Nghe lời khẩn cầu của Hoàng Hậu, Cung Dĩ Mạt cảm thấy có chút phiền muộn.
Nhìn Hoàng Hậu hai mắt mong đợi, nàng hơi hơi nhấp môi. Kiếp trước, nàng vì Cung Triệt mà dốc lòng phụ trợ cho hắn, tính ra, cũng không ít hơn một phân so với kiếp này nàng đối với Cung Quyết, chính là, hắn đã báo đáp nàng như thế nào đâu? Liền nói, tuy kiếp này chưa tận, nhưng ít nhất, nàng đã nhìn thấy thái độ cùng thành ý mà Cung Quyết dành cho nàng, tuy không nói ra, nhưng Cung Quyết thực sự thập phần dung túng nàng đi!
(P/s: chuyện, tiểu Quyết của ta mà lị!)
Chính là nhớ đến tình huống ngày trước, nàng phát hiện ra bí mật của Cung Triệt, Cung Triệt đến cuối cùng cũng không giết nàng, Cung Dĩ Mạt lại có vài phần không đành lòng.
Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên cười.
"Hoàng Hậu, nữ nhi nói, nữ nhi sẽ giúp Người."
Hoàng Hậu nghe vậy, trước mắt sáng ngời!
"Nữ nhi đáp ứng Người, sẽ đem toàn lực bảo toàn cho Thái tử ca ca cùng Lưu gia, chỉ là, phụ thân của Người....xin thứ cho ta bất lực. Suy cho cùng, cũng cần một người đứng ra chịu trách nhiệm đi!" Nàng lật bài thẳng, dù sao chuyện này cũng đều là bọn họ làm sai, đối với hiểu biết của nàng về Hoàng Đế, đây chính là cực hạn mà nàng có thể làm được!
Nghĩ đến phụ thân tóc đã bạc, Hoàng Hậu hung hăng cắn răng, trong lòng biết rõ lúc này không phải thời điểm để do dự, nàng hai mắt rưng rưng, nghiến răng nói. "Ta hiểu."
"Mặt khác......" Tầm mắt của Cung Dĩ Mạt dần dần nhìn sang nơi khác. " Nữ nhi lần này giúp Người, rất có thể chính nữ nhi cũng sẽ bị liên lụy đến, cho nên mặc kệ kết quả có được như ý nguyện hay không, chỉ cần Người còn sống, đều phải đáp ứng với nữ nhi một điều kiện....... Hiện tại không đề cập tới, nhưng về sau, nữ nhi muốn cầu Người làm một việc, tất nhiên, sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích của Người và Thái tử ca ca. Người có đáp ứng hay không? "
"Ta đáp ứng!"
"Một lời đã định!"
Tuy rằng nàng rất rõ ràng, lúc này nàng ra mặt khẳng định là lành ít dữ nhiều, nhưng một khi quyết định, trong lòng lại có vài phần phấn khích đến không thể kiềm chế!
Khiêu chiến Hoàng quyền đúng không? Việc kinh thiên động địa như vậy, nàng thật đã lâu chưa có làm rồi đi.
-----
Tranh luận trên Đại điện vẫn đang diễn ra ngày một khốc liệt. Tấu chương thỉnh tội của Cung Triệt hoàn toàn không hề có tác dụng làm dịu bớt bầu không khí, thực mau liền bị lãng quên trong trận khẩu chiến.
"Bệ hạ, nếu Thái Tử cho rằng việc này toàn bộ là do hắn gây nên, nguyện ý một mình gánh vác trách nhiệm, vậy thỉnh Bệ hạ bãi miễn Thái Tử, lập lại Đông Cung!"
Lời vừa tâu lên, trong triều đồng loạt tấu chương hùa theo đưa ý, Hoàng Đế đầu muốn to ra, những kẻ này, chính là đang ép hắn phế Hậu phế Tử a!
Cung Triệt quỳ gối bên cạnh Hữu tướng, mà Hữu tướng không ngừng dập đầu xin tha, ai thán nói. "Bệ hạ, thỉnh Bệ hạ minh xét, việc này hoàn toàn không quan hệ gì đến Thái Tử và Hoàng Hậu! Là tội thần bị lòng tham mê hoặc, bị ma quỷ ám ảnh, tất cả đều do tội thần. Mong Bệ hạ minh xét!"
Mà lúc này Cung Triệt mặt đã xanh mét, bè phái Tả tướng quả nhiên đã có chuẩn bị mà đến. Hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi, mục tiêu của đối phương rốt cuộc chính là hắn.... Cơ mà, muốn hắn vì giữ lấy địa vị của chính mình mà ruồng bỏ Mẫu hậu cùng thân nhân, hắn không làm được!
"Thật sự là trời muốn tiêu diệt Lưu gia......" Bên tai, Hữu tướng bi thương thở dài.
Cung Triệt dường như đã hạ quyết tâm, lẳng lặng nhìn Hoàng Đế, chậm rãi nói. "Việc này từ đầu đến cuối đều là một tay nhi thần làm nên, nhi thần nguyện gánh vác tất cả tội trạng, tuyệt không oán thán nửa lời. Nhi thần chỉ cầu xin Phụ hoàng niệm tình phu thê bao nhiêu năm qua, niệm tình Lưu gia không có công lao cũng có khổ lao đã tận trung phục vụ ngài bao nhiêu năm qua, miễn cho Mẫu hậu và Lưu gia một con đường sống !"
Nói xong, liền dập mạnh đầu, phủ phục dưới chân Hoàng quyền.
Lòng hắn đã chết, hắn đã sẵn sàng chịu xử tử rồi, bởi lẽ, một khi không còn vị trí Thái tử, hắn tuyệt không còn một con đường sống. Nếu cái chết của hắn có thể bảo tồn được Lưu gia, cũng coi như đáng giá....Chỉ là...... Chỉ là......
Không biết vì sao, trong khoảnh khắc Cung Triệt dập đầu, lại nhớ tới một đôi mắt lấp lánh sinh động, chỉ là, nếu nàng có mặt ở đây, liệu nàng có lo lắng cho hắn hay không?
Đang vào lúc triều thần hỗn loạn, một tiếng cười nhẹ nhàng truyền đến
"Làm sao lại ồn ào như vậy? Cách thật xa đã nghe thấy rồi!"
Nghe được thanh âm của Cung Dĩ Mạt, Cung Triệt biểu tình liền thay đổi! Hắn không hy vọng Cung Dĩ Mạt là tới giúp hắn, bởi vì hiện tại hắn chính là một tử địa, tới gần sẽ chết!
Cung Dĩ Mạt cũng rất thản nhiên không thèm cho hắn một cái liếc mắt, chỉ bình thản hướng về phía Hoàng Đế mà đến. Hoàng Đế nhìn thấy nàng tới, lông mày cau lại, âm trầm cả giận nói. " Mạt Nhi, con tới đây làm cái gì?"
Nàng xuất hiện đúng lúc này không phải là chuyện tốt, nơi này không phải là thư phòng nghị sự sau thiết triều, tất cả triều thần đang đỏ mắt nhìn về phía nàng, hiện giờ có thể nói là điên cuồng công kích!
Quả nhiên, Lễ bộ Thượng thư cả giận nói. "Từ xưa đến nay, hậu cung không thể tham gia vào triều chính. Nơi này cũng không phải là nơi nữ nhân như Công chúa có thể tới, thỉnh Công chúa mau chóng rời khỏi!"
Cung Dĩ Mạt híp mắt nhìn hắn, liền kinh hô. "Ai nha, ta nhớ rõ ngươi nha. Lúc nghị sự vấn đề ở Tây Châu, ngươi chính là kẻ muốn triều đình thu hồi lại năm vạn binh mã trấn giữ biên ải nha. Thế nào, hiện tại mặt còn đau không?" Nàng chỉ chỉ mặt, ánh mắt lạnh lùng.
"Nữ tử không thể tham gia vào chính sự? Thế nào, chẳng lẽ chủ ý xây dựng giếng ngầm là các ngươi nghĩ ra được sao? Giải quyết vấn đề hạn hán cũng trấn giữ biên ải là kế sách của các ngươi hay sao? Nếu không có bản Công chúa, các ngươi dù tốn binh hao của cũng không giải quyết được vấn nạn, đến lúc biên cương xảy ra bạo loạn, các ngươi chính là tội nhân thiên cổ! Lấy được chỗ tốt của bản Công chúa, lại muốn đuổi bản Công chúa cút đi? Thời điểm trước khi ra được chủ ý cũng chưa thấy các ngươi ho được một tiếng thơm đâu?"
Nàng không khách khí đáp trả lại thẳng thừng. Đại thần trên điện đều tức giận đến hộc máu, trợn mắt nhìn nàng, mà nàng cũng không sợ, rất kiêu ngạo ngửa mặt nâng cằm nhìn đáp trả!
Cung Thịnh bất đắc dĩ thở dài. "Mạt Nhi! Không được hồ nháo!"
Cung Dĩ Mạt vội vàng quay đầu lại lẽ lưỡi làm mặt xấu, sau đó nghiêm mặt nói với Hoàng Đế. "Phụ hoàng, nhi thần không có hồ nháo, lần này nhi thần tới chính là có đại sự!"
"Vậy sao?" Cung Thịnh lập tức dung túng, hiểu rõ nàng tuyệt đối không phải một người sẽ gây sự vô cớ. "Có chuyện gì đại sự?"
Cung Dĩ Mạt khẽ dựa vào bên người Hoàng Đế, thần sắc trở nên phẫn nộ!
"Chính là hắn!"
Ngón tay nàng thẳng tắp chỉ vào Hữu tướng đang quỳ dưới mặt đất, mà Hữu tướng liền lập tức nhắm mắt lại chịu mệnh. Đối với hành vi của Cung Dĩ Mạt, triều thần vốn đang vô cùng bất mãn liền trở nên an tĩnh vô cùng, chỉ có Cung Triệt, hắn mở to mắt,khó tin nhìn nàng, tựa hồ không dám nghĩ, nàng cũng là tới bỏ đá xuống giếng!
(P/s: Bỏ đá xuống giếng: cũng tương tự như câu Quạt lửa thêm củi và Thêm mắm thêm muối thôi nhé mn)
Nghĩ đến vừa rồi còn mất công lo lắng cho nàng, hắn không khỏi cười thầm bản thân ngu xuẩn! Hoàng muội này của hắn, vốn chính là không có lợi liền không để tâm không phải sao? Nàng hiện giờ làm vậy, chắc hẳn cũng là vì muốn lót đường cho Cửu Hoàng đệ ngày sau trở về vinh quang đi!
Ánh mắt Cung Triệt càng thêm lạnh băng, chăm chăm nhìn Cung Dĩ Mạt.
Thật tốt, nàng có thể vì Cửu đệ mà làm được đến như thế, lại hoàn toàn không màng đến tình cảm bọn họ vốn cũng chính là huynh muội ruột thịt!
Cung Dĩ Mạt bị hắn nhìn đến da đầu tê dại, nhưng một ánh mắt cũng chưa từng cho hắn. Nàng bĩu môi làm duyên, hướng Hoàng Đế nói. "Bản công chúa thế nhưng không nghĩ tới trên đời này còn có người lòng dạ hiểm độc đến như vậy, vật phẩm cứu tế cho nạn dân bần cùng cũng muốn tới cướp bóc. Kết quả sự tình bại lộ,lại làm liên lụy đến Thái tử đương triều, hắn không xứng là thân nhân của Thái Tử!"
Lời nàng nói ra làm tất cả mọi người sợ ngây người, người đầu tiên tỉnh ngộ lại chính là Hữu tướng. Hắn cảm kích nhìn Cung Dĩ Mạt, không nghĩ tới Công chúa thế nhưng lại tới giúp hắn!
Tả tướng vừa nghe liền thấy không đúng, vốn dĩ hắn chính là muốn một lưới lật đổ Thái tử, nếu là Thái Tử được Cung Dĩ Mạt thuận lợi cứu thoát, hắn vất vả dụng tâm đến vậy để làm cái gì?
"Công chúa nói lời này liền không đúng rồi, nếu không phải có Thái Tử cùng Hoàng Hậu đứng sau sai khiến, Hữu tướng sao có thể có dã tâm cùng năng lực lớn đến như vậy đâu? Bệ hạ, trong việc này Thái tử đã tự giác nhận tội, mong Bệ hạ minh xét!"
"Phải không?" Cung Dĩ Mạt hừ một tiếng, ngược lại hướng Hoàng Đế nói. "Phụ hoàng, Người biết rõ nhi thần nhất mà, ngoài ăn uống hưởng lạc, tất cả những việc khác, nhi thần đều là không thông tỏ thứ gì, sao có thể biết đến "lẽ thường" bòn rút vật tư đâu?"
"Ba ngày trước, vẫn là Thái Tử ca ca nói với nhi thần việc này, còn dặn dò nên chuẩn bị từ sớm. Nhi thần mới nghĩ ra chủ ý phân binh mã thành ba đường, hơn Thái Tử ca ca vì muốn trợ giúp nhi thần, muốn hiến cho triều đình một phần trợ lực, nên đã hạ lệnh sai Thập Lý Đình Tướng quân hộ tống ra khỏi cổng thành.
Bởi vậy có thể thấy được, Thái Tử không hề liên quan đến việc này. Nếu hắn thật sự cùng Hữu tướng thông đồng làm bậy, sao phải mất công tốn sức nhắc nhở nhi thần đây?"