Một ngày sau khi Cung Quyết tan học, bị một nam hài lớn hơn hắn một tuổi ngăn lại, thấy rõ người tới là ai, khuôn mặt Cung Quyết gắt gao, ngầm có ý cảnh giác.

Đối phương chính là nhi tử của Liễu Hiền Phi, Cung Khải.

Nhìn thấy hắn, Cung Quyết không khỏi nhớ đến bộ dáng lúc Mẫu phi qua đời, lúc ấy, Mẫu phi giống như trúng phải kịch độc, không tới mấy nàng, cả người tiều tụy hẳn đi. Lúc điều tra ra, tất cả mọi chứng cứ đều dồn vào một mình Liễu Hiền Phi, nhưng khi Mẫu hậu nghe thấy vậy, liền tâm như tro tàn, một đêm liền đi.

Trước khi ra đi, Mẫu phi kéo tay hắn, hai mắt đẫm lệ ai oán nói. " Đáng tiếc, Mẫu phi không thể nhìn thấy con trưởng thành...."

Lúc ấy, Cung Quyết quá nhỏ, không nhìn rõ trong ánh mắt đau thương của bà có bao nhiêu thiên ngôn vạn ngữ, chỉ nhớ Mẫu phi nắm chặt tay hắn, lặp đi lặp lại. "Mẫu phi của con, là đúng người đúng tội, không cần phải báo thù cho Mẫu phi, không cần phải báo thù....."

Lúc nàng nói lời trăn trối cuối cùng kia, thật sự là không muốn hắn báo thù cho bà, cho đến tận bây giờ, Cung Quyết vẫn không hiểu lý do tại sao, vì cái gì Mẫu phi lại nói như thế.

Cung Khải thực chướng mắt với Cung Quyết, chỉ là một kẻ không có Mẫu phi, ở trong cung lại sống dựa vào một nữ tử, hắn sẽ không thừa nhận, hắn sẽ ghen tị với nó đâu!

Cung Dĩ Mạt ở đâu chui ra, liền chiếm hoàn toàn tầm mắt của Phụ hoàng, trước kia hắn rất được sủng ái, vậy mà giờ, hắn đã nửa tháng không nhìn thấy Phụ hoàng rồi.

Cho nên hắn cũng rất căm ghét, rất ghen tị với Cung Dĩ Mạt được sủng ái, càng ghen tị với Cung Quyết được Cung Dĩ Mạt toàn tâm toàn ý nuông chiều hơn nữa! Nó có gì đặc biệt hơn người chứ!

"Hoàng huynh có việc gì tìm ta sao?" Cung Quyết thanh âm nhàn nhạt, ấn đường khẽ nhíu lại.

"Không có việc gì cả, chỉ là, ta muốn nhìn thử xem, một nam tử ăn bám dưới váy một nữ nhân sẽ trông như thế nào mà thôi. Nhìn xem, thật đúng là.... Trông ngươi còn xinh đẹp hơn cung nữ bên người của ta đấy!"

Cung Quyết thực sự là một tiểu hài tử xinh đẹp làm người ta nhìn thấy liền yêu, mà đối phương lại ác ý nói hắn ẻo lả xinh đẹp, không phải một nam nhi.

Cung Quyết lạnh nhạt nhìn hắn, so với trò ghen tị của trẻ con này, hắn đã từng trải qua nhục nhã tàn nhẫn hơn biết bao nhiêu lần đâu, thực sự không có hứng thú so đo cùng Cung Khải.

"Nếu không có việc gì, Hoàng đệ xin cáo lui trước."

Hắn hành lễ, nói xong liền đứng dậy đi luôn, mà Cung Khải phía sau hắn lại căm giận kêu to. "Thì ra đúng thật là một kẻ yếu đuối ẻo lả như nữ nhân sao? Ta nhục nhã ngươi như vậy, ngươi không nghe thấy sao?"

Cung Quyết dừng bước, đầu cũng không quay lại, thản nhiên trả lời. "Cổ nhân nói, cáo không ăn được liền chê nho xanh. Hoàng huynh chướng mắt dung mạo của Hoàng đệ, Hoàng đệ liền rời đi để tránh kinh động tới Hoàng huynh."

Đây là đang nói hắn xấu!


Cung Khải tức xanh cả mặt. Từ nhỏ đến lớn, dù không đẹp mắt hơn người, nhưng cung nhân xung quanh hắn đều khen hắn dung mạo đoan chính, chỉ có Cung Quyết kia dám chê hắn xấu, còn đường hoàng bình thản nói vậy!

"Hừ, có cái mặt đẹp thì có ích lợi gì? Cũng chỉ là lấy sắc dụ dỗ người mà thôi! Mẫu phi nói, một ngày nào đó, Cung Dĩ Mạt sẽ không cần ngươi nữa, đến lúc đó, ta xem ngươi lấy cái gì mà huênh hoang nào?"

Hắn khẳng định chắc chắn như vậy, mà một câu của hắn, thật giống như ma chú, khắc sâu vào lòng Cung Quyết.

Dù tất cả mọi người nói hắn như thế nào, hắn đều không quan tâm, nhưng chỉ cần là sự việc liên quan đến Hoàng tỷ, hắn không thể không để ý.

Liễu Hiền Phi sẽ không vô cớ nói lời vô nghĩa, rốt cuộc nàng ta có ý tứ gì?

Cung Quyết quay đầu trở lại, đôi mắt trầm trầm nhìn Cung Khải.

Cung Khải sửng sốt, gân cổ ra oai. "Ngươi dám trừng mắt với ta?! Chờ xem, đến lúc Cung Dĩ Mạt không cần ngươi, ta sẽ cho ngươi đẹp mặt!"

Nói xong, liền vội vàng xoay người rời đi.

Không phải hắn sợ Cung Quyết, mà là Mẫu phi không cho hắn động vào nó. Lúc trước, Tiểu thập tứ Hoàng đệ ỷ rằng mình nhỏ tuổi, ngang ngược kiêu ngạo bắt Cung Quyết làm ngựa cho hắn cưỡi, Cung Quyết liền không thèm để ý bỏ đi không nói câu gì. Thế nhưng về sau, Cung Dĩ Mạt biết được việc này lại sai người đánh đòn Thập tứ đệ. Mà Phụ hoàng biết được việc này, lại không có trách nàng, ngược lại nói Thập tứ đệ phạm thượng vô lễ, phạt hắn chép mười lần cung quy.

Ai thịnh sủng ai bất công chỉ nhìn một cái đã thấy rõ ràng rồi.

Nhưng mà, lúc hắn đang bất bình tức giận, Mẫu phi lại vô tình nói ra, nói xong lại có chút hối hận.

Cung Quyết thất thần.

Vì lẽ gì mà Liễu Hiền Phi lại nói rằng Hoàng tỷ sẽ không cần hắn nữa? Hắn không để bụng người khác nói hắn vô năng, cũng không để bụng bất kì kẻ nào châm ngòi ly gián, hắn chỉ để ý Hoàng tỷ, thậm chí lúc nghe Thánh chỉ sắc phong, hắn cũng cảm thấy, tên hắn có thể cùng tên của Hoàng tỷ xuất hiện đồng thời với nhau đã là một loại ban ân vô cùng.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, Cung Quyết sắc mặt trầm xuống, quyết định tự mình đi hỏi!

Liễu Hiền phi không hổ là sủng phi, Hàm Hương điện của nàng có thể nói là nơi nhiều hoa thơm cỏ lạ nhất trong hoàng cung, một năm bốn mùa đều có mùi hoa, lúc đi vào, cả người như muốn lạc vào biển hoa, lưu luyến quên lối về.

Mà Cung Quyết lúc này lạnh mặt nhìn cung nữ đi vào bẩm báo, trong lòng hơi lo lắng.

Sự việc lúc tan học đã sớm truyền tới tai của Liễu Hiền phi, nàng chỉ là không nghĩ tới Cung Quyết đến nhanh như vậy. Nghĩ tới cảnh Liễu Mặc chết thảm, trong mắt nàng hiện lên một tia oán độc, nếu có thể làm hắn cùng tiểu tiện nhân Cung Dĩ Mạt không đội trời chung, cũng coi như là đã hả dạ.

Nghĩ vậy, nàng đỡ tóc mây ngồi xuống sau bức bình phong, hừ nhẹ. "Nếu đã như vậy, để hắn vào đi."

Cung nữ vâng lệnh, vội vàng đi xuống, lúc này Cung Quyết mới vững vàng bước vào.

Chỉ là tiền đường, lại trang hoàng lộng lẫy đến vậy! Cung Quyết không khỏi nhớ tới Mẫu phi hắn, mỗi lần Phụ Hoàng ban thưởng cái gì, bà đều đem đồ cất thật cẩn thận, coi như báu vật, không giống như Liễu Hiền Phi bày biện la liệt ở tất cả những nơi dễ thấy nhất như vậy.

Mặc dù không tình nguyện, Cung Quyết vẫn hướng về phía Liễu Hiền phi hành lễ, sau tấm bình phong mơ hồ có thể nhìn thấy một nữ tử ăn mặc lộng lẫy, tóc mây vấn cao, cài vô số châu ngọc quý giá nhìn qua, ánh mắt bị ngăn cách bởi một tấm bình phong cũng không che dấu được vẻ âm lãnh ghét bỏ.

"Không biết Cửu điện hạ tới đây tìm bổn cung có việc gì sao?"


Cung Quyết cũng không đổi sắc mặt, mở miệng nói thẳng. "Hôm nay, sau khi tan học, Lục hoàng huynh có nói với thần đệ một vài lời, nhưng lời đoản ý trường, thần đệ nghĩ mai không ra, liền không kìm được lòng tới xin giải đáp.

Hắn quả nhiên rất thành thực a, cũng rất để ý đến tiểu nha đầu kia, tốt lắm, nàng thích nhất là xem người ta trở mặt thành thù.

"Vậy sao?" Nàng kiều mị thanh âm, trong lời nói không có ý tốt. "Cũng không biết Điện hạ chưa rõ câu nào?"

Cung Quyết nghe vậy, mím môi đến gắt gao, nửa ngày sau mới nói. "Ta cùng Hoàng tỷ Dĩ Mạt tỷ đệ tình thâm là việc người người đều biết, nhưng không biết vì sao, Lục hoàng huynh lại chắc chắn nói, Hoàng tỷ sau này sẽ ghét bỏ ta đâu?"

"Hừ, hay cho một câu tỷ đệ tình thâm......"


Nữ tử sau tấm bình phong khẽ thay đổi tư thế, một lát sau liền hỏi.


"Cũng không biết điện hạ còn nhớ thân sinh Mẫu phi?"


"Nhi thần tất nhiên ghi nhớ."


Hắn hai mắt híp lại nhìn về phía bình phong, cảm thấy nàng ta ngay lúc này lại nhắc tới Mẫu phi hắn chắc chắn không phải chuyện gì tốt.


Liễu Hiền phi khẽ chớp chớp mắt, cười đến là quyến rũ. "Vậy ngươi cũng biết...... Mẫu phi ngươi vì sao mà chết sao?"


Cung Quyết không nói gì, hắn tự nhiên biết lúc trước tất cả chứng cứ thu thập được, đều hướng về nữ nhân trước mắt này.


Thấy hắn bỗng nhiên trầm mặc, đối phương lại khanh khách cười không dứt. "Ngươi có phải cho rằng bổn cung đã làm việc này đi?"


Cung Quyết sắc mặt biến đổi, lại nhàn nhạt nói. "Nhi thần không dám."


Không nghĩ đến, người phía sau bình phong lại kiều thanh cười. "Phải không? Bổn cung liền nói cho ngươi biết, Mẫu phi ngươi, chính là do bổn cung độc chết!"

Liễu Hiền phi đột nhiên buông một câu long trời lở đất, cuối cùng đã làm cho Cung Quyết không thể bình tĩnh, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì, Liễu Hiền phi sẽ không lừa hắn như vậy! Là bởi vì bà ta dám chắc hắn sẽ không báo thù sao?


Lúc này Liễu Hiền phi hơi hơi vẫy tay, cung nhân liền đem bức bình phong đẩy ra. Cung Quyết nhìn người phụ nữ một thân lộng lẫy đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế Quý phi nạm vàng, đắc ý cười quyến rũ.

Trên mặt không hề có một chút xíu xấu hổ hay tự trách, nàng ta nói lời này mà không hề có gánh nặng, đương nhiên, người phụ nữ này đẹp đẽ quý giá đến nhường vậy, cùng với Mẫu phi mộc mạc, thanh thuần như thiên địa trái ngược, Cung Quyết không nhịn được mở miệng. "Người vì sao phải làm như vậy!"

Hắn kiềm chế tức giận đến tột độ, chỉ cần hắn làm bất kỳ việc gì không tốt sẽ mang đến cho Cung Dĩ Mạt nhiều phiền toái, nhưng mối thù giết mẹ không đội trời chung, nếu Mẫu phi hắn không chết, hắn chưa chắc đã phải lưu lạc khổ sở như thế.

Liễu Hiền phi thấy hắn trong tình huống như vậy còn có thể khắc chế bản thân, trong mắt hiện lên một tia kiêng kị, bên miệng lại vẫn cười duyên liên tục.


"Bổn cung giết Mẫu phi ngươi là không đúng, nhưng khó trách, bổn cung...... cũng là người bị sai sử a......" Nói đến này, nàng càng cười đến sáng lạn, mặt mày quyến rũ nhìn về phía Cung Quyết.


"Ngươi cảm thấy, trên thế giới này, ai có thể sai sử bổn cung làm như vậy đây?"


Cung Quyết thân mình chấn động, khó tin nhìn Liễu Hiền phi, còn có thể có ai? Chỉ có Hoàng Đế! Chỉ có Hoàng Đế!


"Không có khả năng...... Tại sao! Vì cái gì!?"


Cung Quyết cảm thấy khó có thể tin! Hắn không rõ, Mẫu phi vì Phụ hoàng, cả đời uổng phí, chỉ cần Phụ hoàng cười, bà liền thấy vui vẻ, chỉ cần Phụ hoàng buồn giận, bà lo lắng càng sâu, một nữ nhân toàn tâm toàn ý với Người như vậy, vì cái gì Phụ hoàng lại muốn giết bà?!


Liễu Hiền phi híp lại mắt. "Vì cái gì...... Đương nhiên, là vì mẫu thân Hoàng tỷ tốt của ngươi, Tuyết Phi!"

Nàng thanh âm chợt lạnh, giống như nàng cực kỳ chán ghét đến không muốn nhắc tới Tuyết Phi. Nàng lạnh lùng nhìn Cung Quyết, nét cười quyến rũ thường xuyên treo trên mặt biến mất như chưa từng trông thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play