Tên thái giám này vậy mà lại không biết Đông Phương Lý.
Dầu gì thì vừa rồi hắn còn nói chắc như đinh đóng cột rằng nơi này không ai biết đến nàng.
Tình thể đảo ngược không ai ngờ đến.
“Đi đi đi, đây không phải là nơi các người có thể đến Tên thái giám xua tay đuổi người: “Trời lạnh như thế còn ở đây làm phiền gia gia uống rượu sao?”
Y vừa hung hăng chửi vừa đóng cửa lại.
Đông Phương Lý nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ hả hệ của Tần Lam Nguyệt, sắc mặt hắn lập tức trở nên u ám, đưa tay đấm một cái lên cửa.
Vốn dĩ cách cửa đã rất cũ kỹ, bị hắn đấm mạnh, vang lên tiếng cọt kẹt rồi vỡ ra thành nhiều mảnh.
Thái giám thấy hắn ra tay mạnh bạo, cũng phát cáu lên, vén áo lên: “Làm gì vậy? Hai người còn dám ở đây khoa tay múa chân? Trong cung Thanh Thủy này, không ai dám làm thế với gia gia cả.
“Vậy sao?” Đông Phương Lý cười khẩy.
Hôm nay hắn cùng Tần Lam Nguyên vào cung nhận tội, thoát trâm bỏ mũ, lại mặc thường phục, không có vật gì thể hiện vương quyền địa vị, tên thái giám này liền không để hắn vào mắt.
“Lá gan không nhỏ. Đông Phương Lý cầm hai quả cầu sắt, dùng tám phần sức lực phóng về phía hai chân tên thái giám.
Cầu sắt xuyên qua lớp quần bông của tên thái giám, đập trúng vào xương.
Sau đó, tên thái giám kêu lên thảm thiết như một con lợn bị chọc tiết.
Các thái giám đang uống rượu trong phòng nhao nhao chạy ra: “Xảy ra chuyện gì?”
“Hắn, hắn thật to gan, dám đánh gia, mau bắt hắn lại, đêm nay gia sẽ đem hắn đi nhắm rượu” Tên thái giám kia tái mặt vì đau, y nghiến răng nghiến lợi chỉ về phía Đông Phương Lý.
Phía sau lại xuất hiện thêm hai thái giám, có một người nhìn lớn tuổi hơn một chút.
Y vốn là thái giám quét dọn ở cung Thái Nghi vì phạm lỗi nên bị đày đến đây, nhìn thấy người trước mặt là Đông Phương Lý, lập tức tỉnh rượu, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Nô tài không biết Thất vương gia giá lâm, nên đã có nhiều xúc phạm đến Vương gia, xin Thất vương gia tha tội, xin Thất vương gia tha tội”
Y mạnh mẽ dập đầu, giữa trán cũng ửng đỏ.
Đông Phương Lý cười khẩy: “Thì ra ở đây còn có người nhận ra Bổn vương.
Tên thái giám ban đầu xung đột với hắn vừa nghe nói là Thất vương gia đến, ngay tức khắc liền bị dọa sắp tè ra quần, y run rẩy bò trên mặt đất.
“Tiểu nhân có mắt như mù, xin Thất vương gia tha tội.”
Đông Phương Lý đi ngang qua y, trên mặt hiện vẻ khinh bỉ, lạnh giọng hỏi: “Ngươi muốn đem Bổn vương đi nhằm rượu?”
“Không dám, nô tài biết lỗi, nô tài biết lỗi rồi, xin Thất vương gia trừng phạt nô tài.” Tên thái giám bị dọa đến mức mất hồn, cả người run như cái sàng.
“Tự vả miệng mình cho đến giờ Tý, một khắc cũng không được dừng lại. Nếu dám dừng lại, ta lập tức ném ngươi đến Vạn Thú Viên bên cạnh cho cọp ăn. Đông Phương Lý nói: “Hai người các ngươi đứng đây canh chừng y cho ta, nếu có nửa điều sơ hở bao che, thì các người cùng với y đều bị ném cho cọp ăn.
“Rõ” Hai tên thái giám kia sợ hãi đáp lời.
Đông Phương Lý phất tay áo, bước qua bọn họ: “Cửu hoàng tử đâu?”
Các thái giám lại nhìn nhau.
Thế nhưng Thất vương gia lại muốn tìm tiểu dã chủng đó? “Bẩm vương Gia, Cửu hoàng tử đang ở trong viện, nô tài đưa người đi. Lão thái giám ở cung Thái Nghi vội vàng nói.
“Không cần.” Tần Lam Nguyệt lên tiếng trước.
Lão thái giám không biết Tần Lam Nguyệt, nhưng thấy nàng không giống nha hoàn, nên cũng không dám làm lỗ mãng, cúi đầu: “Đi qua sân này sẽ thấy một cái cổng vòm hình bán nguyệt, qua khỏi cổng vòm thì rẽ phải, Cửu hoàng tử đang ở đó.
Vẻ mặt Tần Lam Nguyệt bỗng trở nên nghiêm túc. Nàng khoanh tay trước ngực, càng đi về phía trước càng nhíu mày hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT