi đồi gối cũng bắt đầu sưng đau, mới rốt cuộc nghe được "Tích" một tiếng trong không gian yên tĩnh.
Cậu chậm rãi duỗi thân thể ra, bày ra động tác thứ nhất theo yêu cầu -- đó là một động tác thức tỉnh, tựa như một chồi non nhỏ bé thức tỉnh từ trong đất. Hai tay Lâm Lộc xoay chuyển một chút, duỗi ra không trung.
Đúng lúc này, cửa lớn mở rộng. Giữa tiếng cười nói ân cần, Ninh Trí Viễn bước vào. Mắt hắn nhìn thẳng xuyên qua đại sảnh, bước chân như gió. Khi nhìn thấy nơi này này trang trí theo phong cách nghệ thuật, hắn đột nhiên đi chậm bước chân.
Hắn khẽ nhếch mày, quay đầu lại.
Lâm Lộc đeo tai nghe, không gian trở nên yên tĩnh. Ánh mắt kia như ngọn lửa, thẳng thắn mạnh mẽ chiếu rọi đến đây. Nhưng cậu lại không hề biết gì.
Lại "tích" một tiếng.
Cậu ngẩng đầu. Cả khuôn mặt đều bị mảnh vải bao trùm, chỉ còn lại cái cằm nhòn nhọn. Khi ngẩng đầu, hàm dưới tạo thành một đường cong duyên dáng, kéo đến bả vai và xương quai xanh.
Nước sơn màu đồng thau phản chiếu dưới ánh sáng, cậu giống như một bức tượng sống.
Trên môi cũng bao trùm một tầng sơn đồng rất dày, làm môi bị khô nứt thành những vết rãnh. Khi mở miệng ra, máu theo vết nứt nhỏ trên miệng chảy xuống, dọc theo màu đồng thau lăn xuống cằm.
Ninh Trí Viễn phảng phất như có thể nghe thấy âm thanh giọt máu rơi trên mặt đất.
.....Cũng có thể là rơi ở trong lòng hắn.
Nếu không, tại sao hắn lại cảm thấy trong lòng ầm vang một tiếng! Vừa xót vừa đau, lại giống như là trống không.
Tác giả: Nai con bị buộc tới tình trạng này. Ninh tổng, ngài nói cho tôi, ngài đau lòng sao.