Tác giả: Đào Từ Bằng Khắc Thiếu Niên

Editor: vylethuy

Bức Lâm Lộc đến đường cùng! Đến lúc đó, Trang đại thiếu lại ra mặt, giống như người trời hạ phàm giải quyết ông chủ Vương, hắn còn có thể không đi thuận theo sao?

Thu phục người Trang đại thiếu muốn, chính mình cũng có thể vớt được ích lợi. Càng nghĩ trong lòng càng vui vẻ, trong đầu giám đốc Trương là chủ ý ngoan độc, trên mặt lại rất ân cần. Đầy mặt hắn là vẻ tươi cười, nói với ông chủ Vương.

"Ông chủ Vương, Lâm Lộc vì chờ ngài, cố ý chọn một phòng thay đồ không có người, một mình chờ ở bên trong. Ở bên kia, đến, mời ngài......"

Một trước một sau, đi đến phòng. Rất nhanh, hai người đã dừng bước chân trước phòng thay quần áo.

"Lại ở đây. Ông chủ Vương, ngài và Lâm Lộc từ từ nói chuyện! Thời gian cũng đủ, làm cái gì cũng được!"

Nói cũng đến mức này, ông chủ Vương bừng tỉnh đại ngộ, vẻ mặt cười đáng khinh, còn nhịn không được chà xát hai tay. Giám đốc Trương vừa đi, hắn lập tức ưỡn ngực, gấp không chờ nổi mà đẩy cửa đi vào.

"Là ai?"

Lâm Lộc mới thay quần áo được một nửa, đột nhiên nghe được phía sau mở cửa phòng. Nhưng đây phòng thay đồ cá nhân, tại sao có người xông vào?

Lâm Lộc quay đầu lại, lại nhìn thấy ông chủ Vương đứng ở cửa, trong tay cầm bó hoa hồng bị mình cự tuyệt. Cậu sửng sốt, lại nhìn thấy ông chủ Vương đi về phía trước một bước, trực tiếp vào cửa.

"Ông chủ Vương, sao ngài lại tới đây? Tôi còn đang thay quần áo......"

Mới nói một câu, đồng tử Lâm Lộc chợt co rụt lại -- Ngoài cửa có người đóng cửa, đưa hai người vào một căn phòng đơn độc!

Dự cảm điềm xấu lập tức nảy lên trong lòng.

Lại còn một nửa vũ phục chưa thay xong, Lâm Lộc kéo khóa kéo lên, lui về phía sau một bước, đề phòng nhìn về phía ông chủ Vương.

"Ngài có chuyện gì? Hiện tại là thời gian cá nhân, tôi không thuận tiện. Có thể đợi lát nữa đến đại sảnh hãy nói?"

Vừa nói nói, cậu vừa nhẹ nhàng dịch bước chân, muốn đi về phía cửa phòng.

Lại không nghĩ rằng, chỗ cửa phòng lại truyền đến một tiếng cạch cạch.

Hình như có người ở bên ngoài khóa cửa lại, khóa chết cậu và ông chủ Vương ở trong phòng.

Mồ hôi lạnh sau lưng Lâm Lộc lập tức xông ra. Cậu biết, loại khóa cửa này nếu như bị khóa chết, trừ khi mở cửa từ bên ngoài, hoặc là phá hư toàn bộ khóa, nếu không căn bản không có khả năng mở ra!

Ngoài cửa là ai? Vì sao muốn làm như vậy? Có phải hay hắn cấu kết với ông chủ Vương không -- Ông chủ Vương đột nhiên đến đây, rốt cuộc muốn làm cái gì?!

(Truyện chỉ được post tại tài khoản w//a//t//p//a//d VyLeThuy4. Còn lại đều là repost.)

..............

Ngoài cửa.

Sau khi gám đốc Trương khóa cửa lại, lại ghé vào cửa, cười tủm tỉm nghe động tĩnh. Cho đến khi phòng thay quần im lặng, ẩn ẩn truyền đến kêu sợ hãi và âm thanh chống đẩy xé rách, hắn mới vừa lòng mà ngồi dậy.

"Lúc này, cho dù ngươi muốn chạy, cũng đừng nghĩ chạy thoát."

Vừa nói, hắn vừa rời đi. Lại ở phía sau hắn, đột nhiên truyền đến một tiếng vang nặng nề -- Tựa hồ có người đánh ầm ầm vào cửa, liều mạng muốn mở cửa phòng.

Nghe được tiếng khóa cửa phòng, lông tơ sau lưng Lâm Lộc dựng lên. Cậu banh thẳng thân thể, nhìn chằm chằm bước chân của ông chủ Vương, tựa như nhìn một con rắn độc đang bò đến.

"Ha ha, Tiểu Lâm Lộc, ngươi thật là quá đáng yêu. Làm gì căng thẳng như vậy?"

Giống như ông chủ Vương lại hiểu lầm cậu đề phòng, cười nói.

"Nhìn xem biểu tình này của ngươi, thẹn thùng sao? Đến đây, cười một cái -- Nếu không, ta còn tưởng rằng ngươi không chào đón ta!"

Nói xong mấy câu, ông chủ Vương đã tiến đến trước mặt Lâm Lộc.

"Lúc trước đều ở trên đài xem ngươi, thế nhưng không biết làn da ngươi tốt như vậy. Vừa mềm vừa trắng, da như trứng gà vậy. Lâm Lộc à, người ngươi như vậy, trời sinh không nên chịu khổ. Lại thiếu người biết nóng biết lạnh thương ngươi! Có phải không?"

Ánh mắt mị mị quét ở trên người Lâm Lộc, tựa như một con rắn độc nhão nhão lè lưỡi liếm lên, làm da đầu Lâm Lộc tê dại.

"Ta biết một cái suối nước nóng trên đảo nhỏ, rất thoải mái. Khách sạn ở đó rất rất đẹp, tatami lớn, làm mát xa, buổi tối mát mát sướng sướng, ngủ rất thoải mái. Đi, đêm nay Vương ca ta lại mang ngươi đi thả lỏng!"

Nói xong, ông chủ Vương duỗi tay muốn kéo cánh tay Lâm Lộc. Lâm Lộc lại tiếp lui vài bước, cho đến khi sau eo đụng vào bàn. Lui không thể lui, cậu mới dừng lại, giọng nói căng chặt.

"Ông chủ Vương! Ngài làm gì vậy?"

"A, thẹn thùng? Tiểu Lâm Lộc, ngươi còn không biết ta muốn làm gì? Không phải ngươi kêu ta tự mình tới đưa hoa cho ngươi? Ta tới cũng tới rồi, ngươi cũng đừng thể hiện như vậy. Thay quần áo đi, buổi tối Vương ca đưa ngươi đi ra ngoài chơi -- Ngươi yên tâm, ngươi ngoan ngoãn nghe lời, Vương ca sẽ không bạc đãi ngươi."

Càng nói càng lộ liễu, ông chủ Vương còn liếm liếm môi. Hắn sờ bụng bia, mặt toàn thịt béo. Thấy Lâm Lộc không phản ứng, hắn đột nhiên duỗi tay ôm Lâm Lộc.

"Tâm can, bảo bối! Ngươi lại làm chết Vương ca, nhưng đừng tránh Vương ca ăn uống! Ngươi muốn bao nhiêu tiền, Vương ca đều cho ngươi tiêu, mau tới đây làm Vương ca đỡ thèm! "

Lời nói còn chưa dứt, thế nhưng liền nhìn cậu áp háng mình về phía trước, Lâm Lộc nhịn không được cảm thấy ghê tởm, muốn chạy đẩy hắn ra. Lại không nghĩ, cánh tau bị một bàn tay to ướt mồ hôi bắt lấy.

"Buông tôi ra!"

Lâm Lộc dùng sức đẩy hắn ra, chạy hướng ra cửa! Dùng sức mở khóa, cạch cạch rung động, cửa phòng lại không mở ra được.

Mà phía sau, lâm vào nguy hiểm trầm mặc.

Lâm Lộc quay đầu lại. Ông chủ Vương bị cậu đẩy ngã, vừa lúc bị kẹt giũa ghế và bàn. Hắn thở hồng hộc, gian nan bò dậy, một thân thịt mỡ phát run. Hắn mắng răng hô, trên mặt đầy mồ hôi không còn một chút vẻ tươi cười, lộ ra ánh mắt hung tàn.

"Mẹ nó cho mặt mũi lại không có, có phải không!"

Lau mồ hôi một phen, một chân hắn đá văng ghế dựa ra. Lưng ghế dựa nện ở trên sàn nhà, một tiếng vang lớn.

"Ngươi mẹ nó tự mình tìm ta đến đây, còn dám làm bộ dáng này với ta! Được lắm Lâm Lộc, ngươi chơi ta có phải không?"

"Ông chủ Vương, ông hiểu lầm! Tôi không có kêu ngài đến đây, nhất định là chuyển lời sai rồi! Tôi chỉ múa, cũng không phục vụ khách nhân ra ngoài, thật xin lỗi, mời ngài trở về đi!"

"Ngươi đánh rắm! Ngươi cho ta rằng không biết, hôm trước có người tiêu tiền nâng đỡ ngươi, ngươi quay đầu lại đi cùng hắn rồi! Như thế nào, có thể cùng hắn đi ra ngoài, đến chỗ ta lại biến thành không phục vụ khách nhân đi ra ngoài? Mẹ nó ngươi khinh thường ta! Ghét bỏ ta tuổi lớn, hay là chê ta ngày đó không có chừng đó tiền?!"

"Không phải Ông chủ Vương! Vị kia không phải khách nhân của tôi, là bạn của tôi! Không phải như ngài nghĩ......Thật sự có hiểu lầm!"

Ông chủ Vương bị cậu làm mất mặt mũi, trong lòng nổi lên một cỗ lửa giận, nơi nào chịu nghe cậu giải thích? Hắn trừng mắt lên, hung hăng quăng hoa hồng ở trên mặt đất, một chân dẫm nát nhừ.

"Bạn? Ngươi chạy đến Dạ Mị kết giao bạn bè? Khinh thường ta! Ta nói cho ngươi, hôm nay ngươi mẹ nó muốn chơi ta, nằm mơ! Ngươi muốn hầu hạ ta cũng phải hầu hạ, không muốn hầu hạ ta cũng phải đến hầu hạ! Cút lại đây cho ta!"

Lâm Lộc sao có thể nghe hắn, ngoan ngoãn đi qua? Thấy mắt hắn lộ ra hung quang, lại là muốn trực tiếp dùng sức mạnh, trong lòng Lâm Lộc cực kỳ sợ.

Xoay người dùng sức phá cửa, vẫn không chút sứt mẻ như cũ!

"Mở cửa! Có người ở bên ngoài không, giúp giúp tôi, mở cửa!"

Người ngoài hành lang này tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng không đến mức không ai đi qua. Ở đây lăn lộn động tĩnh lớn như vậy, ngoài cửa lại không có tiếng động, căn bản không ai đáp lại?

Sao Lâm Lộc có thể nghĩ không rõ, là có người tính kế cậu!

Là ai? Vì sao muốn làm như vậy!

Càng quan trọng là, cậu nên làm cái gì bây giờ?!

Quay đầu lại, vẻ mặt ông chủ Vương cười càng dữ tợn, càng ép càng gần. Lâm Lộc không màng tất cả mà đánh lên cửa, dùng sức bả vai, bản lề bị đâm kêu lách cách rung động. Nhưng cửa gỗ đặc rắn chắc như vậy, rõ ràng cũng bắt đầu lắc lư, lại căn bản không có dấu hiệu mở ra!

Ông chủ Vương tựa như đang xem trò cười, cười ha ha lên.

"Như thế nào, sợ? Lúc trước kêu ngươi ngoan ngoãn nghe lời ngươi không nghe, cố tình rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Lâm Lộc, ngươi thật đúng là cho rằng Vương ca ngươi ăn chay sao, tùy tiện để ngươi muốn chơi thế nào thì chơi?"

Mắt thấy Lâm Lộc chạy ra không được, hắn đắc ý. Chống eo gào thét.

"Dám không nghe lời, ta đây liền xé rách gương mặt này của ngươi, nhìn xem bạn của ngươi có hiếm lạ hay không! Còn không lại đây cho ta!"

Một tiếng cuối cùng, thế nhưng là dán vào phía sau Lâm Lộc rít gào. Lâm Lộc cắn môi, ngón tay vẫn chặt chẽ nắm lấy then cửa như cũ, trong lòng lại tràn đầy tuyệt vọng -- Vẫn không có một chút dấu hiệu mở cửa. Chẳng lẽ hôm nay cậu thật sự phải thua trong tay ông chủ Vương này?

Đúng lúc này, cách một bức tường ngoài hành lang, mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.

"Cô dẫn ta đến đây làm gì? Tôi còn phải lên sân khấu, có việc gì mau nói đi!"

"Tiểu Ngạo ca, kỳ thật tôi có cái kinh hỉ, muốn nói cho anh......"

-- Là Tiểu Ngạo! Bên người hắn, hình như là vũ nữ múa thoát y của Dạ Mị?

Giờ phút này Lâm Lộc bị buộc dựa vào cửa, động tĩnh bên ngoài nghe được rất rõ ràng. Tiếng bước chân từ xa đến gần, từng tiếng vừa nhanh vừa nặng, nhìn ra được Tiểu Ngạo rất tức giận.

"Tiểu Ngạo! Cứu tôi...... Ô, ô ô!"

Lâm Lộc bừng lên một tia hy vọng, mở miệng cầu cứu! Nhưng đột nhiên phía sau duỗi đến một cánh tay đầy thịt mỡ, lập tức che miệng cậu lại.

"Còn muốn kêu người?"

Ông chủ Vương nghiến răng nghiến lợi,

"Nằm mơ! Sẽ không có người cứu ngươi! Thành thật đi theo ta......"

【 Ngoài cửa 】

Tiểu Ngạo đột nhiên dừng bước chân lại. Hắn nghi hoặc đi về phía trước xem qua, hành lang lại không có một bóng người.

"Kỳ quái, cô nghe được tiếng gì không?"

"Nào có tiếng gì! Tiểu Ngạo ca, anh nói giỡn tôi đi."

Vũ nữ múa thoát y kia đương nhiên nghe được động tĩnh -- Lỗ tai ả dựng lên, lôi kéo Tiểu Ngạo ở bên này, chờ đợi ông chủ Vương. Nhưng mà không nghĩ tới, thế mà động tác ông chủ Vương lại chậm như vậy, đến bây giờ còn không thành công?

"Không đúng, có tiếng gì đó! Ở bên kia!"

"Thật sự không có, Tiểu Ngạo ca anh nghe tôi nói......Tiểu Ngạo ca! Chúng ta từ hãy qua đó! Tôi nói muốn cho Tiểu Ngạo một kinh hỉ! Trộm nói cho anh, ông chủ Vương và Lâm Lộc ở phòng thay quần áo ở làm chuyện không nhận ra người, kết quả bị tôi phát hiện. Anh nói, cái này nếu là để Trang đại thiếu biết, sẽ nghĩ như thế nào?"

Tiếng bước chân đột nhiên ngừng. Tiểu Ngạo quay đầu lại.

"Cô nói cái gì?"

Sắc mặt vũ nữ múa thoát y cứng đờ. Lần đầu tiên cô nhìn thấy sắc mặt Tiểu Ngạo khó coi như vậy.

"Tiểu Ngạo ca......"

"Cái gì kêu ông chủ Vương và Lâm Lộc ở phòng thay quần áo làm chuyện không nhận ra người? Lâm Lộc lại không thích Trang đại thiếu, có thể nhìn trúng cái tên nhà giàu mới nổi kia? Từ vừa rồi cô đã kéo tôi về phía này, tới nơi rồi lại không cho tôi đi qua! Cô đang đợi cái gì? Đáng chết, cái gì mà bọn họ đang làm việc bị cô đụng vào, căn bản chính là cô động tay động chân, đúng không!"

Tuy rằng tính tình Tiểu Ngạo không tốt, nhưng có thể ngươi lừa ta gạt ở Dạ Mị để đứng lên vị trí đầu bảng, sao có thể không phải người tinh ý? Lập tức suy nghĩ cẩn thận mấu chốt trong đó. Hắn hận đến ngứa răng.

"Được lắm, cô dám gạt tôi? Cô muốn làm gì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play