Cuối cùng, Bạch Sinh không còn cách nào khác, đành phải tuân theo.... Hắn một mình một ngựa tới Tây Châu trước, nhìn thấy bá tánh nơi đây bởi vì thiếu nước mà thống khổ không nói nổi, trong lòng hắn không đành lòng, lại không thể không xuống tay hạ độc. Bởi vì áy náy, nên Bạch Sinh cũng chỉ dùng một lượng dược rất nhỏ, làm người ta sau khi uống nước sẽ trở nên váng đầu mệt mỏi, cả người choáng váng nôn khan, nặng nhất cũng chỉ là hôn mê trong thời gian ngắn, sẽ không chết người.....
Nhưng dù là vậy, cũng làm dân chúng ngày đó lao đao khốn khổ một phen. Lương thực không có, nước cũng không đủ dùng, người còn sinh bệnh, lại còn có thể là ôn dịch bùng phát! Trong lòng bá tánh lo lắng cùng sợ hãi bao nhiêu, không cần nghĩ cũng rõ ràng!
Giữa lúc nhân tâm tuyệt vọng, tiếng than khóc vang thấu trời xanh, tiểu Điện hạ tựa thiên tiên giáng trần, phổ độ chúng sinh, cứu vớt bách tính.
Thiếu niên này thực biết diễn trò a~ Ở trước mặt ngoại nãi, hắn là chất tử lâu ngày gặp lại, vừa ủy khuất lại có điểm kiêu ngạo quật cường; trước mặt tiểu Công chúa, hắn trở thành một tiểu đệ đệ đơn thuần thông tuệ, tính cách ôn hòa quạnh quẽ; ở trước mặt hạ nhân bọn họ, hắn là tiểu Điện hạ thâm sâu khó lường, tàn nhẫn đến không từ thủ đoạn; vậy mà khi xuất hiện trước mặt dân chúng, hắn liền biến thành đại từ đại bi, lương thiện tựa tiên đồng chuyển thế.
(P/s: chất tử: cháu)
Hắn tự mình quỳ xuống bùn đất, chẳng ngại dơ bẩn giúp lão nô uống thuốc, đùa vui chăm sóc cho đám tiểu hài tử; lại liên tiếp mấy ngày mấy đêm không ngủ, tận tình giúp đỡ y quan chữa trị giúp đỡ mọi người; người nào không đủ sức lực tới lĩnh đồ ăn, hắn sẽ tự mình đến đưa đồ đến tận cửa; cuối cùng trước mặt dân chúng, còn bày ra một màn mệt nhọc đến ngất xỉu....
Đại khái thì, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, tiểu Điện hạ nói ra cũng giống hệt Công chúa không khác một ly, phảng phất như có hàng ngàn khuôn mặt, không mặt nào giống mặt nào. Thế nhưng, Bạch Sinh trong lòng hiểu rõ, cho dù là như vậy, Công chúa cùng tiểu Điện hạ vẫn hoàn toàn bất đồng. Công chúa mặc dù thay đổi sắc mặt, nhưng nội tâm vẫn thực là khoan dung nhân từ, bao dung, rộng lượng không chấp kẻ tiểu nhân, mà tiểu Điện hạ cho dù mỉm cười không dứt, lại chỉ là che đậy bản chất u tối của hắn, làm người ta không chút cảnh giác mà rơi xuống bẫy sâu!
Không ra tay thì khuất nhục xưng tiểu (tiểu nhân), vừa ra tay liền diệt cỏ tận gốc!
Bạch Sinh vừa nghĩ đến đó, tầm mắt Cung Quyết đúng lúc phát hiện ra hắn, liền hướng hắn mỉm cười ôn hòa. Nụ cười tao nhã cùng biểu tình ôn nhu hiền hòa, dưới ánh mặt trời xa xa, cơ hồ đông lạnh cả người hắn.....
-------------------------
Chớp mắt một cái, đã một năm trôi qua. (người ta còn gọi là one year later :v)
Vốn dĩ, nếu chỉ tu sửa một tuyến đường kênh chính mà nói, Cung Dĩ Mạt cho rằng thời gian hai năm đã là quá đủ, nhưng bởi vì hiện tại nàng thuận nước đẩy thuyền, tiến sâu mở rộng khắp đất liền, công trình từng chút từng chút trở nên lớn hơn rất nhiều so với dự tính.
Một năm này, chu cấp cho công trình tuy rằng có kéo dài vài lần, nhưng cuối cũng vẫn là đều đều rót vốn, một đồng cũng không thiếu. Cũng không biết trong kinh thành rốt cuộc đã xảy ra những cái gì, chỉ là nghe lời đồn bàn tán, nói hiện tại, khắp kinh thành đều là chém giết khốc liệt, gió tanh mưa máu, mỗi ngày trôi qua đều thực kịch liệt gay cấn a!
Ba nữ nhân diễn trên một sàn, đó còn chưa tính đến hai, ba mươi Hoàng tử, Công chúa nữa đâu! Bọn họ người nào người nấy đều có quyền thế chống lưng, cho nên mỗi ngày trôi qua lại có tin mới nóng bỏng đến tay!
Nhưng gần đây nhất, đặc biệt làm Cung Dĩ Mạt chú ý, là một lời đồn đại.
Suốt một năm này, Cung Dĩ Mạt tự nhận bản thân vì bá tánh mà làm không ít việc tốt, nhưng bởi vì nàng mang danh là "cao nhân" Cung Triệt thỉnh tới phò trợ, cho nên, dân chúng cảm kích, hết thảy lại tự nhiên dồn lên người Cung Triệt.
Hơn nữa, Cung Triệt người này xác thực đúng là yêu dân như con, thời gian cũng đã hơn một năm tu sửa kênh đào, mà một người chết cũng không có, sự cố nghiêm trọng cũng không xuất hiện, có thể nói đúng là kỳ tích.
Bọn họ tu sửa một đường, hiện giờ, cũng sắp đến Hoài Dương. Kênh đào Ngọc Long đã coi như hoàn toàn trong sạch, chỉ thiếu một bước cuối cùng.
Chờ tới khi đến Hoài Dương, vào sông Hoài, bọn họ xem như đã khai thông được ba phần tư, lại đợi bọn Từ Nguyên từ phía bắc sông Hoài tu tới Hành Thủy. Từ Hành Thủy tới sông Long Đằng trong kinh thành, đã là rất gần.
Đến lúc đó, đem tất cả các sông khai thông nối liền, gia cố đê điều, dẫn nước vào, có hỏa dược của nàng hỗ trợ, hai năm đủ rồi.
Bọn họ hiện giờ, mỗi khi đến chỗ nào, ngoại trừ tu sửa kênh đào việc chính, Cung Triệt còn đi điều tra dân sinh, lật xem tỉnh án, dọc đường đi còn phá thêm vài bản án cũ. Cung Dĩ Mạt không có việc gì cũng tranh thủ làm thêm vài phát minh mới, rất nhiều đồ dùng hàng ngày từ hiện đại xuất hiện vào thời cổ đại này, đều vô cùng được trọng dụng.
Đặc biệt, bởi vì nàng là nữ tử, thời điểm rất nhiều người mộ danh đến xem nàng, bất giác cũng đối với nữ hài nhà mình tăng thêm một phần tín niệm, cho nên, Cung Dĩ Mạt bông dưng trở thành đối tượng nữ tử khắp thiên hạ tranh nhau sùng bài, sao với nam tử, còn được hoan nghênh hơn nhiều.
Chính vì thế, mỗi lần rời đi, bọn họ đều có bá tánh lưu luyến đến đưa tiễn, bọn họ đến chỗ nào, cũng có bá tánh khắp nẻo hoan nghênh. Phần dân tâm này, chỉ cần sử dụng tốt, ngôi vị Hoàng Đế, tất sẽ rơi vào tay Cung Triệt.
Nhưng nước có thể chở thuyền, tất có thể lật thuyền.
Thanh danh tốt không chỉ là vũ khí sắc bén giết người, mà cũng có thể là lưỡi đao treo trên đầu sợi tóc, rơi xuống đầu chủ nhân nó lúc nào không hay biết.
Cung Dĩ Mạt nghe thư sinh quán trà đem Cung Triệt thổi đến ba hoa chích chòe, trong lòng rất là không ổn, khó trách, mấy ngày nay Thái tử ca ca mặt ủ mày chau, hiển nhiên cũng đã nghe thấy lời đồn này.
Sau lưng có người rắp tâm làm chuyện xấu, bá tánh chịu ân huệ của bọn họ tấm lòng thuần hậu thiện lương, lại không có hiểu biết sâu xa, ý tốt cũng dễ dàng trở thành lòng dạ khôn lường. Suy cho cùng, không có Hoàng Đế nào lại thích có người ở ngay dưới mắt mình mà thanh danh vang dội, đọ ngang Thiên tử.
Cung Dĩ Mạt mang tâm trạng lo lắng, sốt ruột về nhà, vừa lúc, lại gặp ngay tâm phúc đưa thư tín của Cung Quyết gửi tới.
Một năm qua, không biết ở Tây Châu hắn đã lo liệu như thế nào, chỉ biết, Trấn Tây Vương gửi tin tức tới khen ngợi không dứt lời, dường như, đã dễ dàng thu phục nhân tâm từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài rồi.
Càng kì lạ chính là, Cung Quyết tuy rằng bên trong thanh danh lừng lẫy, nhưng bề ngoài vẫn thập phần khiêm nhường, không kể công lao, không màng danh lợi, nhiều lần còn mang tiếng thơm dâng cho Hoàng Đế, khiến mặt rồng thập phần vui mừng, không chỉ ban thưởng nhiều lần, mà còn phong hắn thành Ngọc Diện tiểu tướng quân, quản lý ba vạn binh mã đóng tại Tây Châu từ trong tay Trấn Tây Vương.
Cung Dĩ Mạt không khỏi thở dài, ở điểm này, tâm tư nàng không tinh tế bằng Cung Quyết, cũng không làm tốt như hắn.
Công trình đào giếng ở Tây Châu tiến triển cực kỳ thuận lợi, mười vạn binh mã cùng bá tánh đồng tâm hiệp lực, nỗ lực ngày đêm không ngừng không nghỉ, tính ra, không bao lâu nữa, Cung Quyết đã có thể buông tay để trở lại kinh thành rồi. Bởi lẽ, nhiệm vụ của Cung Quyết chỉ là giám sát thăm dò, nghiên cứu địa hình, chỉ đạo một ít kỹ thuật cùng kế hoạch khởi công, còn vấn đề đào bới như thế nào, thời điểm nào có thể hoàn toàn đả thông Tây Châu, vẫn là phiền Trấn Tây Vương đi.
Đây cũng được xem là một chiến tích lớn, không biết khi trở về, hắn sẽ được phong thưởng như thế nào đây?
Cung Dĩ Mạt mở thư, bình thản đọc từng chữ, nhưng càng xem, hai nét mày càng lúc càng nhíu lại.
Hóa ra, trong một lần khai quật, Cung Quyết phát hiện ra một địa đạo kỳ quái. Hắn lẻn vào thăm dò, còn gặp quân trinh sát Lâu Diệp!
Nghĩ đến lời Kim Duẫn từng nói về hành động đáng ngờ của Lâu Diệp, ấn đường Cung Dĩ Mạt khẽ động, liền vội vàng hồi âm lại cho Cung Quyết.
Nội dung đại khái là kêu hắn không cần tham công tiếc lợi, một khi công trình đào giếng xác định xong kế hoạch thi công, liền nhanh chóng quay trở về.
Cung Dĩ Mạt vốn dĩ vẫn cho rằng với quyền uy tuyệt đối của Hoàng tỷ là nàng, Cung Quyết nhất định sẽ nghe theo, lại không nghĩ tới, một Vương gia phú quý nhàn tản, tuyệt không phải là điều mà Cung Quyết mong muốn. Điều hắn khát vọng, là quyền lực tuyệt đối, là sức mạnh thâu tóm khắp thiên hạ, độc nhất vô nhị trên thế gian này!
Thư rời đi gửi đi, Cung Dĩ Mạt có chút bồn chồn không yên, đúng lúc này, Cung Triệt trở về, thấy hắn thần thái mỏi mệt, Cung Dĩ Mạt không khỏi lo lắng:
"Thái tử ca ca, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Nhìn thấy Cung Dĩ Mạt, Cung Triệt tâm tình tựa hồ tốt lên rất nhiều, hắn khẽ lắc đầu. Thiếu niên mười bảy tuổi lớn lên càng thêm hào hoa nhã nhặn, dọc đường đi đã làm không biết bao nữ tử thương tâm, hiện giờ ngay cả bộ dáng nhíu mày phiền não, cũng vô cùng tuấn mỹ.
"Lời đồn đãi mấy ngày vừa rồi, thực giống như có người đứng đằng sau thao túng vậy, căn bản không thể điều tra ra ngọn nguồn từ đâu, cũng không cách nào áp chế được!"