" Ai da!"
Cung Triệt giật mình một cái liền bật dậy! Động tác của hắn quá lớn, làm Cung Dĩ Mạt cũng bừng tỉnh, nàng ngồi thẳng dậy xoa xoa mắt, làm một bộ dáng ngốc manh vô cùng.
"Làm sao vậy?"
Nàng mới vừa rồi hình như đã cắn qua cái gì đó...... Nàng cắn Thái Tử rồi sao?! (◯Δ◯∥)
Nhận thức này làm nàng hốt hoảng, lại thấy Cung Triệt mặt đỏ bừng che một bên tai, không khỏi e dè hỏi: "Muội cắn huynh sao?"
Trong lòng lại buồn bực, không có việc gì hắn đưa đầu lại gần như vậy làm gì chứ ?! (>△<Uu
Cung Triệt chỉ cảm thấy tim đập thực nhanh, nhưng khác với cảm giác lạnh lẽo lúc hắn phát bệnh, hiện tại, cả người hắn đều nóng bừng giống như bị ném vào lò lửa, vành tai bị cắn cùng cổ và bả vai, tất cả cùng tê dại.
Hắn không thể giải thích nổi cảm giác kích thích, ngưa ngứa kia là cái gì, nhưng kỳ quái hơn là, hắn lại muốn một lần lại một lần nữa nếm thử.
"...... Không, không có việc gì."
Hắn nói lắp bắp, ánh mắt lập loè, nhưng lại không dám nhìn thẳng nàng. Cung Dĩ Mạt hồ nghi "Nga" một tiếng, cảm giác say lại lần nữa ập tới, liền trở mình nằm xuống, tiếp tục theo đuổi giấc mơ.
Thấy nàng lại ngủ, Cung Triệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời, trong lòng kia lại hơi hơi mất mất, ngay cả chính bản thân hắn cũng không rõ chính mình muốn mất mát cái gì.
Hắn đắp một chiếc chăn gấm lên người Cung Dĩ Mạt, nghĩ đến lời nàng vừa nói, lại âm thầm vui vẻ.
Nàng nói, nàng không muốn gả chồng.... Không gả cũng rất tốt, hắn có thể tiếp tục chăm sóc nàng!
Ngày hôm sau, lúc Cung Dĩ Mạt tỉnh dậy đã là giữa trưa. Nàng xoa xoa đôi mắt, đã thấy mình đang nằm tại một nơi hoàn toàn xa lạ, hơn nữa, nhìn bố trí trong phòng, có thể thấy đây vẫn là nơi ở của nam tử đi.
"Tiểu thư, cô tỉnh rồi?" Người vừa tới vén màn liền hỏi, buông chậu rửa mặt trong tay, vài bước tiến lại gần.
Nhìn thấy nàng, Cung Dĩ Mạt liền biết mình đang ở chỗ nào. Nữ tử trước mắt chính là tỳ nữ trọng dụng của Cung Triệt, tên gọi là cái gì.....Luyến Hương?
Cung Dĩ Mạt chớp chớp mắt. "Thái Tử điện hạ đâu?" Hiện giờ thân phận khác biệt, trước mặt người ngoài, nàng cũng không thể "Thái Tử ca ca, Thái Tử ca ca" không ngừng.
Luyến Hương dịu dàng cười. "Điện hạ còn ở trong cung, nơi này là biệt uyển riêng của Điện hạ, tiểu thư có thể an tâm nghỉ lại."
Cung Dĩ Mạt gật gật đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì, liền hỏi một câu. " Gần nhất Điện hạ có bận rộn không?"
Đây là điều nàng vốn dĩ không nên hỏi, nhưng Luyến Hương lại làm như không thấy, lại nói thẳng. "Điện hạ gần đây rất bận rộn!"
Nói xong nàng nhíu nhíu mi, trong mắt hiện lên một tia đau lòng. "Hơn nữa giống như có điều gì phiền muộn, đã vài ngày chưa từng giãn chân mày."
Cung Dĩ Mạt hiểu rõ, sự việc lần trước những kẻ kia một kích không thành đã bại lộ dấu vết, sau lại sợ Hoàng Hậu quay đầu phản công lại, cho nên hiện giờ có thể khẳng định đã quyết tâm lật bài ngửa, mưu kế ùn ùn không dứt.
Quả nhiên, chờ đến chạng vạng, Cung Dĩ Mạt cũng chưa thấy được bóng dáng Cung Triệt. Luyến Hương thấy nàng liên tục để ý cổng chính, không khỏi an ủi. "Tiểu thư không cần quá lo lắng, có lẽ hôm nay chính sự bận rộn, Điện hạ ở lại Đông cung."
Cung Dĩ Mạt nhìn ra ngoài cửa sổ. "Điều ta lo lắng không phải cái này...... Đúng rồi, Lưu gia là đại tộc thế gia, đất phong của Lưu gia ở nơi nào của Đại Dục?"
Nàng đột nhiên hỏi như vậy, làm Luyến Hương có điểm kỳ quái, nàng nghĩ nghĩ nhưng vẫn thành thực trả lời: " Đất phong của Lưu gia chính là phía nam Ngọc Lâu, tổ tiên của Lưu gia đều được thờ phụng tại Ngọc Lâu!"
Cung Dĩ Mạt gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Đời trước, thời điểm nàng gặp được Cung Triệt, hắn đã hai bàn tay trắng, hiện giờ hắn vẫn còn chỗ dựa, có thể tùy thời mà sử dụng được rồi.
Cung Dĩ Mạt muốn chờ Cung Triệt trở về cùng nhau ăn cơm, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy người, liền chuẩn bị tự mình ăn, lúc này Luyến Hương lại vội vàng tới.
"Tiểu thư! Không tốt rồi! Hoàng Hậu nương nương bị tố cáo từng mưu hại Long tự, hiện giờ chứng cứ vô cùng xác thực, tấu chương đã dâng lên chờ xử lý. Điện hạ...Điện hạ đang ở Chiêu Dương Điện cầu tình!"
-------------------
"Phụ hoàng!"
Cung Triệt quỳ gối trong Chiêu Dương điện, những ngày gần đây, hắn chịu đả kích liên tiếp. Đầu tiên là ngoại nãi xảy ra chuyện, hiện giờ, đến lượt Mẫu hậu hắn.
Hoàng đế ngồi trên Long ỷ cao cao, nhìn xuống cười lạnh. "Ngươi còn muốn nói cái gì nữa?"
Cung Triệt dập đầu thật sâu. "Phụ hoàng, nhi thần biết, ngày trước, Mẫu hậu vì nhi thần mà ra tay với phi tần mang Long tự là không đúng, nhưng hậu cung thâm hiểm khó lường, có mấy ai hai tay thực sự sạch sẽ đâu? Phụ hoàng, Mẫu hậu cùng Người là phu thê đã nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, thỉnh Phụ hoàng khai ân...miễn cho hình phạt phế Hậu!"
Cung Thịnh cúi đầu lạnh lùng nhìn hắn, vươn tay lấy tấu chương dâng chứng cứ ném tới trước mặt hắn.
"Trẫm vì sao phải nghe ngươi? Hãm hại Hoàng tử, xuống tay với phi tần mang Long tự, Hoàng Hậu tâm địa rắn rết, thất đức, bất kham. Ngươi còn gì dị nghị nữa?"
Trong lòng Cung Triệt thập phần rõ ràng, cho dù đối phương có rắp tâm tính kế đến cỡ nào đi nữa, thì những gì Mẫu hậu hắn đã làm, thật sự là tội thật việc thật. Nhưng hắn thân là nhi tử, sao có thể ngồi yên không màng đến?
Hắn ngồi dậy, đối diện với Long nhan.
"Phụ hoàng, nói cho cùng, Mẫu hậu làm như vậy, vẫn là vì nhi thần bảo toàn địa vị Thái tử..."
Nói xong, hắn tự giễu cười cười, lại dập đầu thêm một lần. "Gần đây, triều đình hỗn loạn, ngay cả chuyện mấy năm trước cũng đã đào tới bày ra trước mặt Phụ hoàng, tất cả cũng vì cái ghế Thái tử này của nhi thần. Nếu đã như vậy, chi bằng Phụ hoàng hãy lập ra Trữ quân mới, cũng chính là vị trí Thái tử của nhi thần, chỉ cầu Phụ hoàng có thể buông tha cho Mẫu hậu!"
Nghe vậy, Cung Thịnh liền bật cười thành tiếng.
Cung Triệt nói rất đúng, hết thảy, đều chỉ là nhắm vào vị trí Thái tử mà thôi...Hắn, trong khoảng thời gian này, đã bị làm phiền đủ rồi!
Những cái âm mưu tính kế người ta, nếu như có để dùng vào chính sự, vì nước vì dân mà thực hiện, Đại Dục này cần gì lo không hưng thịnh?
"Không cần nhiều lời!" Cung Thịnh biểu tình lạnh lùng, trong lòng hạ quyết tâm! "Hoàng Hậu thất đức, cấm túc trong Phượng Tê Cung chờ xử lý! Còn ngươi......"
Cung Thịnh sờ sờ cằm, bỗng nhiên cười lớn.
"Thái Tử thì như thế nào? Thái Tử thì nhất định sẽ kế thừa vị trí của Trẫm sao?"
Lời nói ra làm không một ai dám nói tiếp, tất cả đều căng thẳng hẳn lên!
Hắn lại cười nói. " Người có thể thừa kế giang sơn mà Trẫm mong đợi, chính là người có thể dẫn dắt Đại Dục đi đến cực thịnh của vinh hoa! Chứ không phải là Thái tử đâu!"
Cung Triệt tái nhợt, khuất nhục thật sâu ầm ầm đánh ập tới, hắn cơ hồ cảm giác bị đem ra đùa bỡn bao nhiêu năm. Nếu vị trí Thái tử không có ý nghĩa gì, vậy thì, Mẫu hậu bị dày vò nhiều năm như vậy, Lưu gia trả giá nhiều năm như vậy, rốt cuộc, là vì cái gì?
Thường Hỉ là người duy nhất có thể mở miệng lúc này, hắn khẽ nhẹ giọng khuyên nhủ. "Bệ hạ, như vậy không ổn. Từ xưa đến nay, lập trưởng lập đích, đã là quy củ. Nếu Ngài làm như vậy, thế gia học theo, trưởng ấu không phân biệt, đích thứ không rõ, không phải sẽ xảy ra đại loạn hay sao?"
(P/s: Trưởng, đích, thứ: là những từ chỉ thân phận những đứa con trong một gia đình. Trong đó, trưởng và đích là chỉ con trưởng, con của vợ, chính thê, được công nhận về thân phận và có nhiều quyền lợi, đặc biệt là quyền lợi thừa kế địa vị của người cha nếu là con trai. Con thứ không có những quyền lợi đó. Lưu ý một điều: Trưởng-đích chỉ phụ thuộc vào độ tuổi lớn bé nếu là con cùng mẫu, nếu là con khác mẫu, thì con của chính thê sẽ là trưởng-đích mà ko cần quan tâm đến độ tuổi.Trưởng/trưởng tử: con trai trưởng, đích/đích nữ: con gái trưởng, thứ/thứ nữ/nam thứ)
Cung Thịnh hừ lạnh một tiếng.
"Lập Trưởng lập đích, trong nhà thường dân, cho dù là lập sai người, bất quá cũng chỉ là sai một nhà. Liền tính là Thiên tử, một khi đã sai rồi, chính là lầm cả thiên hạ!"
Cung Thịnh tựa hồ đã sớm có ý niệm này, chỉ là lúc này hắn mới bắt đầu thực hiện, mày rậm chợt nhíu, trầm giọng nói.
"Trẫm muốn cho những người đó đều rõ! Chơi thủ đoạn trước mặt trẫm, giết hại lẫn nhau, không bằng làm ra một phen kỳ tích cho thế nhân tán thành! Trẫm tuyệt sẽ không làm một người cổ hủ, tất cả mọi người đều sẽ được Trẫm cho cơ hội. Nếu nhi tử của Trẫm có thể vượt qua Trẫm, đó mới là vinh dự cùng tâm nguyện cả đời này của Trẫm!"
Nói xong, hắn lại lần nữa nhìn sắc mặt trắng bệch của Cung Triệt. "Ngươi cũng không khác, ngôi vị Hoàng đế, năng giả cư chi!"
(P/s: năng giả cư chi: người nào biết thì làm. Trong hoàn cảnh này, có thể hiểu nôm na rằng, Cung Thịnh có ý nói với Cung Triệt, kể cả khi Cung Triệt làm Thái tử, nếu Cung Thịnh nhận thấy Triệt "biết" làm Hoàng Đế thì ms truyền ngôi cho, ko thì sẽ dành cho người khác)
P/s: BRAVO!! Thực sự quá tuyệt vời cho Hoàng Đế Bệ hạ của chúng ta. Umi edit mà cảm thấy ruột gan sôi trào vì quá phấn khích rồi!!! Đúng thế, ngôi vị Thái tử thì thế nào, nếu ai cũng nhìn Hoàng Đế là cái đích để đạt được, vậy thì sau khi lấy được thì thế nào? Hoàng Đế vô năng, không sớm thì muộn cũng sẽ bị lật đổ, chi bằng ngay từ đầu đưa một người thực sự có năng lực lên, vừa kéo dài huyết mạch, vừa lãnh đạo đc đất nước. Phải biết rằng, khi đã lên làm Hoàng Đế rồi, thì đã ko còn là người của riêng một gia tộc nữa, mà trở thành người của cả một quốc gia. Nếu vậy, đưa một người chỉ chăm chăm dựa hơi họ ngoại có tác dụng gì? Umi đã từng oán Cung Thịnh ko phải là một người cha tốt, nhưng cuối cùng cũng phải thừa nhận, riêng việc này, ô ta thực sự là một Hoàng Đế tốt. Nếu xét trong tất cả những đứa con của Hoàng Đế, có lẽ Mạt tỷ thực sự xứng đáng vs vị trí Hoàng Đế mà Cung Thịnh mong đợi. Chỉ tiếc là tỷ ấy không phải là con trai, cũng ko phải con ruột của Cung Thịnh. Cũng khó trách Cung Thịnh lại thích tỷ ấy đến vậy. có người hợp lại tài giỏi chẳng lẽ lại ko thích sao?