Chỉ một câu này, làm Cung Triệt đang gấp gáp đến muốn hôn mê, đột nhiên thả lỏng.
Cảm nhận được hắn buông lỏng, Cung Dĩ Mạt vội vàng đem thân thể đã chết lặng, thở dốc đến vô lực của Cung Triệt đặt nằm xuống thuyền nhỏ, bóng đêm bao phủ, Cung Triệt không thấy rõ biểu tình nàng, tùy nàng sắp xếp, ngón tay cái vẫn luôn đặt vào nút nhấn, lại không thể nào khởi động cơ quan.
Cung Dĩ Mạt trong lòng gấp gáp, nhưng động tác không ngừng, tựa như không nhìn thấy bất cứ cái gì, nàng một tay đặt sau gáy hắn, nhẹ nhàng nâng đầu hắn lên, một tay ấn mạnh xuống ngực, thanh âm nghiêm túc kiên định, mang theo quyết tâm.
"Động tác tiếp theo của muội đều là vì muốn cứu huynh, nếu huynh không tin tưởng, có thể tùy ý khởi động cơ quan, muội quyết không oán hận. Chỉ mong Thái tử ca ca có thể tin tưởng muội, huynh biết, Cung Dĩ Mạt muội, chưa từng làm ai thất vọng bao giờ."
Đúng vậy, nàng sẽ không làm người khác thất vọng, vĩnh viễn không!
Nói rồi, nàng hít sâu một hơi, đột nhiên nhắm mắt lại, hướng đến cánh môi nhợt nhạt tím tái, cúi đầu chạm vào!
Trong nháy mắt hai môi tiếp xúc, thân hình hai người đều run lên.
Cung Triệt kinh ngạc mở to mắt! Tầm mắt đang tan rã đột nhiên sáng tỏ, ngón cái vài lần muốn nhấn hạ cơ quan lại trở nên cứng đờ!
Nàng có thể tin tưởng sao? Sự tình liên quan đến sinh tử, địa vị, thân nhân, hắn có thể tin tưởng nàng sao?
Nhưng chỉ sau một lát, hắn liền cảm thấy có một hơi thở rót vào lồng ngực, cảm giác hít thở không thông dần biến mất, chỉ là, trái tim hắn vẫn đang nhảy điên cuồng, sắc mặt xanh tím lại chuyển hồng !!
Cung Dĩ Mạt ngẩng đầu hít sâu một hơi lại tiếp tục cúi xuống, lúc này đây, cảm giác nàng càng thêm rõ ràng.
Môi Cung Triệt thực mềm, thật sự rất mềm, làm nàng không khỏi nghĩ đến cảm giác ăn kẹo bông gòn trước kia.
Mà Cung Triệt chỉ cảm thấy mùi thơm của cơ thể thiếu nữ cùng hương hoa sen quanh thân bao vây hắn, môi răng tiếp xúc, ngọt ngào nồng nàn của hương rượu vừa uống vẫn còn lưu lại làm say lòng người. Cung Triệt đầu ngón tay phát run, dường như đang nằm mơ.
Cung Dĩ Mạt lại một lần truyền khí.
Cùng lúc đó một tay khác của nàng vẫn luôn ấn vào lồng ngực, nội lực cuồn cuộn không ngừng đè ép khai thông, hy vọng hắn có thể dễ chịu một chút.
Lúc này nàng biểu tình chuyên chú, lông mi thật dài run rẩy, nhưng lưng nàng lại phát lạnh đến cứng đờ. Nàng không biết nàng làm như vậy đối với tình huống của Cung Triệt có tác dụng hay không, chỉ cần Cung Triệt không tín nhiệm nàng nhẹ nhàng ấn hạ, nàng lập tức khó giữ được cái mạng nhỏ này!
Cung Triệt không phải người ôn nhu như hắn biểu hiện, Cung Dĩ Mạt so với người khác còn rõ ràng hơn cả. Cho nên nàng đánh cuộc! Hy vọng Cung Triệt có thể để tâm vào chút tình cảm mỏng manh mấy năm qua, không giết nàng!
Nội lực dường như không có giới hạn liên tục rót vào người của Cung Triệt, mà lúc này, một giọt mồ hôi từ sườn mặt của Cung Dĩ Mạt rơi xuống mặt Cung Triệt, làm Cung Triệt đang nửa tỉnh nửa mê run lên, hắn mở mắt ra.
Tay chân chết lặng của hắn dường như sống lại, cảm quan càng thêm nhạy bén. Nhìn dung nhan trước mắt gần trong gang tấc, môi răng tương giao, hắn vô cớ sinh ra một tia xúc động!
Trong mắt hắn hiện lên một tia mê mang, hắn tựa hồ...... vô sự?
Sau khi xác định rõ ràng, hắn trong lòng chần chờ...... Nàng...... không phải phàm nhân đi.
Cung Triệt si mê nhìn nàng, cảm giác ấm áp tràn ngập, biết rõ không nên trầm luân, lại không khống chế được mà cam tâm trầm luân!
Môi nàng hóa ra mềm mại như vậy, giống như đánh vào đầu quả tim, làm trái tim yếu ớt hít thở không thông, lại một lần điên cuồng nhảy múa!
Không thể...... Bọn họ là huynh muội, bọn họ sao có thể làm như thế?
Liền tính là huynh muội, thì như thế nào?
Thuyền nhỏ đung đưa lay động.
Thuyền đưa hai người đi qua biển hoa, mùi hương ngọt thanh của hoa sen tràn ngập trong không khí, bình rượu của Cung Dĩ Mạt không biết đã đổ từ khi nào, róc rách rượu thơm tràn ra, toàn bộ thuyền chìm trong hương vị mê say.
Cung Triệt mê mang nhìn về phía nàng, lá sen bao quanh kề sát bọn họ, hắn chỉ cần duỗi tay là có thể với đến, mà bọn họ ở trong biển hoa, làm chuyện như vậy......
Dưới tầm mắt của hắn, bầu trời phía trên đều bị phiến lá che mờ, ngẫu nhiên lộ ra một khoảng nhỏ xíu, lúc này ánh chiều biến thành màu lam tím, vài rặng mây đỏ tía điểm xuyết trên không trung thăm thảm, đẹp đến vạn kiếp bất phục.
Cung Dĩ Mạt cảm nhận được Cung Triệt dần dần bình tĩnh trở lại, nàng mới chậm rãi ngồi dậy, nhưng đúng lúc đó, Cung Triệt nhẹ nhàng liếm môi nàng, làm nàng cả kinh, tức khắc ngồi thẳng thân mình!
Nhưng không may, nàng ngồi thẳng dậy, lại bị lá sen hoa sen đánh vào người, bất đắt dĩ lại hạ thắt lưng, lần nữa dựa sát vào người Cung Triệt, hô hấp quấn quit dây dưa.
Hắn...... Hắn sao có thể như vậy!
Cung Dĩ Mạt cong eo một tay chống vào tấm gỗ, mắt lại không dám nhìn hắn, ngay cả một câu "Huynh đã ổn chưa?" cũng nói không nên lời.
Cung Triệt cũng nhận ra hành vi phóng túng của bản thân, nhất thời nói không ra lời.
Mà lúc này, thuyền nhỏ đột nhiên trôi ra khoảng trống giữa hồ sen, Cung Dĩ Mạt lập tức ngồi dậy, người trên bờ, đã chờ đến nôn nóng.
Nàng căng thẳng thân mình, thấy Cung Triệt vẫn còn sững sờ, nàng trộm nhìn hộp gỗ trong tay hắn liếc mắt một cái.
Đại khái, có lẽ, hẳn là...... Nàng an toàn rồi đi?
Nàng thật sự rất sợ sau khi Cung Triệt hồi phục, vì diệt khẩu, sẽ đột nhiên bạo khởi giết nàng!
Nhưng xem bộ dáng trầm mặc của hắn hiện tại, dường như không có ý tứ kia......
Để phòng ngừa vạn nhất, nàng vội vàng dùng chút nội lực còn dư không nhiều lắm trong người, đem thuyền nhỏ bay nhanh trở về. Chỉ đến khi đầu thuyền cập bờ, Cung Dĩ Mạt mới thở phào nhẹ nhõm, mà chấn động rất nhỏ kia cũng làm Cung Triệt giật mình tỉnh lại từ giấc mộng!
Hắn theo bản năng nhìn về phía Cung Dĩ Mạt, mặt đột nhiên bạo hồng!
Đáng tiếc đêm đen, người khác cái gì đều không thấy rõ, hắn liền cất hộp gỗ trong tay, một lời chào cũng không nói, vội vàng bước khỏi thuyển nhỏ chật vật rời đi.
Mà cung nhân đi theo Thái Tử tuy rằng kỳ quái, nhưng cuối cùng cũng chỉ là hồ nghi nhìn Cung Dĩ Mạt, sau đó hành lễ đuổi theo. Thấy đoàn người đi xa, Cung Dĩ Mạt mới lại thở phào nhẹ nhõm.
Lão thiên a, suýt chút nữa mạng nhỏ liền mất!
May mà nàng cơ trí, trời ạ, nàng làm sao có thể ngu xuẩn cho rằng hô hấp nhân tạo có thể dùng cấp cứu bệnh tim đâu?! Cung Dĩ Mạt xụ mặt, trong lòng lại phỉ nhổ chính mình, nàng hoàn toàn có thể chỉ dùng nội lực khai thông a!
Cuối cùng nàng liền kết luận tình hình lúc ấy quá khẩn trương, làm đầu óc nàng vốn tự hào này đình trệ, hiện tại chỉ mong Cung Triệt không cần để ý đến chuyện này, nàng vẫn còn cần hắn hỗ trợ mấy ngày sau a!
Chưa kịp cảm thán, nàng vừa quay người lại, đã phát hiện thấy Cung Quyết toàn thân thẳng tắp đứng phía sau nàng, hắn mặc một thân hắc y, trên tóc còn ẩm hơi sương, cũng không biết đã đứng bao lâu.
Không biết vì sao, Cung Dĩ Mạt cảm thấy Cung Quyết lúc này có điểm không thích hợp.
Thân ảnh của hắn dưới ánh đèn mà trải thật dài dưới mặt đất, rõ ràng mặt vô biểu tình, Cung Dĩ Mạt lại cố tình từ trên người đối phương thấy được cô tịch.
Giống như ngăn cách với thế nhân, lại giống như đau thấu tim gan.
Cung Dĩ Mạt khẽ nhíu mày, nhìn đám người Hinh Nhi im ắng như ve sầu mùa đông liếc mắt một cái.
" Đệ tới tìm ta sao? Đã đến bao lâu rồi, sao lại không cho người nhắc nhở ta một tiếng?"
Phải biết rằng nếu Hinh Nhi trên bờ cất tiếng gọi, nàng tuyệt đối có thể nghe thấy.
Cung Quyết bình tĩnh nhìn nàng, lúc này hắn mới mười một tuổi, vẫn là một thiếu niên, nhưng ánh mắt kia tựa như bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, lại giống như một màn đêm thăm thảm, khiến người ta đắm chìm không lối thoát.
Hắn vươn tới, nắm lấy tay Cung Dĩ Mạt, bởi vì nàng tiêu hao nội lực quá mức, tay chân đều thập phần lạnh lẽo.
Cảm nhận được nội lực cuồn cuộn không ngừng từ lòng bàn tay truyền đến, Cung Dĩ Mạt kinh ngạc ngẩng đầu, đối phương lại chỉ cúi đầu quạnh quẽ, nhàn nhạt nói.
"Về sau, không được đơn độc ở cùng Thái tử."