Edit Tiên Vô Sắc

"A di đà phật."

Phương trượng khẽ niệm Phật yết, nhìn chúng đệ tử quỳ gối trước mặt nói: "Lầu mới xây cao, không phải ngày một ngày hai, giờ chúng ta chỉ có hai bàn tay trắng, làm sao xây chùa lại? Chi bằng các ngươi xuống núi, vào ngôi chùa khác cũng tốt, đi khắp nơi hóa duyên cũng được, đợi thời cơ chín muồi, rồi về lại núi xây chùa, không phải tốt sao?"

Nói xong, ông cúi người, bên chân mấy đống đồ vật đen sì, lấy cái bát đen sì, đi chậm tới trước mặt Đường Ninh, đặt cái bát vào tay nàng: "Cái bát này, con cầm, xuống núi đi!"

Đường Ninh nhìn cái bát đen thui trong tay, muốn nói với phương trượng cái gì đó, lại thấy, ông đã quay người, nói với chúng đệ tử: "Các con đều đứng lên đi! Mỗi người cầm một cái bát, xuống núi đi!" Nói xong, ông đi qua ngồi xuống chỗ ghế đá lạnh lẽo.

Đem cái bát trong tay nhét vào ngực, Đường Ninh đi lên, cầm lấy một bình gốm nhỏ, chạy đến chỗ nước sạch sau đó đổ đầy nước vào bình...

Hai tay nàng ôm lấy bình gốm đi tới trước mặt phương trượng, không tiếng động đưa cái bình cho ông, bèn lui lại một bước, chắp tay trước ngực, thi lễ với ông một cái.

Phương trượng nâng cái bình nước đầy trong tay, nhìn người đệ tử thi lễ trước mặt ông, thấy nó hành lễ xong, đã quay người đi ra bên ngoài.

Cho tới giờ này, ông cũng không nhận ra, người đệ tử này, rốt cuộc là đệ tử nào?

Ánh mắt nhìn lại những đệ tử khác, nhìn một lần, lại khẽ giật mình.

2, 4, 6 ...18. 18 người đều ở đây, vậy người vừa rồi, từ đâu tới?

Phương trượng cúi đầu nhìn nước trong trong tay, không khỏi hơi thất thần. Chỉ thấy, ánh nước trong bình gốm hơi lắc lư, êm êm thấy dưới đáy nước có mười mấy miếng vàng lá...

Mấy ngày sau, Vân Trung thành.

Trong thành phồn hoa tại đường chính, một tiểu hòa thượng 13-14 tuổi trong tay cầm cái bát đánh giá thành trấn náo nhiệt, trong mắt đầy hứng thú cùng hiếu kỳ đối với thành này.

Tiểu hòa thượng tinh xảo có dung nhan xuất sắc, làm cho người đi trên đường chú ý, có người thích làm việc thiện, liền bỏ màn thầu hoặc trái cây vào bát của hắn.

Tiểu hòa thượng này không phải ai khác, chính là Đường Ninh đã rời chùa.-

Từ sau khi rời khỏi chùa, nàng có tự mình đi tìm ít thảo dược giải độc giảm sưng, đập nát thoa lên toàn thân, lại thêm nước ép, để phòng những bệnh do chuột cắn bị thương.

Hai ngày qua, vết thương do chuột cắn bị nhiễm trùng đã biến mất, nhưng có ít vết thương vẫn chưa biến mất hết, trên người còn có những thương tích bị đánh, phủ toàn thân thể, cho tới bây giờ đè vào vết roi kia vẫn ẩn ẩn đau.

"Trước tiên phải kiếm tiền để mua thuốc chữa thân thể!"

Nàng nói nhỏ, nhìn người người đi trên phố, lại nghĩ, làm thế nào kiếm tiền đây?

Đi một đoạn đường, nàng chú ý có người đi theo nàng, lơ đãng quay đầu một cái, ánh mắt lướt qua hai tên hán tử đang lén lén lút lút, khẽ rủ đôi mắt xuống, đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý.

Tuy nói nàng có dung mạo xuất sắc, nhưng dù sao cũng mang trang phục của một tiểu hòa thượng, vậy mà cũng có kẻ mặt người lòng thú để mắt tới nàng, cũng không nghĩ tới, mới vào thành chưa lâu, đã có người theo dõi nàng.

Nàng bước đi vẫn như cũ không nhanh không chậm, giả vờ như không hề phát hiện. Chỉ là, lại đi tới chỗ người dần ít đi vào trong hẻm nhỏ, rẽ ngoặt thì bóng người đã biến mất.-

"Người đâu?"

Hai tên hán tử Luyện Khí tầng hai bước nhanh vào hẻm, lại không thấy tiểu hòa thượng kia nữa.

Đường Ninh đi ra ở sau lưng bọn hắn, hiện lên nụ cười vô hại: "Các ngươi đang tìm ta à?"

****************************

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play