Nàng tuy đang cười, nhưng bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên, ánh mắt lạnh như băng kia lại cực kì không phù hợp với hoàn cảnh, làm người ta sởn tóc gáy, bản năng thầm nói, nàng thực sự dám làm như vậy đâu!
Thế tử gia uy mãnh ngồi bệt dưới đất, chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, khẽ khàng nuốt nước bọt: " Ngươi...ngươi dám!"
"Ngươi đại khái không biết uy danh của ta trong hoàng cung đi......" Cung Dĩ Mạt đứng lên, xoa xoa tay, thong thả ung dung nhìn hắn: " Ta bảy tuổi đã bắt đầu giết người, ngươi nói xem ta có dám hay không đây?"
Nàng cười nhẹ, dưới ánh mặt trời lộ ra hàm răng trắng, cố ý giải phóng ác ý, quanh thân sát ý lan tràn.
Nàng cực kỳ thích dọa người như vậy, thập phần thú vị không phải sao?
Thế tử gia lúng túng......
Người địa vị cao như hắn căn bản không cần phải gặp qua máu tanh, nhưng mặc dù trong lòng gấp gáp, thân là Thế tử tôn nghiêm, hắn vẫn ngẩng cao đầu, một bộ dáng thà chết không chịu khuất phục.
"Thì tính sao? Nếu giết ta, ngươi cũng liền rơi đầu cùng ta đi!"
Hắn nói cứng như vậy, nhưng cặp mắt xinh đẹp kia lại lập lòe, ngập nước, linh động né tránh, làm người ta không rời được tầm mắt.
Cung Dĩ Mạt kỳ thật cực kỳ yêu thích thiếu niên tinh thần phấn chấn bồng bột như vậy. Trong cung, nàng vẫn luôn sắm vai nhân vật này, lấy tâm tính nàng mà nói, bộ dáng này của đối phương, mới đích thực là bộ dáng của thiếu niên đúng tuổi a!
Nàng đến gần, ngồi xổm trước mặt đối phương. Thế tử gia bị nàng nhìn chằm chằm, rụt rụt chân, lại cảm thấy như vậy quá không có cốt khí, liền lập tức ưỡn ngực, bày ra bộ dáng không biết sợ hãi.
Cặp mắt kia viết rõ ràng. "Ngươi nhìn gì! Bổn Thế tử đồng ý cho ngươi nhìn sao?"
Cung Dĩ Mạt không khỏi bật cười, nàng vỗ vỗ mặt đối phương, quả nhiên xúc cảm rất tốt.
"Tên?" Thế tử Bình vương chết sớm, nàng đã từng nghe người khác nói qua tên huý của hắn, những cũng đã sớm quên, vẫn là nên xác nhận lại một chút.
"Tiểu gia ta vì sao phải nói cho......"
Hắn ngữ khí đang kiêu ngạo liền nhìn thấy Cung Dĩ Mạt không biết từ lúc nào lấy ra một thanh chùy thủ sắc nhọn lập tức tiêu tán mất.
Cung Dĩ Mạt nâng tay vuốt ve thanh chùy thủ, tay cầm khảm đá quý ôm lấy lưỡi dao sáng lóa, làm người ta hoa cả mắt, trong lòng liền run sợ.
"Tên?"
"Bổn thế tử......" Hắn một đôi mắt mèo trừng đến tròn xoe, dần dần nguôi giận, lẩm bẩm nói. "Thân Thập Dạ." (kể ra, đại ca này cũng dễ thương mà, bắt nạt tốt lắm J )
"Thập Dạ? Tốt lắm, chúng ta rõ ràng không biết nhau, ngươi vì sao lại động thủ với ta?"
"Xem ngươi không vừa mắt!...... Không...... Không được sao." Thân Thập Dạ trong lòng nước mắt thành sông, nương a, ánh mắt của nàng ta thật đáng sợ!
"Xem ta không vừa mắt?" Cung Dĩ Mạt ước lượng một chút, lật tay vung chùy thủ!...... Rất khéo léo cắm phập bên đùi hắn, "run tay" thêm chút nữa liền "vô tình" cắm sai a!
Thân Thập Dạ tim muốn rớt trôi sông luôn rồi! Nhưng mà xung quanh núi rừng hoang vắng, nếu chọc giận đối phương bị vứt xác thì làm sao bây giờ...... (ಥ﹏ಥ) Hảo hán phải biết tránh cái thiệt trước mắt, hắn phải nhẫn nhịn a! Hắn phải nhẫn nhịn xú nữ nhân này a!!
Cung Dĩ Mạt tiến sát lại gần, khuôn mặt nhỏ vươn tới, cười hì hì nói. "Vậy ngươi nói xem ngươi không vừa mắt ta ở chỗ nào? Đôi mắt? Cái mũi? Miệng? Chỉ cần ngươi nói một cái, ta liền sửa của ngươi một nhát. Nói xem, ngươi thấy trò chơi này chơi có vui không?"
Tiểu hài tử trước mắt đáng yêu như vậy, thật đúng là chọc vào chỗ nhột của nàng mà, đừng trách nàng xấu tính được không! Đã lâu lắm rồi, nàng chưa được chơi vui như vậy đâu? (Hóa ra ngày trước tỷ đem tiểu Quyết của ta giải trúy như vậy sao (>△<Uu)
Thân Thập Dạ phục rồi, gặp được người võ nghệ cao cường lại không biết xấu hổ như vậy thì bảo hắn phải làm sao bây giờ?
Hắn ai oán nhìn Cung Dĩ Mạt, rõ ràng nhỏ tuổi non nớt, cặp mắt kia lại phá lệ thành thục mà cơ trí, tuy rằng thật đáng giận mà nói, nhưng cái miệng nhỏ đỏ mọng đóng mở không ngừng kia, kỳ thật cũng....cũng không chán ghét lắm đâu....
Đặc biệt lúc nàng lại gần, trên người toát ra một loại hương vị ngọt ngào,kì dị làm người ta thả lỏng. Nàng tựa hồ cũng không càn quấy như nàng biểu hiện đâu....
Cung Dĩ Mạt vẫn đang vui vẻ nhéo thịt non trên mặt hắn chơi vui! Oa oa, vừa nhìn thấy đã muốn làm như vậy, xúc cảm thật sự rất tốt!
"Bé ngoan, ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đâu."
"A...... A a, hỗn trướng! Ngươi buông tay cho ta! Đáng giận, ta...... Bổn Thế tử muốn chém tay ngươi!"
Hắn lập tức thu hồi mấy cái ý nghĩ kì quái kia, này rõ ràng là một nha đầu thúi làm người ta chán ghét mà, khó trách vì sao Hoàng Đế lại không cần nàng!
Nhưng Cung Dĩ Mạt càng chơi càng hăng say, thậm chí còn giở trò trêu dai, làn da trên mặt hắn cùng thật tốt a, quả nhiên là người sống trong nhung lụa, cũng không biết ngày thường bảo dưỡng như thế nào, xúc cảm tốt đến mức làm người ta muốn cắn một ngụm.
Thân Thập Dạ hoàn toàn bại hạ trận dưới ma trảo, hạ giọng cầu xin. "Cô nãi nãi, phục, ta phục rồi! Ta cái gì cũng nói cho ngươi, ngươi có thể hạ tay đừng hành hạ ta nữa có được không......"
(Cô nãi nãi: bà nội ╮(╯∀╰)╭ Giống như nãi nãi ở chap Lưu tướng của Thái tử là Ông nhé)
Hắn uể oải như gà trống bại trận, tiếc hận lẫn không cam lòng. Vì sao không có người nào tới cứu hắn? Làm hại hắn còn phải hạ mình cầu xin, cao xanh hỡi, vì cái gì!!!
Cung Dĩ Mạt thập phần tiếc hận buông tay. "Vậy ngươi nói đi, vì sao lại nhằm vào ta?"
Thân Thập Dạ hai mắt rưng rưng lệ, muốn lên án lại không dám, chỉ có thể giương khuôn mặt nhỏ ủy khuất lại quật cường nhìn nàng, làm hại Cung Dĩ Mạt thiếu chút nữa lại không buông tay được.
"Còn không phải ngươi chọc Tô muội muội không cao hứng!"
Hắn nói, làm Cung Dĩ Mạt đang cười cười biểu tình có một tia cứng đờ: "Tô muội muội?"
Nàng chậm rãi nuốt mấy chữ này, hơi hơi nhướng mày. "Ngươi nói Tô muội muội, chính là hòn ngọc quý trên tay Trấn Quốc Công, Tô Diệu Lan? Ngươi có quan hệ gì với nàng?"
Nói đến cái này, trên mặt Thân Thập Dạ đột nhiên hiện lên một màu đỏ. "Nàng là nữ nhi của muội muội mẫu phi ta, là biểu muội của ta."
Cung Dĩ Mạt hơi hơi híp mắt, biểu ca biểu muội thời cổ đại này, quan hệ thật đúng là tốt lắm.
"Ta không nhớ là ta đã gặp nàng đâu."
Đây là lời nói thật.
Từ lúc nàng trùng sinh tới nay, nàng vẫn luôn cố tình tránh gặp mặt Tô Diệu Lan, bởi vì nàng sợ khi nhìn thấy nàng ta, nàng sẽ không nhịn được muốn động tay động chân làm cái gì. Cho nên mấy năm nay, mặc dù đối với nữ tử mới mười bốn tuổi đã vang danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành này, tiếng đã nghe đến nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên chưa từng gặp mặt tới.
Thân Thập Dạ nhạy bén cảm giác được Cung Dĩ Mạt không vui, biểu tình không khỏi tiểu nhân lên. "Ngươi đúng là chưa từng gặp nàng, nhưng lần trước, Tô muội muội mất tròn một năm mới thuê được một chiếc khăn tay dâng cho Thái Tử. Vậy mà ngươi vừa nhìn thấy, nói thích một câu, Thái Tử liền đưa cho ngươi! Tô muội muội sau khi biết được đã ở nhà thương tâm hơn một tháng, ngươi có thể biết được sao?!"
Hắn càng nói càng kích động lên, vừa nhấc đầu, lại nhìn thấy Cung Dĩ Mạt biểu tình trên mặt tựa bi tựa hỉ, tựa trào tựa oán, trong nháy mắt, ánh mắt kia làm lời chất vấn đã ra đến cửa miệng giống như bị cái gì đó chặn lại, nói không nên lời.
(P/s: tựa bi tựa hỉ, tựa trào tựa oán: bi là bi thương, bi thống; hỉ là vui mừng; trào là trào phúng; oán là oán hận. Nghĩa của cả câu có thể hiểu là vừa bi thương vừa muốn cười, vừa oán hận lại vừa trào phúng, ngũ vị tạp trần. Mình thấy đã nguyên văn có súc tích hơn nhé)
Rõ ràng chỉ mới mười hai tuổi, trong mắt nàng sao có thể có cảm xúc phức tạp như vậy?
Thân Thập Dạ cảm thấy, một giây vừa rồi, hắn giống như nhìn thấy mẫu phi của chính mình. Khi mẫu phi vẫn còn tại thế (vẫn còn sống), sẽ thường xuyên dùng cái ánh mắt mà hắn không thấu hiểu nổi này nhìn hắn, thật giống như Cung Dĩ Mạt hiện tại.
Lúc này, Cung Dĩ Mạt đột nhiên duỗi tay, cởi roi trên người hắn.
Lúc hắn đang kinh ngạc, đối phương lại như ảo thuật lấy ra một thứ, Thân Thập Dạ vừa nhìn, chính là chiếc khăn tay lúc trước Tô muội muội thêu!
Cung Dĩ Mạt có chút tự giễu cười cười, trong không gian nàng vẫn luôn cất một số ít đồ vật mà nàng quý trọng, mà chiếc khăn tay này chính là một trong số đó, chỉ là, nếu chiếc khắn này xuất phát từ trong tay của Tô Diệu Lan, nàng tuyệt đối không cần!
" Thứ ngươi nói chính là cái này sao?" Nàng lạnh lùng cười. " Tốt, trả cho ngươi! Hy vọng về sau, ngươi không cần lại tìm ta gây phiền toái."