Cửa thành phía nam.

Đoàn xe từ xa đến gần, mênh mông cuồn cuộn, ước chừng trên vạn người.

Mà một đội binh mã sau khi hộ tống đoàn xe, liền phục mệnh quay trở về trấn giữ cổng thành. Lúc này, Cung Quyết hạ lệnh cho mọi người bắt đầu chỉnh đốn xe ngựa, còn bản thân lại đi xem xét xung quanh , quả nhiên nhìn thấy một người y phục trắng tinh, đang nhàn nhã ngồi trong y quán nghỉ chân bên đường, bộ dạng như đã đợi sẵn từ lâu.

Hắn nhướng mày, đi về phía y quán.

Cung Dĩ Mạt vốn dĩ đang uống rượu, nghe được tiếng bước chân lại gần, liền vội vàng từ trong không gian lấy ra một ấm trà, bày ra bộ dáng đoan chính thưởng trà.

Cung Quyết vừa tới gần đã thấy mùi rượu thoang thoảng, cũng không nói ra, ngược lại nhoẻn miệng cười.

Nếu theo cung quy, Hoàng tử hoàng thất không thể rời khỏi kinh, mà lúc này hắn đã đứng ở đây, chỉ cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều nhẹ nhõm.

Hắn không cần phải giữ quy củ, cả người không còn áp lực, liền trở nên khí phách, hăng hái hẳn lên. Cung Dĩ Mạt thấy hắn vừa rồi cưỡi ngựa điều quân, mặt mày tiêu sái khoái ý, là bộ dáng tràn đầy sức sống chưa từng thấy qua, so với dáng vẻ mặt lạnh trầm tĩnh đến đáng sợ, mới đúng là phong thái của một thiếu niên.

Nàng âm thầm gật đầu với quyết định của chính mình, thương cảm ly biệt cũng hòa tan rất nhiều.

"Hoàng tỷ!"

Cung Dĩ Mạt hơi hơi mỉm cười. "Thế nào, kế hoạch thuận lợi chứ?"

Cung Quyết gật đầu.

Sao có thể không thuận lợi được đây? Cả đoàn xe một trăm năm mươi chiếc xe ngựa, Hoàng tỷ đem hai mươi chiếc xe đi cuối cùng, động tay động chân bày thành kế sách, thản nhiên bày ra trước mắt người.

Hai mươi chiếc xe này, ở hai bánh trước và sau xe đều cột một cành liễu nhỏ, do trên xe có vải bạt bao phủ rủ xuống che khuất, người ngoài không nhìn kĩ, sẽ không nhìn ra bánh xe có điểm kỳ quặc.

Cho nên lúc đoàn xe chạy qua, hai mươi chiếc xe ngựa cuối cùng có gắn cành liễu sẽ xóa mờ đi dấu bánh xe in trên đường, lại chuẩn bị thêm một vài chiếc xe trống làm mồi, ở một vài tình huống "vô ý", vải bạt theo gió tung lên, cho người ngoài nhìn ra thùng xe trống rỗng. Người quan sát chỉ có thể xem xét từ xa, khi xe đi qua mới tiến lại gần, sẽ rất dễ dàng kết luận thành đoàn xe trống không.

Chuyện này nói ra thì dễ, mà làm lại rất khó. Chỗ bánh xe cột cành liễu có gắn một cái chốt nhỏ, chỉ cần ấn nhẹ, cành liễu sẽ rời ra, rơi xuống đường phi tang vật chứng. Nếu gặp vấn đề ngoài ý muốn, bên bánh xe có khắc thêm một khe nhỏ, cành liễu theo chuyển động liền gắn vào khe đó, tuyệt không lộ ra bên ngoài.Vậy nên mới có thể vượt qua lúc kiểm tra trước khi xuất phát, thuận lợi lên đường.

Vì một cái thiết kế nhỏ như vậy, Cung Dĩ Mạt phải chuẩn bị đến nửa năm. Cho nên có thể nói rằng, mưu kế này vốn đã ấp ủ từ lâu, không phải từ mấy tháng trước điều tra ra hàng kém chất lượng, mà là Cung Dĩ Mạt, vì cơ hội này, nàng đã chuẩn bị hơn một năm, đả thông Hoàng đế, Thái tử, hối lộ quan viên bộ Hộ, bày binh bố trận chuẩn bị đủ mọi đường.

Cung Quyết ngồi đối diện nàng, cầm chén trà nàng tự tay rót cho hắn, uống một hơi cạn sạch.

Hoàng tỷ vẫn xem hắn là một hài tử, không thể uống rượu, lại muốn chính mình làm tấm gương sáng cho hắn noi theo, nhưng sau lưng hắn âm thầm, vụng trộm giấu rượu, hắn lại chỉ có thể thở dài.

Mặc kệ nàng nhìn nhận như thế nào, lần này đi Tây Châu, núi cao đường xa, khi trở về, cho dù nàng có thừa nhận hay là không, hắn đều đã trưởng thành.

Hắn tin tưởng, khi quay trở về, hắn sẽ khiến cho Hoàng tỷ không có cách nào đối xử với hắn như một tiểu hài tử nữa!

Hắn tự mình rót cho Cung Dĩ Mạt một chén trà, mặt mày có chút ủ dột.

"Tiếc là không chuẩn bị sẵn rượu, Hoàng đệ chỉ có thể lấy trà thay rượu, kính Hoàng tỷ một chén."

Thấy Cung Dĩ Mạt chớp chớp mắt nhìn, hắn lại nhoẻn miệng cười, mặt mày tươi tắn, phi dương lóa mắt.

Hắn nhìn Cung Dĩ Mạt thật sâu, tựa như cả thiên địa này chỉ tồn tại một người.

"Đa tạ Hoàng tỷ mấy năm nay vì đệ mà vất vả mưu họa. Mỗi một thứ đệ có ngày hôm nay, dù nhỏ hay lớn, đều không phải là trời cao ban cho, tất cả đều là nhờ Hoàng tỷ! Cho nên một ly này, đệ xin kính Hoàng tỷ, đa tạ Hoàng tỷ dụng tâm ban ân!"

Hắn nâng chén trà, trịnh trọng uống một hơi cạn sạch. Cung Dĩ Mạt cũng uống, uống xong liền chống cằm nghe hắn nói tiếp.

"Chén thứ hai...... vẫn là xin kính Hoàng tỷ!"

Hắn lại lần nữa nhìn Cung Dĩ Mạt, biểu tình lại hơi hơi mê say, giống như muốn đem dung nhan của nàng nhớ trong lòng.

"Những năm gần đây, đệ liên lụy Hoàng tỷ quá nhiều......"

Hắn tự giễu cười. "Đệ vốn dĩ chỉ có hai bàn tay trắng, Hoàng tỷ lại vì đệ mà dụng tâm lương khổ, cho nên chén thứ hai này, đa tạ Hoàng tỷ không vứt bỏ nghĩa tình, đồng cam cộng khổ cùng đệ!"

P/s: có ai không rõ dụng tâm lương khổ là gì không? Câu này có nghĩa là dùng nhiều tâm tư, suy đi tính lại. Tóm lại là vất vả suy nghĩ cho người khác.

Cung Dĩ Mạt bị hắn nói đến động lòng, những ký ức từ ngày đầu gặp mặt liền hiện lên trong mắt, nàng khe khẽ thở dài. "Thì ra thời gian qua nhanh, đã nhiều năm như vậy, đệ cũng đã đến lúc muốn giương cánh bay cao rồi." Nói xong, lại vô cùng phiền muộn.

Cung Quyết rót chén trà thứ ba.

Lúc này trong mắt hắn phi dương vui sướng kia dần dần tiêu tán, chỉ có nồng đậm tâm tình hắn chôn sâu trong lòng, không thể thổ lộ, cũng không đành buông tha. Hắn không thể lùi bước, tuyệt đối sẽ không lùi bước, tất cả vì tư cách đứng bên cạnh nàng.

"Chén thứ ba......" Hắn chần chờ, ngón tay bạch ngọc vuốt ve miệng chén, cuối cùng thở dài một tiếng.

Y quán đơn sơ, an tĩnh mà cô lập, chứng kiến quá nhiều ly biệt. Cung Quyết thực chán ghét từ ly biệt này, phi thường, phi thường chán ghét.

Hắn tái nhợt cười, gương mặt thiếu niên còn hiện vẻ non nớt lộ ra một tia đau khổ.

Hắn lại lần nữa giơ chén nói.

"Chén thứ ba, vẫn như cũ kính Hoàng tỷ." Hắn mặt mày quạnh quẽ, hai mắt lại hơi hơi lập loè. " Đệ đã từng vô số lần tưởng tượng, nếu ngày đó trong lãnh cung không có tỷ, đệ cuối cùng sẽ có bộ dáng gì. Có lẽ, tất nhiên sẽ tàn nhẫn vặn vẹo, tất nhiên sẽ là thô bạo thành tính đi...... Suy cho cùng thì, thế gian này...... tất cả đều là cô tịch vô vọng.

Cho nên, một chén này, đệ kính tỷ, cảm ơn tỷ đã tồn tại trong sinh mệnh của đệ, cảm ơn tỷ đã xuất hiện trong cuộc đời của đệ......"

Những câu này hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, giọng nói kia bao hàm vô vàn cảm xúc. Cung Dĩ Mạt có chút thất thần, thiếu niên trước mắt kia, sao có thể cất giấu quá nhiều tâm tư như vậy.

Hắn chưa bao giờ nói nhiều đến vậy, nhưng mỗi lần nói ra, từng câu từng chữ, lại như đứt ruột đứt gan, đau đến xé lòng.

Thời gian không còn sớm, nhìn đoàn xe đã sẵn sàng xuất phát, trên mặt thiếu niên hiện lên một vẻ kiên nghị!

Lúc này, hắn đã buông chén trà, đi đến trước mặt Cung Dĩ Mạt.

Hắn hóa ra đã cao đến như vậy, Cung Dĩ Mạt hơi hơi thở dài, chỉ thấy hắn duỗi tay, bộ dáng kia, dường như muốn ôm nàng!

Cung Dĩ Mạt hơi hơi nhắm mắt, nếu cái ôm này có thể làm vơi bớt nỗi cô độc trong lòng hắn, thì ôm đi, nhưng nàng đợi hồi lâu, lại chỉ cảm thấy hắn vươn tay vuốt một sợi tóc đen của nàng, sau đó...... dùng nội lực đánh gãy!

Hắn vốn dĩ muốn ôm nàng a..... Nhưng tay nâng lên lại buông xuống, ý niệm mãnh liệt này cơ hồ muốn cắn nuốt cả người hắn!

Nhưng hắn khắc chế đã lâu, không muốn một khắc cuối cùng thất bại trong gang tấc, cho nên hắn cầm một sợi tóc của nàng, cũng cúi đầu ở bên tai nàng, trầm thấp mà cực kỳ kiên định nói một câu.

"Mạt Mạt, chờ ta quay lại."

Nói xong, không đợi Cung Dĩ Mạt kinh ngạc ngẩng đầu, hắn liền phi thân lên ngựa rời đi.

Cung Dĩ Mạt khẽ vuốt tóc, trong mắt hơi hơi kinh ngạc, ngẩn người nhìn về phía cát bụi bao trùm.

Ở trên lưng ngựa, thiếu niên vuốt ve sợi tóc trong tay, khóe miệng nhếch lên một tia cười khổ.

Nàng vĩnh viễn sẽ không biết, ly biệt đối với hắn có bao nhiêu thống khổ, một bên là hạnh phúc được đứng phía sau làm bạn với nàng, một bên là dã vọng phải đứng bên người sóng vai với nàng!

Cả hai bên đều mê hoặc nhân tâm, quyến rũ như anh túc làm người ta trầm luân, thế nhưng hắn đã lựa chọn.

Ngày đó, chỉ có hắn nhìn thấy được khoảnh khắc khi Thái tử rời đi, trong mắt là vui sướng cùng kinh hoàng thất thố. Cũng chỉ có hắn hiểu rõ được, ánh mắt kia có nghĩa lý gì. Bởi vì, hắn cũng đã trải qua thời khắc bàng hoàng đó, hiểu rõ tâm tình trầm luân đau khổ mà ngọt ngào đó. Cho nên, hắn không thể lại chần chừ thêm một khắc nào nữa.

Nếu trở thành Thái Tử có thể được nàng đến lấy lòng, nếu trở thành trọng thần có thể trở thành đối tượng nàng mượn sức, nếu trở thành đế vương có thể được nàng ỷ lại......

Hắn đều có thể làm!

Khi kinh thành đã trở thành một điểm nhỏ xa tít tắp, Cung Quyết mới ghìm ngựa quay đầu lại, thật sâu nhìn về nơi có người hắn yêu thương kia, âm thầm nhắn nhủ.

Hoàng tỷ, chờ ta trở lại!

P/s: xong chap này, mình chỉ có thể cảm thán rằng Cung Quyết thực sự rất coi trọng và tỉnh táo về tình cảm của bản thân. Mình vốn dĩ rất dị ứng về thể loại tình yêu vượt qua luân thường đạo lý, tuy nhiên, Cung Quyết đã khiến mình thực sự khâm phục. Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng cậu ta thực sự trưởng thành và thấu hiểu tất cả mọi hoàn cảnh, vấn đề và tính cách của người xung quanh mình. Cậu ta hiểu rõ tính cách của Dĩ Mạt, cho nên quyết tâm che giấu tình cảm của bản thân, cậu ta hiểu rõ địa vị cùng thân phận của hai người, cho nên đã lựa chọn rất khôn ngoan để chuẩn bị cho tương lai của mình. Đúng vậy, chỉ có cường đại, mới có thể khống chế tất thảy, như Dĩ Mạt đã nói, người đề ra luật pháp, luôn luôn cao hơn luật pháp một bậc. Cho nên tiểu Quyết à, con đường truy thê của đệ còn dài lắm, hơn 500 chap nữa cơ, huhu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play