"Không muốn....."
Lâm Lộc lui về phía sau nửa bước, hơi hoảng loạn lắc lắc đầu. Từ trước, cậu không phải chưa từng bị buộc quỳ xuống trước mặt Ninh Trí Viễn qua! Nhưng ít nhất, đều là ở chung cư, chỉ có hai người bọn họ!
Nhưng hiện tại, đây là phòng làm việc của cậu, lại làm trò này trước mặt học sinh! Nếu cậu thật sự quỳ xuống, cậu làm sao có thể đối mặt với Lệ Hàng, sau này sao còn ở đây luyện tập vũ đạo cậu yêu thích nhất nữa?
"Không muốn?"
Ninh Trí Viễn khẽ cười một tiếng, kéo kéo cổ áo.
"Xem ra cánh của cậu thật sự rất cứng. Dám không nghe lời tôi nói nữa."
"Không phải......"
"Không nghe lời, cút ngay cho tôi!"
Ninh Trí Viễn vươn tay, nắm lấy cổ áo Lâm Lộc.
"Chiều nay trước năm giờ, lăn ra khỏi chung cư của tôi."
"Trí Viễn ca, anh muốn đuổi em đi?"
"Nếu không thì sao? Đồ vật không nghe lời như vậy, giữ lại có ích lợi gì?"
Ninh Trí Viễn đột nhiên giận dữ gầm lên, Lâm Lộc sợ tới mức cả người run lên. Hắn hừ lạnh một tiếng, một tay đẩy Lâm Lộc ra, tự mình châm một điếu thuốc. Sương khói mù mịt bay lên, bao phủ hắn trong đó, mặt mày sắc bén cũng có vẻ mơ hồ.
"Đến nỗi lúc trước cho Lâm gia các người mượn một tỷ kia, tôi đều có biện pháp thu hồi lại, không cần cậu nhọc lòng."
Liếc nhìn Lâm Lộc một cái, sắc mặt Ninh Trí Viễn mang theo tàn nhẫn.
"Lập tức từ bỏ, tặng không cho cậu. Rốt cuộc, cậu cũng ngủ cùng tôi nhiều năm như vậy."
Điếu thuốc mới hút được mấy hơi, đã bị Ninh Trí Viễn vứt trên mặt đất dẫm tắt. Mỗi ngày Lâm Lộc đều tỉ mỉ bảo dưỡng sàn nhà phòng luyện tập, lại có một vết sẹo đen xấu xí như vậy. Thế nhưng Ninh Tri Viễn hoàn toàn không cố kỵ, ngược lại cọ đế dày da trên mặt đất ra khói bụi, đi về phía cửa không chút lưu luyến. Mới đi ra được nửa bước, đã bị người bắt lấy ống quần. Tiếng khóc đứt quãng từ dưới chân truyền đến.
"Không được, Trí Viễn ca......Đừng đi......"
Ninh Trí Viễn dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn lại. Lâm Lộc đã quỳ hai đầu gối xuống đất, hèn mọn cúi đầu. Tay phải cậu gắt gao nắm chặt ống quần Ninh Trí Viễn, trong lòng bàn tay còn có thể nhìn thấy vết bỏng rộp đến ghê người.
"Trí Viễn ca, đừng làm khó Lâm gia. Cũng đừng......Đuổi em đi. Em nguyện ý quỳ cho anh. Trí Viễn ca, đều là em không tốt, là em sai rồi. Cầu anh tha thứ cho em, về sau em cũng không dám nữa......"
Lâm Lộc nói tới đây, đã là khóc không thành tiếng. Cậu cảm giác trái tim mình như bị cắt đứt, vứt trên mặt đất mặc người dẫm đạp. Nhưng Ninh Trí Viễn đối với cậu không có một chút thương tiếc nào. Ngược lại không kiên nhẫn nhíu mi, khẩu khí tràn đầy ghét bỏ.
"Buông tay."
"Không muốn......"
"Cậu khóc cái gì? Lâm Lộc, hiện tại cậu thật là càng ngày càng có tiền đồ."
Đôi tay Ninh Trí Viễn cắm vào túi quần, đi dạo trước mặt Lâm Lộc. Hắn cúi đầu nhìn thanh niên giống như thiên nga này, phủ phục ở dưới chân mình. Tập vũ đạo nhiều năm, dáng vẻ ưu nhã của Lâm Lộc đã trở thành bản năng. Cho dù hèn mọn ngầm quỳ như vậy, phía sau lưng cậu vẫn tạo thành một đường cong duyên dáng như cũ.
Một bộ dáng bất khuất. Tựa như một cái quỳ này cũng chỉ là tư thái cậu biểu diễn trên sân khấu, biểu diễn một hồi. Cứ cho là quỳ xuống, cũng không mất đi dáng vẻ của cậu......
Ninh Trí Viễn híp hai mắt lại. Hắn giơ chân lên, đạp lên lưng Lâm Lộc, bỏ thêm một chút sức lực.
"Trí Viễn ca......Không được......Ô......"
Vốn dĩ Lâm Lộc còn chống cánh tay, lại không thắng nổi áp lực sau lưng. Rốt cuộc, cậu cũng không chịu nổi chút thể diện cuối cùng, bị dẫm đến nằm sấp trên mặt đất, gương mặt vững chắc đè lên mẩu thuốc lá trên sàn nhà.
Nước mắt trộn lẫn khói bụi, cọ lên mặt cậu.
"Cậu thì có cái gì ủy khuất? Còn khóc? Không để yên?"