*

Lo hắn nghĩ không thông, không hiểu đạo lý này, ông lại nói: "Con và nàng tuy là thanh mai trúc mã, nhưng đã bốn năm năm không gặp mặt, thời gian bốn năm năm có thể làm một người thay đổi rất nhiều, kể cả tính tình lẫn sở thích, giống như Đường Sương kia, ai có thể ngờ nàng ta biến thành như vậy?"

Tiếng nói ông dừng lại, nhìn hắn lại nói: "Lại nói, Nam Cung gia chúng ta với Đường gia chưa từng chính thức nói chuyện của hai con, cho nên lời từng nói Đường Ninh, chỉ cần xem như hồi nhỏ nói đùa, không cần phải xem như thật."

"Phụ thân."

Nam Cung Lăng Vân gọi ông một tiếng, thân hơi nghiêng qua, nhìn hoa cỏ phía trước, chậm rãi nói: "Không dối gạt phụ thân, mấy năm qua con ở bên ngoài biết thêm không ít kiến thức, nhìn thế giới bên ngoài càng lớn, mắt càng rộng, mấy năm không thấy, ký ức của con đối với Ninh nhi chỉ dừng lại lúc nàng mười tuổi, lần này nghe nàng xảy ra chuyện, trong lúc trở về, con cũng không xác định, gặp lại nàng lòng này vẫn giữ nguyên như ban đầu hay không?"

"Nhưng mà, duyên phận thật sự rất kỳ diệu."

Hắn mỉm cười, nhớ tới cảnh gặp nàng trên đường, nói: "Ngay lúc hôm qua mới trở lại, trên đường con đã gặp nàng, chỉ là gặp mà không biết nhau, không tự chủ bị nàng hấp dẫn, cho nên phụ thân, người có biết, lúc con biết nàng là Ninh nhi, tâm tình con vui sướng thế nào không?"

Nam Cung Kiệt than nhẹ một tiếng, nói: "Phụ thân không phủ nhận Đường Ninh có dung nhan xinh đẹp, nhưng, Lăng Vân! Con phải biết, thời gian chóng qua, hồng nhan chóng già, con đạp vào con đường tu tiên, mà nàng chỉ là kẻ phàm nhân, mấy chục năm sau, dung nhan con vẫn vậy, mà nàng tóc đã trắng xóa, cảnh tượng như thế, con có từng nghĩ tới?"

"Lại nói, Đường Ninh bây giờ, tu vi mất hết chính là kẻ phàm nhân, con cảm thấy nàng sẽ nối duyên với con sao? Nếu thật sự để con cưới nàng, mấy chục năm sau nàng lấy dung nhan già nua đối mặt với dung dung trẻ tuổi của con, chuyện này không phải tàn nhẫn với nàng sao?"

Nghe nói như thế, Nam Cung Lăng Vân trong lòng hơi rung, bờ môi giật giật, không nói nên lời, chỉ chắp tay sau lưng, nắm chặt thành quyền.

Thật lâu, hắn chậm rãi thở ra một hơi, giọng mang kiên định, nói: "Phụ thân, chỗ tiên nhân có không ít đan dược kéo dài tuổi thọ, đến lúc đó, ta sẽ tìm cho nàng, hơn nữa ta tin, nàng nhất định có thể tu luyện lại từ đầu, dù chưa phải bây giờ!"

Nhìn hắn nói câu đó xong cất bước rời đi, Nam Cung Kiệt lắc đầu: "Aiz! Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân." Tiếng nói dừng lại, lại lẩm bẩm: "Lại quên nói với nó, đêm qua người Âu Dương gia bị người gϊếŧ..."

Nam Cung Lăng Vân ra khỏi nhà, liền tới Đường gia, chỉ là, lúc đầu còn vui vẻ, lúc sau nghe phụ thân hắn nói như thế lại trở nên nặng nề.

Thả chậm bước chân đi thẳng một đường, trong đầu nhớ tới cảnh gặp nàng trên đường và cảnh gặp nàng ở cửa chính Đường gia, trong lòng dần trấn tĩnh.

Hộ vệ theo sau thấy chủ tử vào cửa hàng mua đồ, vẻ mặt hơi hòa hoãn mấy phần, lúc này mới âm thầm thở nhẹ ra.

Trên đường, Nam Cung Lăng Vân nghe thấy chuyện người Âu Dương bị gϊếŧ, trong lòng kinh ngạc, tột cùng người nào có bản lĩnh gϊếŧ người Âu Dương gia, khi ngẫm nghĩ đã đi tới cửa chính Đường gia.

Lúc này, bên trong Đường gia mấy lão tộc đang chờ ở chủ viện, thỉnh thoảng nói nhỏ vài tiếng, cũng bàn tán về chuyện người Âu Dương gia bị gϊếŧ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play