Cung Dĩ Mạt lấy một cái ghế dựa ngồi xuống trước mặt hắn, một đường đánh tới nơi này, nàng cũng hơi cảm thấy mệt mỏi, nhìn người trước mắt đang bình thản uống rượu, nàng cũng lấy ra một vò rượu khác, cùng uống với hắn.

Suốt thời gian ấy, Tư Vô Nhan khi khóc khi cười, khi thì biểu tình điên cuồng tàn nhẫn, lúc lại thờ ơ, lạnh lùng như băng. Cung Dĩ Mạt vẫn bình thản ung dung nhìn hắn phát tiết, mà hắn, câu đầu tiên mở miệng nói với nàng chính là:

" Ngươi cảm thấy rất khinh thường ta đúng không? " Hắn trào phúng cười. "Bởi vì ta là một con rối, không, phải là một nam sủng, bị chủ nhân chơi chán rồi vứt bỏ!"

Cung Dĩ Mạt chỉ hơi hơi mỉm cười, sau đó mới lắc đầu.

Hắn lại nói. "Ngươi cảm thấy bản thân mình vô cùng ghê gớm, đúng không? Một nữ nhân, lại là Phi Long Đại Tướng quân của Đại Dục! Thiết kỵ tung hoàng tứ quốc! Danh vọng vang xa bốn bể! Ngươi nhất định cảm thấy mình thật lợi hại đi!"

Cung Dĩ Mạt lặng lẽ uống một ngụm rượu, chậm rãi nói: "Nếu ta nói cho ngươi biết, ta chỉ muốn ở nhà chăm tướng công, sinh hài tử, ngươi có tin không?"

Lời nàng nói làm Tư Vô Nhan khẽ ngẩn người, ngay sau đó cười to!

Hắn dường như đã uống say, sau khi cười cho đã, âm khí trầm trầm liền triệt tiêu hết, thế nhưng lại rất có hứng thú cùng nàng nói chuyện.

Hắn giống như chưa từng thổ lộ tâm tình cùng bất cứ ai, chỉ duy nhất lần này, lại là lần cuối trước khi chết. Mà Cung Dĩ Mạt, rõ ràng là một người tới để giết hắn, hắn lại cùng nàng, nói ra rất nhiều bí mật không người biết đến, thương tâm, thất bại, ủy khuất, ân tình, còn cả lý tưởng cùng dã vọng.

Bọn họ nói với nhau từ núi cao đến biển rộng, từ Đại Dục cho tới Lâu Diệp. Cung Dĩ Mạt thế mới biết, thần y Quỷ Kiến Sầu xuất quỷ nhập thần, thanh danh cực xấu kia hóa ra chính là hắn, thật là đáng tiếc gặp được nhau quá muộn!

Tựa như hai người không phải là đao phủ cùng tử địch đang chờ giờ hành quyết, mà là đôi tri kỷ trăm người khó gặp đang say sưa tâm tình trò chuyện. Mỗi lần nhắc đến ước mơ cùng khát vọng, hai mắt sẽ phát ra ánh sáng rực rỡ mà tươi đẹp.

Thế nhưng, hiện thực tàn khốc, trận vui nào cũng đến lúc tàn, cho đến khi động tĩnh bên ngoài dần dần lắng lại, Cung Dĩ Mạt liền biết, người của nàng đã hoàn toàn khống chế Vương thành Ngọc Kỳ, mà lúc này, tươi cười trên mặt Tư Vô Nhan, cũng dần dần phai nhạt.

Hắn nói: "Ngươi thật sự là một người thú vị."

Sau đó, cặp mắt tàn nhẫn vặn vẹo trong thời khắc cuối bỗng trở nên sạch sẽ thanh khiết không ngờ, còn có thể thấy rõ nỗi đau xót cùng tiếc hận trong lòng hắn.

Hắn cười. "Nếu như...ta có thể gặp được ngươi sớm hơn một chút, vậy thì tốt biết bao!"

Nói xong câu đó, hắn liền uống thuốc độc tự vẫn.

Cung Dĩ Mạt nghĩ đến đây, không kìm được đưa mắt nhìn Tư Vô Nhan đang lẳng lặng uống rượu trong gió lạnh, Lúc này, hắn mặt mày âm trầm tàn nhẫn, có thể thấy rõ tâm tính đã vặn vẹo hơn nửa, nhưng vẫn nhìn ra được hắn giãy giụa cùng không phục, nội tâm hắn vẫn đang ngoắc ngoải đấu tranh!

Đời trước khi nàng gặp được hắn, hắn đã hơn ba mươi ba tuổi. Rõ ràng đương tuổi cường thịnh chính trực, thế nhưng, từ trong ra ngoài đều một vẻ tuyệt vọng, không thiết sống. Hiện giờ, hắn cái người này tuy rằng rất xấu, tình tình lại còn âm tình bất định, nhưng suy cho cùng vẫn còn sức sống hơn ngày trước, hơn nữa.....

Đời này, hắn thật sự đã gặp được nàng từ rất sớm.....

(P/s: cường thịnh chính trực: ý nói sức sống dồi dào, là thời điểm con người dễ dàng làm được những việc trong dự định. Ngoài tuổi ba mươi, con người nắm trong tay sức khỏe bền bỉ, trí tuệ thông thái và các mối quan hệ trong xã hội, là thời điểm đạt đỉnh cao của cuộc đời.

Âm tình bất định: tính tình lúc nóng lúc lạnh, khó hiểu, khó chịu, thay đổi liên tục.)

Cho nên, Cung Dĩ Mạt nàng đã vài lần tha thứ cho hắn, còn nói với hắn vài lời khuyên nhủ, đó là những lời mà ngày trước nàng muốn mà không kịp nói, đời này, nói trả cho hắn nghe đi.

" Kỳ thật, ta cũng không cho rằng ngươi là một Hoàng Đế tốt của Ngọc Kỳ."

Nàng nói đột ngột làm Tư Vô Nhan đang uống rượu khẽ ngừng lại, sau đó cười lạnh.

Cung Dĩ Mạt không thèm để ý hắn trào phúng, tiếp tục nói.

"Nhưng nếu ta đoán không sai, sở dĩ ngươi muốn giết chết ta và Cung Quyết, đơn giản bởi vì, ta có thể cảm nhận được uy hiếp từ chúng ta, sợ chúng ta sẽ có ngày gây nguy hại đến quốc gia của ngươi, cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường, đúng không?"

(P/s: tiên hạ thủ vi cường: trích từ câu "Tiên hạ thủ vi cường, Hậu thủ vi tai ương", cả câu có nghĩa là: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế, trở thành kẻ mạnh; ra tay sau sẽ chịu phần thua thiệt, bất lợi.)

Tư Vô Nhan lại nhấp một ngụm rượu, hai mắt nhìn đêm tối, trầm buồn nói: "Ngươi đánh giá ta quá cao thượng rồi."

Cung Dĩ Mạt sẽ dừng một chút, đột nhiên cười nói: "Nếu ngươi ở Ngọc Kỳ quá tứ cố vô thân, ta có thể tìm giúp cho ngươi một người trông cậy đấy."

(P/s: tứ cố vô thân: người cô độc, không có ai thân thích.)

Tư Vô Nhan không nói lời nào, dường như không thèm để ý, tiếp tục uống rượu, thế nhưng lại âm thâm dựng hai lỗ tai nghe, chờ nàng nói tiếp.

Cung Dĩ Mạt cười cười nhìn hắn, cũng không úp mở nhiều: "Người đó chính là Vinh Quốc Đại Tướng quân hiện giờ của Ngọc Kỳ, Thượng Minh Hi."

(P/s: cái tên "Vinh Quốc" hay "Phi Long" đi kèm với Đại Tướng quân là chỉ danh hiệu được truy phong theo chức vụ, giống như Dương Quang Công chúa vậy, còn Thượng Minh Hi là tên thật của người nhé)

Tư Vô Nhan bật cười, tàn khốc nhìn nàng: "Ngươi đùa giỡn ta...."

"Không có." Cung Dĩ Mạt lắc đầu, phóng tầm mắt ra xa....

" Người kia, có lẽ hiện giờ cũng đang chịu cảnh vạn người phỉ nhổ, nói rằng hắn nhờ vào lên giường mới có thể bò lên cái ghế Đại Tướng quân, thế nhưng, ngươi không thử nghĩ mà xem, không phải hắn cũng giống y hệt như ngươi sao? Nói đến hắn, có dáng người, có mưu lược, có nhân mạch, tất nhiên cũng có tiền tài. Hắn tuy nhìn như gian trá, nhưng trong lòng cơ bản có tinh thần trọng nghĩa, ân oán rạch ròi. Hiện giờ, hắn ép dạ cầu toàn, chỉ là thiếu một cái danh chính ngôn thuận mà thôi...."

"Mà ngươi, chính là cái danh chính ngôn thuận mà hắn cần!"

(P/s: nhân mạch: là có nguồn lực về người, bao gồm các mối quan hệ, số lượng người nghe theo, phục tùng làm theo.

Danh chính ngôn thuận: người có đầy đủ danh nghĩa, tư cách chính đáng thì nói người khác mới nghe theo và khâm phục)

Tư Vô Nhan trầm mặc, thật lâu sau mới cười. " Vì sao ta phải tin tưởng ngươi? Nhỡ đâu, ngươi lừa gạt ta đắc tội với Mẫu hậu, hại ta tự đâm đầu vào chỗ chết....."

Còn chưa nói xong, lời đã mắc lại vào trong cổ họng. Cung Dĩ Mạt giương đôi mắt to tròn nhìn hắn, cười khanh khách.

" Ngươi đã làm gì ta?" Tư Vô Nhan thực là tức giận, hắn tự hỏi có phải mình đã quá dễ dãi với nàng hay không, vì sao hắn đường đường là một kẻ, người gặp người sợ, ma gặp ma tránh, lại để cho một tiểu nha đầu dễ dàng cợt nhả như vậy.

Cung Dĩ Mạt không để ý. "Một người bằng hữu cũng không có, ngươi không thấy thực quá tịch mịch, buồn chán hay sao? Hơn nữa, cảm giác được toàn tâm toàn ý tin tưởng một người vô cùng tốt, ngươi có muốn thử xem sao hay không?"

Nàng tự vỗ vỗ vào ngực mình, dùng một loại ngữ điệu cực kỳ khoa trương và dụ hoặc, trái lại có chút hài hước.

Tư Vô Nhan ngửa đầu uống rượu, trào phúng nói. " Tin tưởng, ngươi tin tưởng ta sao?"

"Tất nhiên!" Cung Dĩ Mạt gật mạnh, thái độ này Tư Vô Nhan cảm thấy nghẹn lời muốn chết, lại uống thêm một ngụm rượu. Lúc này, trời tuyết bay bay, khẽ rơi trên mặt hắn, lại tạo nên cảm giác cô tịch cùng bi thương không nói nên lời.

Hắn nhìn tuyết, rồi lại nhìn nàng, cuối cùng cười lạnh.


"Ta đã nói rồi...... Ngươi không thể tin ta."


Hắn nói xong, Cung Dĩ Mạt vừa định nói chuyện, lại cảm thấy lục phủ ngũ tạng trở nên đau đớn! Hắn thế nhưng lại hạ độc vào trong rượu!

Lúc này, Tư Vô Nhan đứng lên, thấy Cung Dĩ Mạt thần sắc thống khổ, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng nhàn nhạt nói.


"Ta không cần bằng hữu, ta cũng không cần tin tưởng ai cả, nhưng mà, ngươi nói không sai......"


Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương trước mắt mới chỉ hơn mười ba tuổi, lãnh đạm cười.

" Ngươi nói không sai, ta đúng là kiêng kị ngươi và Cung Quyết, chỉ là, người ta kiêng kị nhất, chính là ngươi."

"Ngươi nhất định không biết, bản thân mình lợi hại như thế nào.... Toàn bộ trên dưới Đại Dục đều thích ngươi. Công trạng của ngươi được người người truyền tụng. Nhưng mà, ngươi mới mười ba...Rồi sẽ có một ngày, khi ngươi dã tâm bành trướng, sẽ kéo cả tứ quốc lâm vào máu lửa....."

Không! Sẽ không!

Cung Dĩ Mạt muốn phản bác hắn, nhưng nàng ngày càng khó chịu, đầu óc càng lúc càng quay cuồng, giống như sắp ngất xỉu.

Mà lúc này, Tư Vô Nhan biểu tình cũng dần dần lạnh dần, hắn ngồi xổm xuống trước mặt Cung Dĩ Mạt, nhìn nàng khó nhọc dựa vào đài hành hình, dùng một thanh âm vô cùng nhẹ, nói.

" Cho nên, để không cho ngươi gây nguy hiểm đến bá tánh Ngọc Kỳ, ta chỉ có thể giết chết ngươi....."

Cung Dĩ Mạt không khỏi cười khổ, là nàng nhìn sai người rồi sao? Nếu bị giết thật, âu cũng là xứng đáng thôi.

Tư Vô Nhan ngón tay lạnh lẽo dừng trên gương mặt nàng, cảm nhận được nàng khẽ run rẩy, hắn biểu tình có chút mê man, chậm rãi nói.

" Có lẽ, ngươi có thể khoan dung, tín nhiệm, có thể yêu thương rất nhiều người...nhưng mà, hy vọng ngươi có thể từ lúc này mà nhìn cho rõ, có người, không đáng để ngươi làm như vậy...."

Hắn dùng ngón tay, nhẹ nhàng vạch khẽ môi nàng, nhét vào trong một viên thuốc, cuối cùng, rũ mí mắt xuống, cười lạnh ngoan độc nói.

" Lần tiếp theo gặp mặt, ta nhất định sẽ giết chết ngươi!"

Nói xong, hắn rời đi rất nhanh, vạt áo đỏ tươi quét qua nền tuyết trắng xóa, bóng dáng đạm bạc mà quật cường. Màn đêm đen rất nhanh chóng nuốt chửng hắn, chỉ còn lại Cung Dĩ Mạt ở lại nơi này. Thật lâu sau, nàng khẽ thở dài một hơi, khẽ xoay người, nằm ngửa đầu trên đài hành hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play