Editor: LăngHai chữ "Minh Tô" từ trong miệng nàng ấy nói ra khiến cho Tín Quốc điện hạ sửng sốt một chút, dường như có cái thứ gì đó khẽ chạm nhẹ lên tim nàng.
Nàng ngẩn ra một lát rồi mới ý thức được hoàng hậu vừa mới nói gì, lập tức giận dữ, không thể nhịn được nữa, nói: "Nương nương......"
Trịnh Mật lại cắt ngang lời nàng ấy, dường như câu nói càn rỡ mới vừa rồi không phải thốt ra từ miệng nàng, nghiêm mặt nói: "Chính sự quan trọng, công chúa chớ trì hoãn. Mau đi đi."
Minh Tô không kịp phản ứng trước câu nói đột ngột của nàng ấy, lại nghĩ nếu lúc này mà nói lý lẽ với nàng ấy thì cũng tốn không ít thời gian, bên Tử Thần Điện chờ không được. Minh Tô chỉ đành phải hành lễ: "Nhi thần cáo lui."
Nói dứt lời thì vội vàng rời đi.
Nàng đi ra ngoài điện, thần sắc lạnh lùng. Huyền Quá đi theo bên cạnh nàng, cũng không biết nàng là phiền lòng vì dân loạn hay là tức giận vì câu nói vừa rồi của hoàng hậu.
Hai mắt Minh Tô nhìn thẳng, lập tức đi phía trước, bước chân vừa dài vừa nhanh, như là ước gì nhanh chóng cách xa khỏi Nhân Minh Điện vậy.
Huyền Quá đuổi theo vất vả, hắn lựa lời nói: "Trước giờ điện hạ vẫn luôn nói hoàng hậu nương nương......"
Hắn không dám nói hai chữ "câu nhân" ra, bèn dừng một chút, biết điện hạ hiểu được thì mới nói tiếp: "Lúc trước tiểu nhân còn không nhận ra, nhưng tình hình vừa rồi có vẻ là đúng thật."
Minh Tô nghe xong thì sắc càng thêm âm trầm, lạnh nhạt nói: "Ngươi nói hành vi này của nàng là đang câu nhân sao? Nàng đây là muốn mạng của cô!"
Lại dám càn rỡ như thế, đợi nàng làm xong chuyện sẽ đi nói chuyện tử tế với hoàng hậu.
Huyền Quá không nhịn cười được, vội thấp đầu, nương nương đúng là thích trêu chọc cho điện hạ tức giận thật.
Nhưng mà nữ tử với nhau, nương nương lại là trưởng bối, có chọc một chút thì cũng không có gì.
Chỉ có một chuyện, điện hạ thích nữ tử là việc mọi người đều biết, nương nương hành sự như thế, nếu để lộ ra ngoài, để người có tâm thấy thì khó tránh khỏi sẽ có nghị luận.
Huyền Quá lại suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên phát hiện vừa rồi ở trong điện ngoại trừ nương nương và điện hạ ra, thì chỉ có một nàng nữ quan tên Vân Tang đứng bên hầu hạ.
Lại liên tưởng đến hậu đảng đang ngày càng lớn mạnh lên, cũng ngày càng nghiêm ngặt rõ ràng, Huyền Quá lập tức không dám coi khinh hoàng hậu.
Nếu vừa rồi có cung nhân ở trong điện, hoàng hậu nương nương tất sẽ không chọc điện hạ như vậy. Ngài ấy có thể trong hơn một tháng tạo thành thế cục đó, nhãn lực, thủ đoạn cùng sự cẩn thận tất sẽ không nhỏ.
Minh Tô cũng không biết hắn suy nghĩ cái gì, thẳng đến khi đã cách Nhân Minh Điện xa thì mới bước chậm lại, cũng không vội vã chạy đến nghị sự, trái lại còn đi vào một con đường nhỏ, dường như cố ý trì hoãn.
Chủ tớ bọn họ vừa đi, trong điện chỉ còn lại Trịnh Mật cùng Vân Tang.
Trà trên bàn dần mất đi nóng, Trịnh Mật không tự mình làm nữa, chỉ nói: "Pha một bình khác đi."
Vân Tang cũng tinh thông trà đạo, trên bàn có đù lò, ấm trà, nước cũng đủ lại trà cũ. Nàng ấy nghe vậy, cũng không lệnh người khác tới làm mà tự động đến pha một bình trà khác
Chỉ là lá trà mới vừa rồi, đã bị nương nương sai người gói lại hết tặng cho điện hạ, bây giờ dùng nữa thì sẽ lại vơi bớt.
Trịnh Mật uống một ngụm, cũng không bình luận ngon dở, chỉ nhìn lá khô ngoài sân điện đang bay lượn trong gió thu, hờ hững dặn dò: "Hạ Châu có loạn nạn dân, đây là đại sự, hậu cung tất nhiên sẽ liên lạc không ngừng, chú ý bọn họ, đừng để họ làm rối loạn cung quy."
Vân Tang cung kính nói: "Dạ......" Nói xong bèn đứng dậy ra khỏi điện, truyền lời dặn của nương nương xuống dưới.
Ngoài điện có hai gã tiểu hoạn quan cầm chổi đến, quét sạch là khô trong đình.
Trời trở lạnh từng ngày. Vào trời đông giá rét, sinh hoạt của bá tánh sẽ càng ngày khó khăn hơn, những ngày tháng an phận sống qua ngày đã không thể lấp đầy bụng hay áo ấm nệm êm, chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều loạn dân gia nhập vào. Hơn nữa thiên hạ đã lâu không có chiến sự.
Trịnh Mật nghĩ lần bạo loạn nạn dân này sẽ không thể bình định quá nhanh.
Qua một hồi lâu, Vân Tang mới quay về, không biết hoàng hậu nương nương suy nghĩ cái gì, sắc mặt lạnh nhạt.
Từ khi điện hạ rời đi thì nương nương cũng không cười nữa, dường như cuộc nói chuyện nhẹ nhàng vừa rồi là ảo ảnh vậy.
Nàng bước đến phía sau hoàng hậu, nghĩ nghĩ rồi cười nói: "Đợi điện hạ xong việc, thì sẽ nói câu kia với nương nương đấy."
Trịnh Mật cười cười, ý cười dịu dàng, nàng nhẹ giọng nói: "Nàng ấy sẽ không nói."
Vân Tang không biết vì sao nương nương lại chắc chắn như thế, nghĩ lại thì câu nói đó cũng không có gì, điện hạ ở trong triều làm việc đã lâu, có trận địa hay lòng người hiểm ác nào mà ngài ấy chưa thấy. Loại câu nói có lệ này, chỉ cần nói qua loa là có thể trả lại nhân tình, dễ dàng như thế nhưng sao lại không muốn nói?
Hoàng hậu có vẻ nhìn ra sự khó hiểu của nàng ấy, chỉ là nàng cũng không định giải thích.
Minh Tô sẽ không nói, nàng ấy bướng bỉnh, yêu ghét tách bạch rõ ràng. Thích là thích, không thích là không thích, sẽ không cong lưng đón ý nói hùa.
Tính tình nàng ấy đã thay đổi, nhưng bản tính này vẫn khắc sâu trong xương cốt nàng ấy. Trịnh Mật biết nàng ấy chắc chắn sẽ không sửa đổi.
Khi Minh Tô đến Tử Thần Điện, thì trong điện không nhiều người lắm, chỉ có trung thư lệnh và thượng thư lệnh đã đến. Nét mặt hai người nặng nề, hành lễ với Minh Tô và hoàng đế, từng người lần lượt gật đầu chào hỏi nàng.
Trong tay hoàng đế cầm một quyển tấu chương, trên mặt không chút cảm xúc, nhưng đại thần theo hắn đã lâu đều biết long tâm đang nổi cơn thịnh nộ.
Thấy Minh Tô bước vào, hắn hơi chuyển sự chú ý sang người nàng, lại thấy trong điện chỉ có hai người trung thư lệnh cùng thượng thư lệnh, chợt mở miệng như thể vô tình nhắc đến: "Tín Quốc hôm nay tới nhanh đấy."
Minh Tô nghe vậy thì cung kính trả lời: "Nhi thần mới vừa ở trong cung hoàng hậu nương nương nên khi nghe tin đã lập tức đến."
Hóa ra là ở nơi hoàng hậu, Nhân Minh Điện là điện gần Tử Thần Điện nhất trong số các hậu điện, khó trách nàng lại tới nhanh. Hoàng đế sinh ra ba phần an tâm.
Dân loạn là chuyện nghiêm trọng bậc nhất, địa phương đem dâng sớ tám trăm dặm khẩn cấp chạy thẳng về kinh thành, đưa tới trên bàn hoàng đế. Trung thư lệnh và thượng thư lệnh là do hắn sai người thông tri, đến nhanh nhất là điều đương nhiên.
truyện teen hayNhưng nếu Minh Tô từ ngoài cung mà đến mà lại chỉ chậm hơn hai vị đại thần một chút thì có hơi đáng sợ.
Không lâu sau, ngũ hoàng tử cũng tới, hắn hành lễ, nói: "Nhi thần ở trong cung mẫu phi, nghe được tin tức thì lập tức tới đây ạ."
Hoàng đế gật gật đầu, trong lòng thầm tính khoảng cách từ cung Hiền phi tới Tử Thần Điện, bỗng phát hiện Minh Thần nhận được tin tức còn nhanh hơn Minh Tô một chút. Ba phần an tâm vừa rồi lập tức được thêm vào bảy phần.
Xem ra trong vụ án của Lư Nguyên Khang, tuy Minh Tô đã thắng Minh Thần một bậc, nhưng hẳn là dựa vào tiên cơ, do chứng cứ về tội của Lư Nguyên Khang vô cùng chắc chắn. Thực tế so với Minh Thần mà nói, thì Minh Tô vẫn đang yếu thế.
Hoàng đế đang quan sát hoàng tử công chúa, mà Minh Tô cũng đang quan sát hắn, thấy hắn đè sự hoài nghi cảnh giác xuống, nàng hơi hơi cúi đầu, giấu sự sắc bén trong mắt đi.
Các đại thần tham dự nghị sự cùng tam hoàng tử cũng lần lượt đến, đợi mọi người đầy đủ, hoàng đế nói: "Các khanh nói xem nên bình định loạn nạn dân, trấn an dân chúng như thế nào."
Từ giọng hoàng đế không nghe ra được hỉ nộ, vài tên đại thần đều không dám mở lời. Còn tâm tư ngũ hoàng tử lại không đặt trên loạn dân, hắn nghĩ đang nghĩ đến lời Hiền phi nói, âm thầm đánh giá Minh Tô. Thấy nàng đang đứng ở đối diện, giống như suy tư, bèn suy nghĩ, đến tột cùng Tín Quốc có chỗ nào đáng sợ, mà khiến cho mẫu phi kiêng kị đến tận bây giờ.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng thấy người nọ tựa hồ như phát hiện ánh mắt của hắn, nhìn về phía này, khóe miệng hơi cong lên, không hiểu sao ngũ hoàng tử lại hơi rùng mình. Khi nhìn lại thì Minh Tô đã khôi phục dáng vẽ cụp mi trầm tư như cũ
Hoàng đế đã lên ngôi được 37 năm, lúc này là lần đầu tiên gặp cảnh loạn dân trong suốt 37 năm, các đại thần cũng có phần thiếu kinh nghiệm.
Mọi người cũng đều là nhận được tin tức thì chạy vội tới đây, lớn tuổi một chút thì còn biết đáp lại vài câu, còn như hai vị hoàng tử thì chỉ có thể nói suông.
Đến phần Minh Tô, khi đọc sách Minh Tô từng nghe tiên sinh giảng giải về một số nạn do nhân dân gây ra trong sử sách, nhưng đó cũng chỉ là lý luận suông.
Các đại thần cũng không nghĩ ra được biện pháp nào, ngược lại còn đối phó lẫn nhau. Thế là nghị sự suốt một buổi trưa, trừ bỏ việc phải trị an nạn dân, bình định loạn dân thì còn lại thúc thủ vô sách.
Cho đến trời tối, hoàng đế nghe mà đau đầu, dứt khoát lệnh tan họp, ngày mai sẽ bàn lại.
Minh Tô trở về phủ, gọi toàn bộ phụ tá môn nhân tới. Sáng sớm ngày mai phải nghị sự lại, tối nay chỉ sợ là không người nào có thể ngủ được. Cái Minh Tô muốn chính là vị trí tướng quân bình loạn, bọn họ cũng bàn bạc về điều này.
Ngoại thư phòng của công chúa sáng suốt đêm, cho đến khi trời tờ mờ sáng thì mới giải tán.
Các phụ tá rời đi, vẫn còn nửa canh giờ để nghỉ ngơi. Minh Tô trực tiếp nằm lên
tiểu tháp nhỏ trong thư phòng ngơi trong chốc lát.