Mùa đông càng đến gần hơn, ban đêm càng ngày càng lạnh, sương sớm cũng càng ngày càng nặng.
Minh Tô vẫn đến hàng đêm, đêm nào cũng sẽ tìm cớ. Nếu không phải là Huyền Quá chọc giận nàng, thì sẽ là đại thần chọc giận nàng, nếu không phải đại thần chọc giận nàng, thì lại là cung nhân cấm vệ không chuyện tâm, làm nàng tức giận.
Tóm lại, ở trong miệng Minh Tô thì trong cung hay triều đình không có chỗ nào để nàng hài lòng cả.
Mới đầu Trịnh Mật còn tin, sau này đương nhiên quá hiểu đây chỉ là do nàng ấy viện cớ mà thôi, nàng ấy chỉ là muốn đến ngủ chung với nàng. Trịnh Mật không khỏi thấp thỏm không yên, cho là Minh Tô có ý nghĩ nào đó. Nhưng mấy đêm liền, tuy hàng đêm Minh Tô đều đến nhưng đêm nào cũng rất nề nếp, chỉ ôm nàng hoặc hoặc muốn nàng ôm là có thể ngủ đến rạng sáng rồi.
Lại khiến Trịnh Mật xấu hổ, là nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Sau đêm bị ác mộng đó, Minh Tô lại bị ác mộng thêm hai lần, dường như trong giấc mơ nàng rất sợ hãi, mồ hôi ướt đẫm áo trong.
Trịnh Mật đoán việc này chắc chắn có liên quan đến chuyện Minh Tô giấu giếm. Nàng đã hỏi từ lâu nhưng Minh Tô không muốn nói, hỏi ép thì thậm chí còn nói dối để lấp liếm. Trịnh Mật biết là hỏi nhiều cũng vô ích, với sự bướng bỉnh của Minh Tô, nếu nàng ấy không muốn nói thì chắc chắn là sẽ không mở miệng. Nàng vừa lo vừa bất lực.
Minh Tô che giấu ngày càng tốt, lúc ban đầu nàng ấy còn phiền muộn, nhưng dần dà, trừ lúc ngủ mơ thì nàng ấy tỉnh sẽ không thấy có chút khác lạ nào, giấu kỹ đến mức giọt nước cũng không lọt qua được. Trịnh Mật cũng càng khó đoán được rốt cuộc nàng ấy đang che giấu chuyện gì, chỉ là trực giác mách bảo chắc chắn có liên quan đến nàng. Nếu không liên quan đến nàng, thì với tính tình của Minh Tô sẽ không cố chấp giấu kín trong lòng như thế.
Hôm tuyết đầu mùa, Minh Tô dậy từ sớm, tránh cấm quân tuần tra rồi đi về phía Văn Đức Điện. Trên đường đi, nàng thấy có một cây mai bên đường đã nở hoa.
Trời còn tờ mờ sáng, Minh Tô dừng bước, nắm chặt cổ áo, đi về phía trước, giơ cao cung đăng lên để chiếu sáng. Là bạch mai thường gặp, mỗi độ vào đông thì nở khắp hoàng cung.
Có lẽ là do cung đăng chiếu sáng bạch mai, trong bóng tối sáng lên một vùng mờ ảo, khung cảnh thật đẹp. Cũng có lẽ là do hoa mai mới nở trong tuyết, nên có khí chất ngạo tuyết lăng sương. Minh Tô chỉ cảm thấy cây bạch mai này nở hoa rất hợp với lòng nàng.
Đây là cây hoa mai đầu tiên nở hoa mà nàng nhìn thấy trong năm nay, nên cảm thấy hứng thú, bèn một tay soi đèn, tay còn lại bẻ vài cành mai.
Lâm triều xong, nàng cầm theo mấy cành bạch mai đó đến Từ Minh Điện, cũng không nói tìm bình hoa để cắm vào, mà cứ cầm trong tay như thế, vô cùng phấn khởi đi vào đại điện.
Trịnh Mật đã dùng bữa sáng xong, đang rảnh rỗi không có việc gì thì nghe nói nàng đến, bèn vội ra điện đón.
Minh Tô hành lễ qua loa, nói: "Nhi thần thỉnh nương nương đại an." Người còn chưa kịp cong thì đã đứng thẳng, giơ bạch mai lên trước mặt Trịnh Mật như hiến vật quý, cười nói: "Nương nương nhìn này, gặp được tân mai ngay tuyết đầu mùa, thế có được tính là điềm lành không?"
Hoa mai nở rộ trên cánh, nhỏ nhắn đáng yêu. Nghĩ đến cảnh chúng nó nở rộ trong ngày lạnh buốt thế này, thì lại càng cảm thấy có ý vị sâu xa.
Nhưng điều làm Trịnh Mật hạnh phúc không phải là hoa này trông ra sao, cũng không phải là chúng nó nở khi nào, mà là Minh Tô bẻ nó rồi lại vội vã đem đến trước mặt nàng.
Nàng ấy vui vẻ như thế, cười thật rạng rỡ, còn mang theo chút kiêu ngạo. Nó không hợp với mùa đông rét buốt này, cũng khác hẳn sự sợ hãi và run rẩy khi nàng ấy mơ thấy ác mộng vào ban đêm. Trịnh Mật có làm sao cũng thể trách nàng ấy đã giấu giếm được.
Nàng sai người lấy bình bạch ngọc đến, rồi cắm mấy cành mai vào. Khi đang nghĩ nên đặt hoa mai ở đâu, thì Minh Tô chỉ ngay vào chỗ bắt mắt nhất trong điện, nói chém đinh chặt: "Đặt đây đi."
Trịnh Mật nghe theo ý nàng ấy, Minh Tô còn đi qua đó di chuyển bình ngọc, xoay về hướng mà nàng ấy nghĩ sẽ đẹp nhất với Trịnh Mật, vui vẻ nói: "Vậy thì nương nương vừa ngẩng đầu là có thể thấy tâm ý của nhi thần rồi."
Nhưng nàng cũng không ở lại lâu lâu, không bao lâu thì đã đến Thùy Củng Điện. Mấy ngày nay không còn yên bình như lúc nàng mới đăng cơ, có vài tên đại thần được thái thượng hoàng coi trọng bắt đầu thử dò thánh ý.
Bọn hắn luôn thấy lo lắng, bệ hạ và thái thượng hoàng rõ ràng là bất đồng chính kiến. Đầu tiên, bọn hắn sợ Minh Tô ngồi vững ngai vàng xong thì sẽ nhớ lại quá khứ, nhắc lại chuyện cũ với bọn hắn. Thứ hai, đại thần được tân quân coi trọng đương nhiên không phải là mấy kẻ dần mất quyền lực như bọn hắn, há có thể không hoảng sợ sao?
Minh Tô vừa đi thì Vân Tang bước đến, nhỏ giọng nói vào tai Trịnh Mật: "Triệu trung quan tới rồi ạ."
Khuôn mặt Trịnh Mật nghiêm túc lại, nói: "Triệu vào."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT