"Không được! Cứu mạng, buông tôi ra! Đừng tới đây! Đừng tới đây!!"
Lâm Lộc kêu thảm khàn cả giọng, trực tiếp ngã từ trên ghế dựa xuống ngã xuống sàn nhà. Hết thảy xung quanh đều quá quen thuộc, ác mộng lần này lại chân thật hơn so với những lần trước đây! Thật giống như, cậu thật sự tới đáng sợ phòng kia......
Đột nhiên truyền đến tiếng bước chân ngoài cửa, ngay sau đó nắm tay cửa chuyển động. Lâm Lộc không quan tâm đứng dậy, dùng sức muốn chặn cửa lại.
"Không! Đừng vào! Không được!"
"Lâm Lộc, là tôi!"
"Buông tha tôi, cứu mạng! Đừng tra tấn tôi nữa, cầu cậu......Giết tôi, để tôi chết đi, để tôi chết!"
"Là tôi! Lâm Lộc, là tôi mà, tôi là Ninh Trí Viễn, cậu mở cửa cho tôi!"
".....Trí Viễn ca?"
Lâm Lộc sợ tới mức cả người phát run đột nhiên ngừng tiếng khóc. Cậu không dám tin tưởng mà ôm lấy chính mình, dựa lưng vào cửa phòng chậm rãi trượt xuống.
Là Trí Viễn ca tới? Là anh ấy thật sao? Nhiều lần tuyệt vọng cầu cứu như vậy, anh ấy lại chưa bao giờ xuất hiện......Lúc mộng này, anh ấy thật sự tới cứu chính mình?
Đáy mắt bốc cháy lên hy vọng, Lâm Lộc muốn đứng lên mở cửa cho hắn. Lại không nghĩ rằng, thân mình cậu suy yếu lại bị hoảng sợ, nhất thời đứng lên không được. Người phía sau cánh cửa lại không có một chút kiên nhẫn, đột nhiên một tiếng vang lớn, chấn động dọc theo cánh cửa gỗ cứng rắn làm lưng Lâm Lộc giật mình lên.
(Truyện chỉ được post duy nhất tại tài khoản wattpad VyLeThuy4. Còn lại đều là reup.)
Hắn bắt đầu đá cửa......Hắn muốn mạnh mẽ xông tới!
Hít thở sợ hãi không thông đánh trúng Lâm Lộc, khí lạnh chạy dọc theo đỉnh đầu xuống đến chân.
Không đúng......Không phải hắn tới cứu mình......Hắn tới để trừng phạt mình!
Bởi vì mình ngu xuẩn, mình là phế vật, mình không hiểu được ý đồ của người xấu, mình thông đồng với người ta......Cho nên hắn sẽ trói mình lại, bó lên, lột đến trần như nhộng, sau đó hung hăng xâm phạm!
Oa một tiếng, thế nhưng Lâm Lộc lại nôn mửa lên. Áp lực tâm lý phản ứng đến thân thể, ức chế không được sự buồn nôn. Lâm Lộc che miệng lại, vị ghê tởm lại không ngừng dâng lên, chất lỏng chảy ra bên ngoài theo ngón tay, cậu vẫn dùng hết toàn lực dựa vào cửa, muốn chặn người tới ở bên ngoài.
Nhưng vô dụng.
Cách cửa phía sau chấn động càng lúc càng lớn, cho đến khi bị một chân đá văng. Một lực va chạm lớn nhấn chìm Lâm Lộc, đầu cắm về phía trước.
Đầu đập vào chân ghế, đâm cho vỡ đầu chảy máu.
"Cậu chặn kín cửa làm gì!"
Gầm lên giận dữ, Ninh Trí Viễn thật sự rất nóng nảy. Tiếng hô khiến giọng nói như bị vỡ ra biến dạng, Lâm Lộc càng sợ tới mức run bần bật. Cậu run run rẩy rẩy bò về phía trước vài bước, hoảng loạn không chọn đường, bả vai vững chắc đụng vào bàn.
Bàn gỗ lung lay mấy cái. Khăn trải bàn rũ xuống một mảng lớn, đang bị cậu đè ở dưới thân. Kết quả cậu vừa động, khăn trải bàn kia cũng di chuyển theo, ly thủy tinh đặt trên mặt bàn, chén đĩa gốm sứ, giá cắm nến, bình rượu vang lớn màu đỏ....Tất cả loạng choạng nghiêng cả, rơi xuống toàn bộ lên người cậu.
Bùm bùm, tiếng thủy tinh vỡ vụn. Rầu rĩ vài tiếng, đồ vật nặng nề nện ở trên thân thể.
Tiếng rên rỉ đè nén trong cổ họng. Ở sau tai của Lâm Lộc, còn xen cả tiếng hô hấp nóng cháy của hắn truyền vào vành tai.
Lâm Lộc bị ôm lấy. Gắt gao siết chặt, không thể động đậy. Giọng nói Ninh Trí Viễn nghiến răng nghiến lợi.
"Kêu cậu đừng cử động, tại sao không nghe lời! Có bị thương không?"
Đương nhiên không có.
Bị người gắt gao ôm bảo vệ dưới thân, có thương tổn cũng có người chống đỡ giúp cậu. Sao có thể có?
Lâm Lộc đột nhiên bình tĩnh lại.
Thế nhưng khủng hoảng như thủy triều lui bước. Cảm quan của cậu trở nên nhanh nhạy —— Cậu có thể nghe được hơi thở nặng nề của Ninh Trí Viễn. Cậu còn có thể nghe thấy hương vị của rượu vang đỏ.
Bình rượu vang đỏ đã bị rơi nát. Dính ở trên người Ninh Trí Viễn. Sâu như vậy, hẳn là rất đau.
Lâm Lộc cảm giác được Ninh Trí Viễn giật mình, thứ gì từ trên người hắn lăn xuống, dừng ở bãi rượu chảy đầy đất.
Phụt một tiếng, là tiếng ánh nến dính rượu nên dập tắt.
Mùi khét của nến mờ nhạt, Lâm Lộc lại ngửi rất rõ ràng. Cậu biết, nến trên giá cắm chỉ sợ cũng đã rơi hết xuống người Ninh Trí Viễn.
"Lâm Lộc, có thể nghe được tôi nói chuyện không?"
Giọng nói Ninh Trí Viễn có chút lo lắng.
"Cậu không sao chứ? Tôi ôm cậu lên, cậu không được giãy giụa. Xung quanh đều có mảnh thủy tinh vỡ, rất nguy hiểm."
"......"
"Nếu cậu có thể nghe được tôi nói, phải trả lời một tiếng."
Lâm Lộc không trả lời. Cậu khóc lên.
"Không phải không bị thương sao?! Khóc cái gì!"
Rõ ràng Ninh Trí Viễn cũng hoảng sợ.
Bác sĩ Lý đã nói với hắn, có lẽ Lâm Lộc sẽ hỏng mất, có lẽ sẽ cuồng loạn, cũng có lẽ sẽ sinh ra hành vi công kích, thậm chí cắn xé giãy giụa như dã thú......
Nhưng hắn chưa nói qua, Lâm Lộc sẽ khóc đến thương tâm như vậy.
Cuộn trên mặt đất, vùi đầu ở cánh tay. Cậu khóc đến ủy khuất —— Giống như một đứa trẻ, lạc đường ở bên ngoài đến trời tối, đi một đường đều lau nước mắt tìm mẹ, lại ngay cả khóc cũng không dám lớn tiếng. Đi lâu như vậy rồi, sắp tuyệt vọng, nhưng cuối cùng cậu về tới nhà, chớp mắt một cái nhìn ánh đèn quen thuộc kia, rốt cuộc cậu chỉ có thể gào khóc lên.
Khóc đến kêu trời thét đất như vậy, Ninh Trí Viễn chưa gặp qua bao giờ. Hắn ngốc tại chỗ, giống như bị người dùng tay nắm trong lòng chặt cứng, vừa trướng vừa đau.
Hắn nhịn không được duỗi tay ôm lấy Lâm Lộc.
"Đừng khóc......Cậu khóc làm lòng tôi rất kỳ lạ."
Lâm Lộc còn đang khóc, khóc đến sau lưng toàn là mồ hôi. Nước mắt xuyên thấu qua tay áo sơ mi Ninh Trí Viễn làm ướt cánh tay hắn, cũng làm ướt tâm hắn.
Thế nhưng đôi mắt Ninh Trí Viễn cũng nóng lên.
Trong lòng hắn càng ngày càng đau, cảm giác này quá kỳ quái. Trong nháy mắt này hắn nhớ tới mục đích của mình —— tái hiện tình cảnh? Làm Lâm Lộc quên đi chuyện quá khứ, thuần phục cậu, làm cậu toàn tâm ỷ lại vào mình?
Cái lồn gì vậy???
Nếu phải làm, hiện tại chính là cơ hội tốt nhất. Lâm Lộc đang ở thời điểm mềm yếu đỉnh điểm, ý thức cũng không rõ ràng lắm.
Nếu nói là muốn thuần hóa trái tim cậu, hiện tại nên ra tay.
Nhưng mà......Muốn thuần phục cậu, lại phải ở nơi quỷ quái này nghe cậu tiếp tục khóc. Có lẽ còn chưa đủ, còn càng nhiều hơn nữa, phải cho cậu khóc đến thảm hại, càng ủy khuất, càng tuyệt vọng......
Sau lưng Ninh Trí Viễn căng thẳng, nghiến răng nghiến lợi.
Chỉ là nghĩ, hắn đã cảm thấy trong lòng khó chịu muốn chết. Hắn cảm thấy có lẽ mình bị bệnh rồi. Lần đầu tiên trong cuộc đời, hắn biết rõ nên làm như thế nào, lại một lòng chỉ nghĩ đi một con đường sai khác......Rõ ràng đã chuẩn bị lâu như vậy, chẳng lẽ lại vì không muốn Lâm Lộc khóc thảm đến thế, liền phải từ bỏ?
Muốn cho cậu câm miệng, không phải có rất nhiều biện pháp sao! Tùy tiện nhét chặn cái gì đó trong miệng cậu, hoặc là nói cho cậu, không câm miệng thì quỳ xuống cho tôi! Hoặc là......
Hắn đột nhiên cúi người xuống, dùng sức ngăn chặn miệng Lâm Lộc.
Hoàn toàn là hành động theo bản năng. Đầu óc Ninh Trí Viễn quá loạn, nhưng hắn biết, nếu không dừng tiếng khóc của Lâm Lộc lại, mình lại thật sự không chịu nổi.
Hắn đã làm tốt chuẩn bị để Lâm Lộc cắn mình đến chảy máu đầy miệng. Nhưng hắn không nghĩ đến, Lâm Lộc không có.
Cậu thút thít rất nhỏ, dùng sức lực lớn nhất từ trước đến giờ ôm lấy Ninh Trí Viễn. Cậu nói đứt quãng, nỗ lực kêu tên của hắn.
"Trí Viễn ca......Anh rốt cuộc......Rốt cuộc tới cứu em......Đau quá......Em vẫn luôn chờ anh tới cứu em......Vì sao, hiện tại anh mới đến? Em thật sự đau quá......Đau quá...... "
Trong đầu Ninh Trí Viễn ong một tiếng.
"Lâm Lộc? Cậu tỉnh rồi?"
Không có đáp lại.
Lâm Lộc căn bản là không thể khôi phục ý thức.
Theo lời nói của cậu, cùng lắm chỉ là khi cậu chìm nổi trong ác mộng địa ngục kia, là tiếng kêu trong lòng.
Cậu bị thương đau như vậy, không ngừng nghỉ, sống không bằng chết. Nhưng cậu vẫn luôn khóc lóc tại đây như vậy, vẫn luôn chờ đợi.
Chờ cái người cậu gọi là "Trí Viễn ca" đến cứu cậu, dẫn cậu rời đi.
Ninh Trí Viễn rốt cuộc chịu không nổi. Cánh tay hắn bắt đầu phát run. Trong lòng khó chịu đến muốn mạng, cắn chặt răng.
Một tay hắn bế Lâm Lộc, hung tợn siết ở trong ngực. Cánh tay dùng lực quá lớn, tựa như muốn chặn ngang cắt đứt Lâm Lộc.
"......Đi, hiện tại đi ngay lập tức! Cái gì mà tái hiện lại tình cảnh chứ, chết tiệt....Tôi đưa cậu về nhà!"
...............
"Ninh tổng, tình huống thế nào?"
Hai người mới xuất hiện, bác sĩ Lý đã nhanh chóng chạy đến. Xa xa nhìn thấy trên người Lâm Lộc hỗn độn, trong lòng hắn lại bộp chút ít —— sinh lý nôn mửa, hơn nữa còn rượu đồ ăn nước, chẳng lẽ cậu hoàn toàn hỏng mất rồi, cho nên vừa rồi mới nháo đến động tĩnh lớn như vậy?
Ai ngờ tới lúc này, thế nhưng Lâm Lộc cực kỳ im lặng. Cậu cuộn tròn ở trong lồng ngực Ninh Trí Viễn không nhúc nhích ninh, căn bản không nhìn ra dấu hiệu chống chịu quá mức.
"Đây......"
"Làm sao? Hiện tại muốn đưa cậu ấy trở về, có việc ông cứ việc nói thẳng!"
Ninh Trí Viễn bước đến phía xe.
"Đúng rồi, hiện tại báo cho ông, cái gì mà tái hiện lại tình cảnh, tôi từ bỏ. Không làm, cùng lắm thì là đập tiền, đập đến cậu ấy không rời khỏi tôi —— Cậu ấy có thể khóc kêu tên của tôi, tôi cũng không tin trong lòng cậu ấy thật sự không có tôi một chút nào, tôi cũng......"
Đột nhiên im miệng, trên trán nổi lên gân xanh. Ninh Trí Viễn kiêu ngạo cả đời, có thể làm hắn nói ra như vậy, đã xem như kích động cảm xúc đến phá lệ yếu thế.
Có thể là cảm thấy mất mặt, biểu tình trên mặt hắn có vẻ dữ tợn. Cũng không nhiều lời thêm một câu, xoay người liền rời đi.
Bác sĩ Lý đứng im tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
Vui đùa cái gì vậy?
Nói là muốn từ bỏ, nhưng nhìn bộ dáng của Lâm Lộc, cái gọi là "Tái hiện lại tình cảnh" này không phải đã bắt đầu từ sớm rồi sao? Thật cho rằng mình là thần thánh, nói đến là đến, nói dừng là dừng? Đặt Lâm Lộc ở trong hoàn cảnh này, tạo cho cậu kích thích lớn như vậy, bản thân rất mạo hiểm! Nếu cậu không tỉnh lại cũng tốt, đã trải qua nhiều thứ như vậy......
Cùng lắm là rất kì quái. Theo lý thuyết, Lâm Lộc đã trải qua kích thích này, không nên bình tĩnh như thế. Bộ dáng của cậu, căn bản không giống chống chịu đến quá mức, càng không giống bao trùm ký ức vặn vẹo......
Nếu một hai phải nói, nếu như cậu thật sự nhận lấy kích thích chính diện lớn như vậy, người bệnh sẽ bắt đầu hồi phục! Dựa theo quy luật chung, bước tiếp theo, cậu sẽ dần dần thóa khỏi trói buộc tinh thần trở lại quỹ đạo....Thậm chí cũng bắt đầu khôi phục ký ức!
Trong lòng rùng mình. Bác sĩ Lý ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng Ninh Trí Viễn rời đi. Nhưng hắn lập tức dừng lại.
Hắn âm thầm suy nghĩ, nếu là Ninh Trí Viễn đã biết tin tức này, hắn sẽ đồng ý để Lâm Lộc khôi phục sao? Hay là sẽ mọc lan tràn gợn sóng, thậm chí mạnh mẽ ngăn trở?
Như vậy......Nếu không nói cho hắn thì sao? Nhìn dáng vẻ, là chính hắn không nhận thấy chút gì.
Lại giương mắt nhìn nhìn, Ninh Trí Viễn đã chạy tới bãi đỗ xe bên cạnh. Môi bác sĩ Lý giật giật, cuối cùng lại chỉ nhìn kia chiếc xe Bentley màu xám bạc biến mất khỏi tầm mắt, không nói gì.
Tác giả: ai cũng không phải là thần.