“Lam Nguyệt.” Đông Phương Lý nhíu mày: “Đừng để ý đến bọn họ, mau đến xem nhũ mẫu đi, tình hình của nhũ mẫu có vẻ không được tốt”
Vẻ mặt của Tần Lam Nguyệt ngưng đọng lại, đi đến trước mặt nhũ mẫu, nắm lấy cổ tay bà ta và bắt mạch. Một lúc sau, nàng lắc đầu nói: “Không cứu được nữa rồi.
“Cơ thể của ba ta đã chịu tổn thương vô cùng nghiêm trọng” Tận sâu trong lòng Tần Lam Nguyệt ớn lạnh, vừa liếc nhìn nhũ mẫu thì nàng đã biết người này không thể cứu được nữa rồi.
Sắc mặt của bà ta đều tối đen, hơi thở yếu ớt, cơ thể toả ra mùi hương kỳ lạ. Những điều này điều là dấu hiệu của cái chết.
“Những năm qua có lẽ bà ta.” Nàng nặng nề liên tiếng: “Những tên cặn bã này dùng thân thể của bà ta để kiếm tiền.”
Vận mệnh của nhũ mẫu đã cạn, dựa vào ý chí lớn mạnh nên mới giữ được hơi thở và kiên cường chống đỡ để không chết.
Kiên cường chống đỡ để bảo vệ Lão Cửu.
“Thất vương Gia, Thất vương phi.” Nhũ mẫu mở đôi mắt, hai hàng nước mắt chạy xuống gương mặt gầy gò “Thật sự là hai người sao? Hai người có thể đến đây đã là chuyện tốt lắm rồi.”
“Nô tỳ, nô tỳ sắp không chống đỡ được nữa rồi”
“Cầu xin hai người hãy cứu lấy Cửu hoàng tử.
Bà ta ôm chặt đứa trẻ trong lòng: “Hãy cứu lấy Hoàng tử, đừng để một mình ngài ấy ở lại đây, cầu xin hai người.” Tiểu hài mặt mày vàng vọt gầy gò, đôi mắt không có ánh sáng, rõ ràng lớn hơn Đông Phương Anh hai tuổi, nhưng nhìn nhỏ hơn y rất nhiều.
Một hài tử mười tuổi nhìn không khác gì sáu bảy tuổi.
Tần Lam Nguyệt không nhìn được cảnh tượng này, càng không thể nhìn được hài tử chịu khổ, khoé mắt nàng ửng đỏ mà nằm lấy tay nhũ mẫu: “Ngươi yên tâm, hôm nay ta sẽ đưa đệ ấy về.”
“Cảm ơn” Nhũ mẫu nghe được câu trả lời của nàng thì dường như buông bỏ được chuyện lớn trong lòng, nhằm mắt lại.
Bà ta gục đầu xuống, tay buông thống.
Trên gương mặt nở nụ cười nhẹ nhõm.
Tần Lam Nguyệt ngẩn người một lúc, run rẩy đưa tay ra thăm dò dưới mũi nhũ mẫu. Sau đó nói với giọng tràn đầy bi thương: “Nhũ mẫu đã đi rồi.” Đông Phương Ý muốn ôm Lão Cửu.
Nhưng vừa mới đến gần, hài tử giống như chịu kích động gì đó, vẫn dựa vào trong lòng nhũ mẫu giống như phát điện.
Nhũ mẫu đã tắt thở, không thể nào cửu được nữa.
Y dùng đôi tay nhỏ bé của mình lay người nhũ mẫu, nhưng miệng không hề phát ra âm thanh nào.
Dường như y cũng không biết cái chết là gì mà chỉ tưởng bà ta đang ngủ, y vội vàng vỗ bà ta, cơ thể nhỏ bé run lầy bầy trong cơn gió lạnh.
Đông Phương Lý nhìn thấy vậy mà lòng chua xót, muốn cưỡng ép mang y đi.
“Đừng như vậy, sẽ doạ chết đệ ấy đó.” Tần Lam Nguyệt kéo Đông Phương Y trở lại: “Cưỡng ép đưa đi sẽ khiến đệ ấy kích động mà tự khép chặt bản thân lại, để ta giải thích cho đệ ấy thử xem.”
“Đệ ấy tên là gì?” Nàng hỉ.
Đông Phương Lý lắc đầu: “Ban đầu dựa theo phép tắc thì có lẽ đệ ấy sẽ được đặt bởi Hàn Lâm Viện dựa theo gia phả rồi lại được phụ hoàng lựa chọn. Nhưng sau khi xảy ra chuyện đó, phụ hoàng nào còn có tâm trạng để đặt tên nữa?”
“Trong tên của bọn họ đều mang chữ Vương, đệ ấy là lão Cửu thì tên là Đông Phương Cửu được không?” Tần
Lam Nguyệt nói: “Có trùng tên không?”
Đương Phương Lý lắc đầu: “Không có, nhưng”
“Vậy gọi cái tên này đi” Tần Lam Nguyệt đưa tay ra: “Tiểu Cửu, nào, đến chỗ tẩu tẩu nè. Tẩu sẽ không làm hại đệ đâu.”
“Tẩu đưa đệ rời khỏi nơi này có được không?” Hài tử vẫn dùng sức chui vào trong lòng nhũ mẫu, vô cùng sợ hãi.
Tần Lam Nguyệt thử rất nhiều cách, nhưng vẫn không thể nào gần y được.
Tới gần hơn một chút là cơ thể nhỏ bé của y lại cuộn у tròn lại giống như con mèo nhỏ lang hang, trông đáng thương nhưng không thể giúp được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT