Đa số binh lực Lâu Diệp chuẩn bị cho trận đột kích vì bị Cung Quyết ngáng chân giữa đường đã bị rút về, quân số ở lại truy bắt dư lại không bao nhiêu, mà số thủ hạ bên Trấn Tây Vương cũng tương đương như thế. Hai bên lực lượng ngang bằng, giằng co qua lại, cũng không thể nói trước ai được ai mất.

Cung Quyết trong lòng hiểu rõ, trận giết chóc này vì hắn mà nên, chỉ cần hắn phá được vòng vây của Lâu Diệp, trở về lãnh thổ Đại Dục, thì cho dù Lâu Diệp có không cam lòng đến mấy cũng chỉ có thể âm thầm thu binh. Cho nên, hắn không một lần quay đầu nhìn lại, thẳng tiến không lùi, từng bước từng bước nhuốm hai mắt đỏ máu! Một đường thẳng tay giết chóc, lại có Cung Dĩ Mạt đằng sau yểm hộ, toàn thân trên dưới người Cung Quyết đến một sợi tóc cũng không hề bị thương!

Mắt thấy con mồi quan trọng nhất đang dần dần chạy thoát khỏi biên giới Lâu Diệp, mà hắn lại bị Trấn Tây Vương ngăn trở giữa chừng, Đại Tướng quân cắn chặt răng phẫn nộ, không thể chờ đợi được thêm nữa, liền nhanh chóng thả ra tín hiệu! Hiện giờ, hắn chỉ có thể hy vọng, số binh mã đang có mặt trên chiến trường này, đủ sức ngăn lại bước chân Cung Quyết!

Nghe thấy tiếng đạn hiệu nổ vang giữa trời, truy binh Lâu Diệp từ khắp bốn phía cơ hồ nổi điên, ra sức chặn đường Cung Quyết. Một đường này, Cung Quyết thẳng tay giết chết không biết bao nhiêu là người! Nơi nơi đều là truy binh của Lâu Diệp, ánh mắt bọn chúng nhìn hai người, hung ác và thô bạo giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha, làm hắn không thể dừng lại dù chỉ một khắc!

Hắn không thể ngừng lại được!

Càng sớm trở lại Đại Dục, nhân lực của ông ngoại mới có thể tổn thất ít đi một chút!

Hoàng tỷ mới có thể nhanh chóng an toàn hơn một chút!

Trận chiến này cơ hồ giành giật sống chết từng khắc từng giây, thẳng đến rạng sáng mới dần dần bình ổn.

Cho đến khi, cuối cùng truy binh của Lâu Diệp cũng gục xuống dưới lưỡi kiếm đẫm máu, chiến mã dưới thân Cung Quyết đã không thể chịu đựng được hơn nữa mà khụy xuống, Cung Quyết vội vàng ôm Cung Dĩ Mạt tránh khỏi nguy hiểm, nhanh chóng nhảy ra xa.

Ngẩng đầu lên có thể mơ hồ nhìn thấy tường thành cao vời vời đang dần hiện ra dưới ánh bình minh, cả gương mặt vương đầy máu của Cung Quyết, cuối cùng cũng hiện một vẻ vui mừng!

" Hoàng tỷ! Tỷ nhìn thấy không? Chúng ta về đến nơi rồi!"

Chỉ là, hắn đợi mãi cũng không nhận được câu trả lời của nàng, lòng bàn tay chạm vào da thịt lạnh băng ướt át làm trái tim hắn khẽ run rẩy! Khẽ cúi đầu, khuôn mặt nhỏ của Cung Dĩ Mạt trắng bệch, dưới ánh ban mai chiếu rọi cơ hồ trở nên trong suốt!!!

Cung Quyết nhìn thoáng qua tấm khiên gỗ bị tàn phá một cách thảm thương nằm lăn lóc trên mặt đất. Thẳng một đường chém giết đuổi bắt, Cung Dĩ Mạt đã dùng tấm khiên này chắn cho hắn không biết bao nhiêu công kích! Có thể nhìn thấy được, trên mặt khiên chi chít những mũi tên ghim sâu vào lòng gỗ!

Kẻ kia sức lực lớn đến như vậy, một mũi tên bắn thủng tấm khiên chắn! Còn có thể đâm xuyên vào thân thể Cung Dĩ Mạt!

Cung Quyết chỉ cảm thấy cả người bị thứ gì đó hung hăng đánh ập tới, ôm chặt lấy nàng, không kịp hồi phúc lại tinh thần!

Chẳng lẽ, từ đó đến giờ, Hoàng tỷ chỉ chú tâm nâng khiên che chắn cho hắn, thay hắn nhận tất cả thương tổn này sao?!

Hắn thật vô dụng, thật vô dụng!!! Hắn thế mà lại để nàng bị thương! Hắn sao có thể để nàng bị thương ngay trước mặt mình như vậy?!

Loại cảm giác này, loại bất lực đau xót này, đem hắn quay về kí ức khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ chín tuổi. Ngày hôm đó, trong lãnh cung, ngay trước mặt Hoàng Đế, Cung Dĩ Mạt một đêm giết chết mười ba người, vẫn gắt gao ôm hắn ở trong lòng! Toàn thân trọng thương thê thảm vẫn cắn răng vì hắn cầu một đường sống....... Hắn nỗ lực nhiều năm như vậy, làm nhiều chuyện như vậy, đến cuối cùng, hắn thế nhưng vẫn chỉ là một kẻ bị bảo hộ chặt chẽ như thế sao?

Không màng hết thảy ôm nàng vào trong thành, Cung Quyết không chỉ một lần suy nghĩ, vì sao, vì cái gì hắn vẫn yếu nhược như vậy?

Vậy mà ngày hôm qua, hắn vẫn còn ấp ủ một suy nghĩ, rằng chỉ cần có thể được ở cạnh Cung Dĩ Mạt, hắn có thể không làm Hoàng tử, không cần quyền thế cũng cam lòng! Hiện thức hôm nay, đã hung hăng cho hắn một cái tát! Không có địa vị, không có quyền thế, hắn lấy cái gì bảo hộ người hắn yêu đây? Hắn có cái gì?!

Cung Dĩ Mạt hơi thở yếu ớt vô cùng, yếu đến nỗi mơ hồ muốn dứt! Thật giống như bộ dáng năm đó nàng toàn thân đẫm máu nằm trong Điện Thái Cực, thương tổn và tái nhợt! Dường như giây tiếp theo sẽ rời hắn mà đi!

Không.......Hắn không cho phép!

Bóng người mờ mờ từ trong đêm tối từ từ chạy tới, quân binh thủ thành Tây Châu tập trung quan sát, không khỏi kinh hỉ hô lên: "Là Điện hạ! Điện hạ đã trở lại! Ngài ấy còn sống! Mau mở cửa thành!"

Lời hắn nói làm không ít người đều vui mừng bật dậy, không khí hào hứng còn vang lên tiếng hoan hô reo hò!

Chiến công của Cung Quyết đã sớm truyền khắp Tây Châu. Nếu không nhờ Cung Quyết, bọn họ lúc này không biết chừng đã bị quân đột kích Lâu Diệp tấn công phá thành, tàn sát không còn một mống! Mà bây giờ cả thành yên ổn chờ đón năm mới an vui, công lao hết thảy đều là nhờ hắn!

Nhưng binh lính còn không kịp bình ổn tâm trạng, cửa thành đã bị Cung Quyết một chân đá văng ra!

Lúc này, hắn hai mắt đỏ bừng, tóc tai tán loạn, ôm chặt thân mình một người chạy điên cuồng!

"Đại phu! Đại phu đâu!!!"

Quân binh còn chưa kịp tới chúc mừng đã bị dáng vẻ này của hắn dọa cho kinh hãi!

Từ trước tới nay, Cung Quyết luôn mang một vẻ ung dung khiêm nhường, bình dị mà gần gũi, bọn họ chưa từng gặp qua bộ dáng hung thần ác sát như hiện tại này của hắn. Lúc này, bị hắn tàn khốc liếc mắt một cái, toàn thân run rẩy như bị đao xẻo!

" Đại phu ở y quán...."

Canh giờ này, đại phu không ở y quán thì ở nơi nào được chứ?

Cung Quyết nghe vậy, lập tức xoay người chạy tới y quán gần nhất! Nhất định phải mau chóng đến đó! Hoàng tỷ không thể gặp chuyện gì được!!!

Vốn dĩ, bị người đá từ trong chăn ấm văng ra khỏi cửa, đại phu hãy còn thập phần bất mãn. Nhưng vừa nhìn thấy người đến là Cung Quyết, nửa điểm không vừa lòng lập tức tan thành mây khói, chỉ là còn chưa kịp nói cái gì, đã bị Cung Quyết xách tới trước giường bệnh.

"Cứu người!"

Đại phu bị hắn làm cho hoảng sợ, vội vàng nhìn lên người trên giường. Tiểu cô nương tựa hồ bị mất máu quá nhiều, nhìn qua cực kỳ suy yếu.

Đại phu sờ sờ râu, lắc đầu. " Xem ra tình huống của nàng không được tốt lắm.... Điện hạ ngài...."

Lời chưa nói ra đã bị sát ý trùng trùng trong mắt Cung Quyết làm cho tắc nghẽn lại cổ họng! Thật là đáng sợ, đây đúng là ánh mắt của người, chứ không phải ánh mắt của dã thú sao?

Cung Quyết mặt không biểu tình gắt gao nhìn chằm chằm đại phu, gương mặt vương máu cùng đôi mắt đỏ sậm và một đầu tóc tung bay, hợp thành dung nhan làm người kinh tâm động phách! Cố tình lúc này, toàn thân hắn ẩn ẩn sát khí, như lưỡi đao bén treo trên đầu sợi tóc, thoắt ẩn thoắt hiện!

Thanh âm ẩn nhẫn mà lạnh lùng từ từ vang lên. "Cứu sống nàng! Nếu không, ta sẽ cho cả nhà ngươi chôn sống cùng nàng!"

Lời thốt ra giống như một loại ma chú khắc sâu vào tâm khảm của đại phu. Lão nhân gia đáng thương toàn thân ớn lạnh, hai đùi run rẩy..... Lão vô cùng tin tưởng, nếu lão thật sự không cứu sống nổi người này, vị Điện hạ kia, thật sự sẽ làm như lời vừa nói.

" Vâng.....vâng. Tiểu nhân nhất định sẽ cứu sống nàng! Nhất định!"

Mà màn cứu chữa này, kéo dài cả một buổi sáng. Đương lúc lão đại phu mồ hôi đầy đầu không ngừng chữa trị, Trấn Tây Vương cuối cùng cũng đã trở lại. Sau khi Cung Quyết rời đi, địch nhân vẫn không ngừng gây khó dễ, lão Tướng quân bị thương nhẹ, kết quả lại nghe được Công chúa bị thương, liền mang đến không ít y giả, đại phu, hy vọng có thể giúp đỡ được chút ít.

Mà chúng đại phu vừa tiến đến, đã nhìn thấy Cung Quyết như sát thần đứng ở mép giường, hết thảy đều mềm nhũn cả người không động đậy nổi!

Cảm giác được người tới, Cung Quyết tròng mắt khẽ động, liếc mắt một cái liền cố định bọn họ. Hắn mở miệng, thanh âm có chút nghẹn đặc.

"Lại đây cứu người, nếu không —— chết!"

Một chữ " chết" đơn giản được hắn không biểu tình nói ra, lại mang một vẻ đằng đằng sát khí! Chúng đại phu không có thời gian bận tâm tới tâm tình của Cung Quyết, chỉ biết nhanh chóng nghe lệnh! Nếu không, tính mạng khó giữ!

Quanh mép giường rất nhanh vây không ít người, dưới ánh nhìn chằm chằm của Cung Quyết, người nào người nấy run rẩy như con thú nhỏ!

Trấn Tây Vương không nhìn được nữa, liền đến gần khuyên nhủ.

" Đừng lo lắng..... Công chúa sẽ không có việc gì!"

Thật lâu không nghe tiếng đáp lại, Trấn Tây Vương quay đầu liền thấy, Cung Quyết biểu tình lạnh băng nhìn ông chằm chằm!

Rõ ràng hắn không hề có ý bức hiếp, thế nhưng ông lại sợ hãi, ông thế nhưng lại thực lòng có chút sợ hãi hắn!!!

Nhận thức này làm Trấn Tây Vương trong lòng rùng mình, không khỏi nhìn tiểu cô nương đang nằm trên giường. Lúc này, nàng sắc mặt tái nhợt, tựa như không còn sức sống.

" Ông nói rất đúng...... Nàng sẽ không có việc gì." Cung Quyết khóe môi run rẩy, như nghiến từng câu từng chữ nói ra. " Không cho phép nàng có bất cứ việc gì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play