Edit By Tiên Vô Sắc

Đường Ninh ngước mắt hỏi nam tử. Nghĩ tới Thường Ngũ đánh chủ ý lên một nam tử thế này, không khỏi quan sát hắn thêm, nàng cảm thấy dung nhan người này không phải xuất sắc, nhưng cũng tính tuấn lãng, có điều, để Thường Ngũ đó không dừng tay, là vì chưa chiếm được!

Nghe vậy, mặt Trịnh Hành cứng lại, nói: "Thường gia là một trong bát đại gia tộc ở Nhạn thành, Trịnh gia ta chỉ là tam lưu tiểu tộc, căn bản không thể đối địch với họ, nhưng chuyện đã đến mức này, nên ta muốn thương lượng với các tộc lão, đi bái phỏng gia chủ Tô gia, Trinh gia ta nguyện lấy một ngàn linh thạch cống hiến, xin Tô gia che chở."

Hắn biết rõ, với năng lực của thế gia quý tộc, muốn diệt Trịnh gia hắn, chỉ cần một đêm Trịnh gia ở Nhạn thành này biến mất vô tung vô ảnh, còn thực lực Trịnh gia bọn hắn, không đủ sức để chống lại, vậy nên chỉ còn một đường có thể đi, xin sự che chở của một trong bát đại thế gia Tô gia, thì Trịnh gia bọn hắn mới có đường sống.

"Ồ? Ngươi chắc Tô gia sẽ đáp ứng?" Nàng rất hoài nghi.

Trịnh Hành hơi ngừng một lát, nói: "Tô gia là một trong bát đại gia tộc của Nhạn thành, còn bất hòa với Thường gia, thêm nữa, nhi tử Tô Ngôn Khanh của gia chủ Tô gia với ta là cùng học viện, hắn trong học viện là nhân vật phong vân, ta tin, nếu ta đến nhờ, Tô gia hẳn sẽ đáp ứng."

Đường Ninh gật nhẹ đầu: "Ừm, ngươi có tính toán thì tốt." Nàng dặn dò một số chuyện cần lưu ý về thân thể phụ thân hắn, sau đó rời đi.

Trở về khách viện nhìn lão hòa thượng, sau đó nàng đi ra ngoài, chuẩn bị dược liệu tới phòng đấu giá lấy vật đổi vật, thu thập cho đủ dược liệu chữa trị cho lão hòa thượng.

Sau khi hỏi thăm được vị trí, nàng trực tiếp đi tới phòng đấu giá. Mà lúc này, trong sương phòng lầu hai phòng đấu giá, cả người hắc bào, Mặc Diệp mang mặt nạ đang nhìn sổ sách, một bên quản sự trung niên đang cung kính báo cáo.

"Chủ tử, thu thập trong phòng đấu giá trong nửa năm qua gần bằng một nửa trong nửa năm đầu, trong đó còn có..." Quản sự đang báo cáo, nhưng, thấy người đang xem sổ sách lại vô tình ngẩng đầu nhìn xuống dưới, thoáng nhìn một vệt thân ảnh không tính xa lạ.

Là tiểu tử kia? Hắn sao lại ở chỗ này?

Đáy mắt Mặc Diệp vụt qua tia kinh ngạc, tiếp đó hơi giương khóe môi lên, có chút buồn cười. Không ngờ sau khi tiểu tử này chuồn đi, lại chạy tới đây, còn để mình gặp phải.

Đây là lần thứ mấy rồi nhỉ?

"Xuống coi tiểu tử kia tới đây làm gì." Mặc Diệp khép sổ sách lại, cắt ngang quản sự đang báo cáo, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.

Quản sự sửng sốt một chút, nhìn theo ánh mắt của chủ ông, một tiểu hòa thượng đang nói gì đó với người bên trong, thế là, ông đáp một tiếng, rồi lui xuống.

"Chủ tử, mới mấy ngày, sao hắn chạy tới đây vậy?" Hắc Phong thấy quản sự lui ra, liền đi tới cửa sổ xem, cửa sổ sương phòng ở lầu hai có màn che, người trên lầu có thể thấy người ở dưới, nhưng người ở dưới lại không thấy rõ người ở trên.

Mặc Diệp liếc hắn: "Ngươi hỏi ta? Ta hỏi ai?"

Bị chủ hắn nói như vậy, Hắc Phong xấu hổ cười ngượng, suy nghĩ một lát, nói: "Nếu không, thuộc hạ đi xem thử?"

"Ngươi ở đây đi! Miễn để hắn biết ta ở chỗ này, lại dọa chạy." Hắn vừa nói chậm, ánh mắt vừa nhìn xuống dưới, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play