*
Phụ thân vừa nói như vậy, lại bị nàng dùng lời sắc bén mà lãnh đạm xa lánh với hắn, làm cho hắn có chút ngơ ngác, thậm chí sinh ra nghi ngờ.
Chẳng lẽ hắn như bọn họ nói, chỉ coi trọng túi da của nàng?
"Không, không phải."
Thật lâu sau, hắn chậm rãi lắc đầu, nhìn phương hướng nàng rời đi, lẩm bẩm nói: "Ninh nhi, chẳng lẽ trong mắt nàng, Nam Cung Lăng Vân ta là người nông cạn như vậy sao?"
Lúc mới gặp hắn kinh diễm, điều đó hắn không phủ nhận, nhưng mà, đó không phải lí do hắn động lòng, điều khiến tim hắn đập mạnh là một nụ cười một cái nhăn mày của nàng, nàng linh động giảo hoạt mà tự tin tung bay, người nàng phát ra hơi thở đó một cách tự nhiên, bên môi nàng là nụ cười dịu nhàng mà động lòng người...
Đôi mắt hắn không tự chủ bị nàng hấp dẫn, tâm hắn không tự chủ nhảy lên vì nàng, thậm chí không kiềm chế nổi muốn đến gần nàng, hắn biết rõ lòng mình, biết rõ mình muốn là chính nàng.
Bất kể khi nàng còn bé, hay lần đầu gặp trên đường, hay là gặp ở cửa chính Đường gia, nàng đều là Đường Ninh, là người mà hắn đã từng hứa, cũng là người làm hắn động lòng.
Nghĩ kỹ điều này, hắn lập lực đuổi theo.
Đường Ninh đi tới chủ viện, lúc đi vào chủ viện bước chân đột nhiên dừng lại, nhìn thoáng qua xung quanh, cảm giác giống như ở trong tối có người đang nhìn.
"Sao vậy?" Nam Cung Lăng Vân thấy nàng nhìn xung quanh, bèn hỏi một tiếng, ánh mắt cũng nhìn qua xung quanh, nhưng không phát hiện chỗ nào dị thường.
"Không có gì." Đường Ninh lắc đầu, lại liếc nhìn hắn: "Ngươi muốn đi gặp phụ thân ta?"
Nam Cung Lăng Vân cười một tiếng, nói: "Đúng vậy, ta muốn vào thăm thế bá một chút."
Thấy như vậy, Đường Ninh cũng không nói gì thêm, chỉ cùng hắn đi vào bên trong.
Lúc hai người đi vào, góc tường, Hắc Phong vỗ ngực nói với người bên cạnh: "Chủ tử, thiếu chút nữa chúng ta bị Đại tiểu thư Đường gia phát hiện rồi."
Đôi mắt Mặc Diệp khẽ nhúc nhích, nhìn hai người đi vào trong, tiện thể nói: "Đi!" Một người mất hết tu vi còn có cảm giác nhạy cảm như vậy, xem ra, Đại tiểu thư Đường gia này cũng không đơn giản.
"Phụ thân."
Trong phòng, mấy tộc lão đã rời đi, Đường Khiếu tựa ở đầu giường nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy giọng nói của Đường Ninh thì mở mắt, thấy Nam Cung Lăng Vân và nàng cùng đi vào, trên mặt cũng lộ ra ý cười.
"Đường thế bá." Nam Cung Lăng Vân kêu một tiếng, tiến lên hành lễ.
"Lăng Vân cũng tới sao? Ngồi đi!" Ông ra hiệu, nhìn về nữ nhi của mình, nói: "Ninh nhi, Lăng Vân hiếm về được một chuyến, con dành nhiều thời gian với nó, khi còn bé các con rất thân nhau."
Nam Cung Lăng Vân nhìn Đường Ninh, liền đi lên trước nói: "Đường thế bá, cơ thể khá hơn chút nào không? Độc trong người đã hết chưa? Đại phu nói thế nào?"
"Cũng may năm đó lão tổ để lại một viên Giải Độc Đan, độc trong người đã giải rồi, không có gì đáng ngại." Đường Khiếu cười cười, nhìn hắn: "Con mới đi học viện mà, sao trở lại rồi? có chuyện gì sao?"
Nghe vậy, Nam Cung Lăng Vân tiện thể nói: "Đường thế bá, lần này về là vì lần trước trong lúc lịch luyện ta trổ hết tài năng, đạt được tư cách tham gia khảo hạch ở Thiên Long học viện."
"Thiên Long học viện? Đây chính là học viện đứng đầu Phàm Nhân chúng ta a!" Đường Khiếu có chút kinh hỉ, xúc động nhìn hắn nói: "Nam Cung gia các ngươi thật có vận lớn!"