*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Lăng

Trong Tử Thần Điện, Vô Vi đang ở trong điện nói chuyện với hoàng đế: "Lò đan này luyện suốt ba ngày ba đêm mới được một viên này, bệ hạ nên dùng càng sớm càng tốt." Nói chưa hết lời thì ngoài cửa đến bẩm hoàng hậu đến.

Trịnh Mật vào điện, hành lễ với hoàng đế. Vô Vi đứng cạnh hoàng đế, tay cầm phất trần, khom lưng hành lễ với hoàng hậu: "Bái kiến hoàng hậu nương nương."

Hắn trông rất kiêu ngạo nhưng hoàng đế lại không để bụng, Trịnh Mật cười nói: "Miễn lễ......"

Nàng lại nhìn viên đan dược đặt trong hộp gấm: "Bệ hạ muốn dùng đan dược sao?"

Hoàng đế mới nói chuyện với Minh Tô xong, khi đó hắn cản thấy với sắc mặt và lời nói của Minh Tô thì nàng hẳn nghe vào tai, nhưng Minh Tô vừa đi, hắn nhớ lại rồi lại thấy không chắc lắm, thế nên không khỏi có chút phiền lòng. Nghe hoàng hậu hỏi, hắn gật gật đầu, lại nhìn về phía viên đan dược, nhìn một lát rồi ngẩng đầu nhìn Triệu Lương.

Triệu Lương hiểu ý, cười xòa bước đến lấy đan dược lui xuống, chẳng mấy chốc đã quay về. Viên đan dược đó được đặt trong một đĩa bạc nhỏ, đã bị cắt đôi chia làm hai.

Triệu Lương đưa đĩa bạc đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế lấy một nửa, sau đó lại đưa đến trước mặt đạo sĩ, Vô Vi cầm trong tay nửa còn lại. Hoàng đế nhìn hắn, nâng tay nói: "Mời đạo trưởng."

Vô Vi hơi nheo mắt, bỏ đan dược vào trong miệng rồi nuốt xuống. Một lát sau, thấy hắn không có việc gì, hoàng đế có vẻ nóng lòng nên cũng bỏ nửa viên còn lại vào miệng rồi nuốt xuống.

Trọng điện không ai nói chuyện, Trịnh Mật đứng ở bên cạnh một lúc lâu, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hoàng đế nhắm mắt lại, như đang cảm nhận sự thần kỳ của đan dược. Trịnh Mật nhìn thoáng qua Vô Vi, Vô Vi cũng nhìn qua, hắn khẽ cụp mắt, gật đầu trong vô hình.

Trịnh Mật hiểu là hắn đã được Minh Tô dặn dò nghe nàng sai phái.

Sau một lúc lâu, hoàng đế mới mở hai mắt ra, trên mặt lộ rõ ý mừng: "Tốt lắm, trẫm thấy trong bụng như có một luồng khí ấm áp, chạy từ đan điền tràn ra khắp kinh mạch toàn thân. Cơ thể nhẹ đi một chút, như đang trên mây, rất thoải mái."

Vô Vi bình tĩnh không chút gợn sóng, nhướng mi nói: "Chỉ là dược hiệu của nửa viên đan dược thôi, bệ hạ quá khen."

Đan dược bị chia làm hai, mỗi người dùng một nữa thì nghĩa không tin dùng hắn. Hắn nói trắng ra như thế nhưng hoàng đế cũng không nghĩ là ngỗ nghịch, ngược lại còn hối hận. Đạo trưởng là thế ngoại cao nhân, sao hắn lại có lòng nghi ngờ khinh thường gây khó chịu cho đạo trưởng chứ.

Hắn vội nói: "Đan dược này thật sự rất kỳ diệu, đạo trưởng vất vả rồi. Chỗ trẫm có chuẩn bị chút lễ mọn, xin tặng cho đạo trưởng."

Nói xong, đang muốn sai người mang lên bỗng chợt nghĩ lại, dù sao cũng chỉ là vàng bạc ngọc khí phàm tục, mang lên thì có vẻ khiến hoàng đế hắn đây tục khí quá, bèn sửa lời: "Chút lễ mọn thôi, trẫm sẽ sai người đưa đến đan phòng của đạo trưởng."

Vô Vi không kinh không hỉ, nói: "Đa tạ bệ hạ."

Trịnh Mật đứng ở bên cạnh nhìn, thầm nghĩ đạo trưởng này đúng có chút bản lĩnh.

Hoàng đế lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Vô Vi hỏi: "Đạo trưởng là người mang đại tài, tại sao lại ở trong phủ của một hoàng tử suốt năm năm?"

Trước nay hắn vốn đa nghi, không cần phải nhắc đến việc người này đã từng được hoàng tử dùng qua. Hăn không thể không suy nghĩ, sợ gã này là người đại hoàng tử xếp vào bên cạnh hắn.

Vô Vi dường như không chút quan tâm, hờ hững nói: "Duyên phận đến, vi sư vi hữu mà thôi. Tiểu đạo và bệ hạ cũng là có duyên phận ở đây, nếu không có duyên thì đã không gặp nhau."

Sau khi hoàng đế nghe xong chỉ cảm thấy hắn cũng không muốn ở trong cung lắm, nhưng ngẫm lại thì thấy như hắn chỉ đang làm ra vẻ. Dù sao thì Vô Vi vẫn có bản lĩnh, có thể luyện ra đan dược, hoàng đế dù có lòng nghi ngờ nhưng cũng không dám lộ ra mặt. Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Con trẫm dùng đan dược của đạo trưởng suốt năm năm, chẳng hay có gì khác người thường không?"

"Chỉ đặc biệt khỏe mạnh hơn thôi." Vô Vi nói.

Hoàng đế ngẩn ra, bỗng nổi giận, trong nổi giận lại có vài phần thẫn thờ, nói: "Dùng đan dược suốt năm năm nhưng chỉ khỏe mạnh hơn người thường thôi sao?"

"Đó là đương nhiên......" Vô Vi vẫn giữ bộ dạng thờ ơ, "Có thể trường nhạc vô cực hay không thì phải xem vận và mệnh, hoàng tử có vận, nhưng tiếc là không có mệnh." Vận ở đây đương nhiên là đang nói đến việc gặp được hắn.

Cơn giận của hoàng đế biến mất, tim đập thình thịch, hắn có chút suy đoán rồi lại không dám tin, vội hỏi: "Thế người nào có mệnh?"

Vô Vi ngước mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Trong thiên hạ này mệnh ai là quý nhất?"

Hoàng đế ngẩn ngơ, ngay sau đó cười ha ha, liên tục nói: "Hay lắm hay lắm!"

Vô Vi không có ý muốn nói chuyện với hắn, bấm đốt tay tính rồi nói: "Ra ngoài cũng lâu rồi, tiểu đạo nên về đan phòng thôi."

Hoàng đế đang vui mừng khôn xiết, nghe vậy cũng không giận, thậm chí còn đứng dậy đưa tiễn, hiển nhiên đã tin tưởng Vô Vi không chút nghi ngờ.

Trịnh Mật vào điện đứng một bên như vô hình, bàng quan quan sát cả quá trình. Đặc biệt là lúc hoàng đế vui mừng đắc ý khi nghe được câu "Mệnh ai quý nhất" thì không hiểu sao trong lòng cảm thấy rất buồn cười.

Lần đầu tiên hoàng đế dùng đan dược đã sinh ra vọng tưởng. Đan dược đó thật sự rất lợi hại, hắn bệnh liệt giường, cơ thể suy nhược, không chút tinh lực. Đông đảo thái y thay phiên bắt mạch, bàn bạc dùng thuốc, dùng liên tục trong mấy ngày nhưng vẫn không chút tác dụng. Kết quả Vô Vi không làm gì cả, chỉ dùng nửa viên đan dược là đã khiến hắn như được sống lại, quay lại tuổi tráng niên.

Sự tương phản lớn như thế không khỏi khiến hoàng đế sinh ra vọng tưởng, khi đó hắn đã loáng thoáng có ý niệm trường sinh. Nếu hắn muốn trường sinh thì giữ lại hoàng tử có tác dụng gì, các hoàng tử đấu đá tới lui, còn nhiễu loạn triều cương của hắn, thì ngày sau tất cũng sẽ ảnh hưởng việc tu hành của hắn.

Vô Vi vừa đi thì hoàng đế lập chuyển tầm mắt lên người hoàng hậu, tâm trạng hắn rất tốt, ngữ điệu cũng khá ôn hòa: "Hoàng hậu không có chút tiến triển gì nhỉ, nên nhanh chóng hành động đi."

Hoàng hậu lộ ra vẻ hoảng sợ, thấp giọng vâng dạ. Hoàng đế vừa lòng gật gật đầu, hoàng hậu là phụ nhân trong thâm cung thì nên ngoan ngoan dịu hiền nghe lời như thế. Hắn xua tay lệnh nàng lui ra, dựa vào long ỷ, cảm nhận sự ấm áp dễ chịu trong cơ thể.

Trịnh Mật ra khỏi đại điện, khi đến ngoài điện lại nghĩ đến vừa rồi hoàng đế bị Vô Vi lừa phỉnh đến mức xoay mòng mòng thì lại càng buồn cười hơn, nhưng nàng cũng không cười mà lại rất nhớ Minh Tô.

Với cái tính tinh quái của Minh Tô, nếu nàng ấy thấy cảnh vừa rồi thì chỉ sợ còn châm chọc vài câu đấy.

Bây giờ đã là chạng vạng, trời không còn gắt nữa, kiệu hoàng hậu dừng trước bậc thang. Nàng từ tốn bước xuống bậc thang, trong lòng suy nghĩ hoàng đế sẽ làm gì.

Còn phải cảm ơn hoàng đế đã cho nàng quyền dọn dẹp lục cung nữa, nàng trì hoãn, chưa từng chèn ép Hiền phi và Đức phi, lại dành phần lớn tinh lực thu mua cung nhân của Tử Thần Điện, đến nay đã có chút hiệu quả.

Trịnh Mật quay về Nhân Minh Điện, suy nghĩ việc qua loa chiếu lệ không phải là kế sách lâu dài. Hiện tại hoàng đế nể trọng nàng, nhưng theo nàng thấy thì chỉ là chớp nhoáng thôi. Nếu nàng vẫn liên tục kéo dài không làm thì hoàng đế tất sẽ truất quyền của nàng, tìm một người khác.

Trịnh Mật cảm thấy khó xử, tự hỏi bên Minh Tô đang làm gì.

Minh Tô ở đầu này cũng khó xử. Nàng cũng như Trịnh Mật, muốn trì hoãn nhưng trì hoãn chung quy vẫn không phải kế lâu dài.

Ý tưởng ban đầu của nàng là khiến hoàng đế trầm mê luyện đan, bỏ bê chính vụ. Thế thì nàng có thể nhân cơ hội thâu tóm đại quyền, xử lý Minh Thần và Minh Dần. Rồi sau đó sẽ bức vua thoái vị, ép hoàng đế thoái vị, để hắn từ nay về sau không thể hạ chiếu thư được nữa, nhưng ai ngờ hoàng đế lại nóng vội đến thế, chỉ mới ăn nửa viên đan dược mà đã nóng lòng cầu trường sinh rồi.

Tóm lại là không tính chuẩn lòng người rồi. Minh Tô thật khó xử, nhưng nàng không thể muộn phiền nữa, cẩn thận suy nghĩ, liên tục gọi tâm phúc đến nghị sự, muốn thăm dò thế cục trong triều vào lúc này.

Minh Tô vẫn luôn thương nghị với vài vị tâm phúc, Hình bộ thượng thư kiên quyết cho rằng việc quan trọng nhất là phải tranh thủ kinh phòng và cấm quân đang loạn để cắm cọc rễ vào. Nắm được kinh phòng vệ, tương lai dù có lùi hay tiến thì cũng có chỗ dựa vào.

Minh Tô cũng nghĩ như vậy, nàng nhìn về phía Cố Nhập Xuyên. Cố Nhập Xuyên là vị tướng nổi danh dũng mãnh, nhưng trên người hắn lại mặc nho phục, ngồi trong sảnh không có chút hung tợn nào. Nhìn qua như là một thư sinh đọc đọc đủ thứ thi thư.

Thấy công chúa nhìn qua, Cố Nhập Xuyên đứng dậy, từ lời ăn tiếng nói đều rất lễ độ: "Kinh phòng thì thần có phương pháp, nhưng cấm quân sợ là phải tốn chút thời gian."

Dẫu sao thì cấm quân cũng liên quan đến việc trị an hoàng cung, sao hoàng đế có thể không để bụng cho được. Dù cho bây giờ trầm mê đan dược thì vẫn không quên liên tục hỏi đến chuyện cấm quân. Minh Tô đương nhiên là hiểu rõ, nàng gật gật đầu: "Vậy ngươi làm đi."

Nhưng hoàng đế muốn nàng cắt giảm thế lực của hai vị hoàng huynh. Tuy Minh Tô không có manh mối nhưng nàng lại không ngốc, nếu ngay cả Minh Dần và Minh Thần cũng không dung thứ được thì hoàng đế tất nhiên càng không chứa nổi nàng. Nếu nàng hoàn thành xong xuôi việc này một cách suôn sẻ thì hoàng đế chắc chắn sẽ ra tay với nàng.

Bỗng chốc Minh Tô rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nàng thậm chí còn nghĩ là sau khi khống chế kinh phòng sẽ trực tiếp làm phản, nhưng mẫu phi và A Mật đều ở trong cung, nằm trong quyền kiểm soát của hoàng đế.

Đang lúc nàng vô cùng khó xử thì Tô Đô lại đến lần nữa. Lần này lão lập tức được dẫn vào nội thư phòng, Minh Tô thấy hắn, hỏi: "Nương nương có gì dặn dò sao?"

Vì đề phòng trên đường đi bị giữ lại nên tin tức Trịnh Mật truyền ra ngoài cung đều sai người nói lại chứ không hề ghi trên giấy. Tô Đô bẩm: "Nương nương nói là điện hạ muốn làm gì thì cứ làm, nàng đã ở trong cung một thời gian dài, đủ để tự bảo vệ mình. Thục phi nương nương cũng sẽ không để điện hạ bị liên lụy."

Minh Tô nghe vậy, kinh hãi, vội hỏi nói: "Trong cung xảy ra chuyện gì?"

- ----

Minh Tô: Ta muốn đi gặp A Mật

Tác giả: Muốn hả, vậy thì không

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play