Edit Tiên Vô Sắc
*
Vừa dứt lời, nàng lấy thanh trúc bên hông xuống: "Ta muốn nhìn thử, các ngươi làm sao trói ta."
"Các ngươi lui lại! Hôm nay, tự ta sẽ giáo huấn kẻ không biết trời cao đất rộng này!" Dứt lời, hắn lấy tay đánh lên trước. Đối phó tiểu hòa thượng thôi, không đáng để hắn lấy binh khí.
Một bên khác, trong phòng đấu giá, Ám Nhất đi tới bẩm báo.
"Chủ tử, Thường gia mang người tới Trịnh gia, đưa tiểu hòa thượng đi rồi."
Mặc Diệp hớp miếng trà, nói: "Thường gia chủ kia chỉ Linh Sư đỉnh phong, không phải đối thủ của tiểu tử kia." Người có thể gϊếŧ Kim Đan tu sĩ, còn để ý tới kẻ Linh Sư sao.
Hắc Phong đứng ở một bên nghe, có chút không hiểu, hỏi: "Chủ tử, thực lực tiểu tử đó chưa đạt Linh Sư mà! Thường gia chủ là Linh Sư đỉnh phong, làm sao hắn có thể thắng được?"
Cấp bậc thực lực khác nhau chênh nhau bao nhiêu, bọn hắn biết rất rõ, có rất ít người có thể vượt cấp đấu với cường giả.
Mặc Diệp vuốt chén trà trong tay, chậm rãi nói: "Cho nên tiểu tử này mới thú vị như vậy, còn nữa, rất thần bí." So với tiên nhân chi địa, bọn họ ở chỗ này, trong mắt tiên nhân, chỉ là phàm nhân thôi.
Nơi này linh khí thiếu hụt, tài nguyên không nhiều, do đó rất nhiều người chỉ dừng lại cấp Linh Sư, nhưng đối với một gia tộc mà nói, có Linh Sư tọa trấn, thì gia tộc này được coi là mạnh, thế mà chỉ vẻn vẹn ở phàm nhân chi địa, nếu lên tiên nhân chi địa, đừng nói những gia tộc này, mà hoàng tộc còn chưa được xếp vào một tiểu tộc ở tiên nhân chi địa.
Cũng vì vậy, cứ ba năm một lần tiên môn sẽ chọn đệ tử, người ở đây mới có thể mong chờ.
Nghĩ đến đây, hắn đứng lên, nói: "Ám Nhất, ngươi đi chờ bên ngoài Thường gia, mời hắn đến nhất phẩm lâu." Dứt lời, liền cất bước ra ngoài.
"Vâng." Ám Nhất đáp lời, cũng đi ra khỏi phòng đấu giá, đến Thường gia.
Một bên khác, đại sảnh Thường gia, Thường gia chủ sắc mặt tái nhợt, một chân quỳ trên đất, một tay co quắp, hắn nhìn tiểu hòa thượng vuốt thanh trúc, cắn răng nói: "Ngươi đến cùng là ai?"
Nếu là tiểu hòa thượng bình thường, sao có thân thủ như vậy? Chẳng lẽ, tới từ chỗ tiên nhân?
"Không phải ta nói rồi sao? Ngươi có thể xưng ta Đường sư."
Đường Ninh nở nụ cười, đem thanh trúc dắt lại bên hông, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không gϊếŧ ngươi, bởi vì, không cần ta gϊếŧ, ngươi cũng sống không quá ba ngày." Dứt lời, nàng cười nhẹ quay người ra ngoài.
Không có hộ vệ nào dám ngăn cản. Ngay cả gia chủ cũng bị đánh ngã, bọn hắn ngăn lại, đây không phải muốn chết à?
Thường gia chủ ánh mắt âm tàn đăm đăm nhìn thân ảnh tiểu hòa thượng rời đi, âm thầm nắm chặt nắm đấm.
Hắn không tin, gϊếŧ không được một tiểu hòa thượng!
Đường Ninh ra Thường phủ, quay đầu nhìn khí âm u bao quanh Thường phủ, tươi cười, nói: "Tự gây nghiệt, không thể sống!"
"Đường sư."
Trong chỗ tối Ám Nhất đi ra, kêu một tiếng.
Thấy Ám Nhất, Đường Ninh hơi ngạc nhiên: "Tại sao là ngươi?" Linh quang trong đầu lóe lên, hỏi: "Phòng đấu giá kia của chủ tử nhà ngươi?"
"Chủ tử ta chờ Đường sư ở nhất phẩm lâu, mời." Ấm Nhất hơi nghiêng thân, ra dấu tay mời.
"Chậc chậc, nếu không phải ta không thể tính ra số mệnh của mình, chủ tử ngươi với ta đến cùng có nghiệt duyên gì, sao có thể đến nơi nào cũng đụng nhau chứ?"