*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tân Manh mãnh liệt quay đầu nhìn về phía Đổng Tu, thấy hắn đã cúi đầu, ánh sáng phản chiếu qua thấu kính, không thấy rõ vẻ mặt, Tân Manh nhìn hắn thật sâu, quay đầu lại thăm dò, "Tôi cam đoan sẽ không để anh ta tấn công cô, được không?"

Qua hơn nửa ngày, đến lúc ngay cả Tân Manh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, rốt cuộc cô gái cũng bước từng bước lại gần, bước chân lặng yên không một tiếng động, hệt như một u hồn, cuối cùng cũng mở khóa ở bên trong.

Nhưng vào lúc này, Đổng Tu vốn đang đứng sau Tân Manh đột nhiên xông lên trước, mở cửa kính ra, vung mạnh nắm đấm muốn đánh lên mặt của cô gái, dường như Tân Manh đã sớm chuẩn bị, phản ứng cực nhanh, dịch người sang một bên, giơ tay lên dùng sức đẩy Đổng Tu một cái, một tay kia đồng thời nắm lấy cánh tay của thiếu nữ, kéo cô ra sau lưng mình, Đổng Tu bị đẩy sang hướng ngược lại lảo đảo một chút, không đụng tới ai, chờ hắn lấy lại tinh thần, nhận ra Tân Manh đã che chở thiếu nữ ở phía sau mình, lập tức không hờn giận hừ lạnh một tiếng. 

"Đổng tiên sinh." Tân Manh cũng có chút mất hứng, "Hà tất phải chấp nhặt với một cô gái."

Đổng Tu nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tân Manh, nhưng rất nhanh, lại lộ ra một nụ cười cổ quái, "Tôi chỉ muốn cho cô ta chút giáo huấn mà thôi, phản ứng thái quá như vậy làm gì, tôi cũng không định làm gì cô ta. Hơn nữa... Cậu suy nghĩ vì người ta, nhưng chưa chắc người ta đã biết cảm kích đâu."

Hắn mới vừa nói xong, Tân Manh cũng cảm thấy phía sau lưng truyền đến một nguồn sức mạnh, mạnh mẽ đẩy cậu về phía trước, cậu lảo đảo bước hai bước, quay đầu nhìn lại, dĩ nhiên lại là thiếu nữ, dường như cô không muốn cách người quá gần, mà mặt sau là cửa kính, không có cách nào lùi về sau, cũng chỉ có thể đẩy người khác ra.

Đổng Tu cười ha ha.

Tân Manh bất đắc dĩ, "Mọi người đều là một đội, cũng có mục tiêu đồng dạng, không cần thân mật khăng khít, cũng phải hòa hòa khí khí, mới có hi vọng thăng cấp a."

Kết quả chỉ có Hùng Gia Bảo phối hợp hung hăng gật đầu, hai người khác đều làm như không nghe thấy.

Nhưng cửa cuối cùng cũng mở, trong siêu thị có rất nhiều đồ ăn, tuy rằng hoa quả rau dưa tươi cùng thịt đã thối rữa không thể ăn, nhưng túi thực phẩm đóng gói cũng đủ cho bọn họ ăn trong thời gian dài, Tân Manh muốn xem hạn sử dụng trên bao bì, để biết đại khái thời gian, lại phát hiện trên tất cả các túi đều trống rỗng không có thứ gì, trơn bóng đến cả mục nguyên liệu không có, xem ra là do trò chơi.

Thiếu nữ đại khái là không đói bụng, thấy bọn họ đi vào, bản thân lại trốn sau giá hàng, những người khác cũng không để ý cô.

Ba người trước tiên giải quyết bữa tối, rồi mỗi người tự sắp xếp một túi lớn đựng đầy thức ăn, Tân Manh vốn muốn mọi người cùng cậu tìm bức tranh chữ hay thứ gì đó giống vậy rồi treo trên mái nhà, để hai đồng đội khác tới nơi này tập hợp, kết quả Đổng Tu liếc xéo cậu một cái, cười lạnh nói, "Tranh chữ hả, nghĩ cũng đừng nghĩ, cần phải to bao nhiêu mới có thể để người ta thấy được chữ từ đằng xa, tầng này không có tranh nào lớn như vậy hết."

"Vậy phải làm sao bây giờ a!" Trong miệng Hùng Gia Bảo còn nhét một cái lòng đỏ trứng, mặt mày ủ rũ hỏi, hắn cũng biết mình không thông minh, không nói ra được ý kiến nào có ý nghĩa, vậy nên thẳng thắn trực tiếp hỏi người khác."Các cậu ai có biện pháp?"

Thấy Tân Manh nhất thời cũng không có chủ ý, Đổng Tu cười nhếch mép, kiêu căng hất cằm lên, "Việc này tính là cái gì, các người nhớ kỹ cho tôi, cho đến bây giờ, vẫn không có vấn đề nào mà tôi – Đổng đại thiếu gia không giải quyết được!"

Hùng Gia Bảo mừng rỡ, sùng bái nhìn Đổng Tu, thiếu chút nữa là vồ tới ôm hắn, "Anh có biện pháp?" [Đào Hoa Cư – Trường Ca]

Đổng Tu nâng kính mắt, dưới ánh mắt nhìn như bình tĩnh là sự đắc ý không thể giấu nổi, "Còn cần phải nói nữa sao."

Hắn vỗ vỗ quần tây dính tro bụi, ngồi xuống chiếc ghế sau quầy thu tiền, hờ hững sửa lại cổ áo sơ mi cùng măng sét (*), tư thế kia không giống như đang ở trong một siêu thị âm u trống vắng, mà giống như đang ngồi trong phòng hội nghị ở tập đoàn quốc tế cao cấp đại khí, trên mặt có sự tự tin bày mưu lập kế.

"Lúc tôi mới vào khu thương mại, chạy trốn khỏi một đoàn tang thi, đã xem xét gần hết tình huống bên trong khu thương mại này rồi, bên trong tầng này không có tranh chữ, nhưng tầng hai có một cửa hàng đồ dùng văn hóa, bên trong bày rất nhiều bình sơn xịt đủ màu sắc, chúng ta có thể lấy nó, lên khu vui chơi cho trẻ em trên tầng mười, bao quanh nơi đó tất cả đều là cửa sổ lớn sát đất, có thể phun chữ lên kính thủy tinh, từ bên ngoài nhìn vào vô cùng rõ ràng."

"Ý kiến hay nha!" Hùng Gia Bảo ngu ngốc vỗ tay "ba ba"."Anh Đổng uy vũ!"

Tân Manh: "..."

Tuy rằng thái độ của Đổng Tu có chút vấn đề, nhưng phương pháp kia quả thật không tệ, Tân Manh cũng không có ý kiến gì, vì vậy liền do Đổng Tu đi trước dẫn đường, hai người thành thật đi theo sau lên tầng hai, tầng hai quả thật có một cửa hàng bày bình sơn xịt màu sắc rực rỡ, ba người lấy mấy bình rồi tiếp tục đi lên tầng mười, may là vẫn có thể sử dụng điện, thang máy vẫn hoạt động bình thường.

Tầng mười là một không gian rất trống trải, giống với đại sảnh tầng một, xung quanh không có từng cửa hàng xếp nối tiếp nhau, mà trực tiếp phân thành mấy khu vực, khu lớn nhất có sân trượt pa-tanh và công viên trò chơi, còn có một cái bể bơi, phần lớn đều là những thứ bọn nhỏ thích chơi, trên đất là một mảnh hỗn loạn, có thể thấy được những đồ chơi trẻ con to to nhỏ nhỏ rải rác nhi đồng khắp nơi, cùng với phao bơi lội khô quắp và áo tắm rách bươm của trẻ nhỏ, hơn nữa từng vũng máu khô màu nâu đen ở trong này thoạt nhìn hơi doạ người, may là chung quanh đều là mảnh thủy tinh rơi xuống đất, giữ ánh sáng tương đối tốt, bây giờ cả phòng sáng trưng, ngược lại đã giảm bớt phần lớn nỗi âm trầm.

Ba người thương lượng một lát, chữ viết lên phải để người bên ngoài thấy rõ, cho nên nhất định phải viết chữ lên mặt kính, Hùng Gia Bảo ngược lại không biết viết, Tân Manh cũng chỉ có thể bắt tay vào dạy, sau lại thấy quá phiền phức, liền dứt khoát kêu Hùng Gia Bảo qua một bên nghỉ ngơi, để cậu tự viết.

Để chắc chắn rằng chữ đủ lớn, nên nội dung viết lên không được nhiều lắm, phải bảo đảm rằng từng câu đều chiếm đầy mảnh thủy tinh, vậy nên cuối cùng chỉ viết bốn chữ "Đội hữu" "Tập hợp", viết trên cả bốn mặt thủy tinh quanh tầng, từ bất kỳ góc độ nào đều có thể nhìn thấy, thế đã được lắm rồi.

Thật ra việc này cũng không khó, chỉ là có chút tốn thời gian, dù sao tầng này chiếm diện tích không nhỏ, tấm thủy tinh cũng nhiều, Đổng Tu mượn cớ là hắn ra chủ ý, người khác thì nên trả giá bằng sức lao động rồi ngồi qua một bên làm Boss, chỉ dựa vào một mình Tân Manh, đợi đến lúc làm xong, mặt trời cũng đã xuống núi.

Tùy tiện ném đi bình sơn rỗng cuối cùng, Tân Manh hoạt động hai bả vai cùng cánh tay đau nhức, thở ra một hơi, Hùng Gia Bảo ngược lại rất có mắt nhìn, nhanh chóng đưa cho cậu chai nước cùng bánh mì, Tân Manh cũng không nói gì, trực tiếp ngồi bệt trên mặt đất, giải quyết hết bữa cơm tối.

"Trời đã tối rồi nha." Hùng Gia Bảo ực một hơi đã thủ tiêu xong nửa chai nước, thở mạnh một hơi, cảm khái vạn phần, "Nếu không tới nơi đây, lúc này tôi cũng đã đi làm rồi."

Tân Manh nhớ ra, hắn đã nói qua bản thân là người phục vụ ở quán bar, không phải là đi làm vào buổi tối sao.

"Kết quả bây giờ chỉ có thể ngủ." Hùng Gia Bảo than thở, "Không thể sống về đêm, thực sự là quá thống khổ."

Đổng Tu ở một bên cười lạnh nói, "Cậu có thể ra ngoài đi hưởng thụ cuộc sống về đêm, tất cả nữ tang thi ở phụ cận đều sẽ "tre già măng mọc" vồ tới chỗ cậu, tùy ngươi chọn lựa, đảm bảo đời này cậu chưa từng thấy qua nhiều phụ nữ theo đuổi cậu đến vậy."

Hùng Gia Bảo ngẫm lại toàn thân nước mủ cùng thịt nát của tang thi, còn có bộ xương trắng lộ ra ngoài, lập tức rùng mình, triệt để ủ rũ.

Sắc trời đã hoàn toàn tối lại, phảng phất như đang hô ứng với cảnh tượng rách nát như tận thế của trấn nhỏ, trên bầu trời đêm ngay cả mặt trăng hay chấm nhỏ cũng không có, một mảnh tối om, trong không khí tràn ngập mùi thịt rữa buồn nôn, không có sự huyên náo của văn minh nhân loại chút nào, ngay cả tiếng côn trùng kêu hay tiếng chim hót cũng không thấy, chỉ có tiếng bước chân nặng nề cùng hơi thở thô suyễn như dã thú của tang thi, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc to lúc nhỏ, lại như con giòi lúc nhúc trong khối xương mu bàn chân, khiến lòng người lạnh lẽo.

Tân Manh vốn định xuống tầng một để ngủ, như vậy nếu có đội hữu tìm đến, có thể nhanh chân tiếp người đi vào, mà Đổng Tu hiển nhiên đã quen hưởng thụ rồi, nhất định phải ngủ trên tầng bốn nơi bán đồ dùng trên giường, nơi đó có đệm chăn sạch sẽ, thậm chí còn có giường dùng để trưng bày, lại nói hôm nay đã quá muộn, không ai có thể nhìn thấy chữ trên lầu, sẽ không có người đến, thấy hắn kiên trì, hai người Tân Manh ngược lại cũng không có ý kiến gì, chuẩn bị xuống lầu, đột nhiên, chợt nghe thấy Hùng Gia Bảo đi phía sau kêu lên một tiếng sợ hãi, "Đó là cái gì!"

Tân Manh vừa quay đầu, phát hiện trên kính có ánh sáng mỏng manh chợt lóe lên, cậu và Hùng Gia Bảo nhanh chóng chạy tới, nhìn ra bên ngoài qua lớp kính thủy tinh, dĩ nhiên nhìn thấy trên đường cái cách đó không xa có ánh sáng đang chớp động không ngừng, đặc biệt dễ thấy giữa đêm khuya đen kịt, "Đèn pin?!"

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tân Manh lắc đầu, "Không đúng, ánh sáng của đèn pin không chiếu tới tầng mười, hẳn là thứ giống như đèn khẩn cấp vân vân. [Đào Hoa Cư – Trường Ca]

Đổng Tu nguyên bản đi ở phía trước, đã sắp đi vào trong thang máy, thấy thế liền vòng trở lại, lạnh lùng giễu cợt, "Chẳng lẽ thằng ngu này sợ tang thi không tìm ra nó?"

Quả thật là vậy, cho dù bọn họ đang ở trên tầng mười, cũng có thể mơ hồ nhìn thấy phía dưới có rất nhiều bóng đen chậm rãi tới gần điểm sáng kia, nhưng điểm sáng này lại vẫn chấp nhất chiếu về phía cửa sổ thủy tinh, dường như đang liều mạng muốn hấp dẫn sự chú ý của bọn họ.

Hùng Gia Bảo có chút sốt ruột, "Hắn chưa thấy qua tấm thiệp của Tân Manh, có lẽ vẫn không biết ánh sáng có thể hấp dẫn tang thi, nếu cứ tiếp tục như vậy hắn chắc hẳn sẽ bị tang thi bao vây, chúng ta mau đi cứu hắn!"

"Xì!" Đổng Tu vòng hai tay qua ngực nghiêng người dựa lên cửa thủy tinh, ngữ khí lãnh đạm thờ ơ, "Bây giờ bên ngoài là buổi tối, là lúc tang thi hoạt động linh hoạt nhất, thằng ngu này còn bật đèn, hiện tại chắc đã bị tang thi bao vây rồi, nếu đi cứu, chúng ta đều phải chết."

Thái độ cự tuyệt của hắn vô cùng rõ ràng, Hùng Gia Bảo có phần không rõ, "Nhưng chúng ta là đội hữu mà, làm sao có thể thấy chết mà không cứu, đây cũng quá không có nghĩa khí rồi, có đúng hay không, Tân Manh?"

Tân Manh gật đầu, "Đi, hai ta xuống lái xe, gặp phải tang thi liền trực tiếp đánh bay, Đổng tiên sinh, anh có thể cho chúng tôi mượn cây dao dưa hấu của anh một chút không?"

Nhìn biểu tình của Đổng Tu liền biết ngay cả việc này hắn cũng không quá nguyện ý, nhưng thấy Hùng Gia Bảo bởi vì sự lạnh lùng của hắn mà trợn mắt trừng hắn, Tân Manh cũng nhìn chằm chằm hắn, hắn bĩu môi, cuối cùng vẫn ném thanh đao qua.

Tân Manh tiếp nhận đao, cùng Hùng Gia Bảo nhanh chóng chạy vào thang máy đi xuống lầu, xuyên qua đại sảnh, có thể nhìn thấy Land Rover còn chắn trước cửa nhỏ, bên ngoài ngay cả một tang thi cũng không có, tình huống quá bất thường, nhất định là bị tia sáng kia hấp dẫn, bọn họ cấp tốc lên xe, vẫn là từ Tân Manh mở ra, còn dao dưa hấu thì đặt trong tay Hùng Gia Bảo.

Hùng Gia Bảo bắt đầu không muốn đi, hắn cũng không có thân thủ cùng tố chất tâm lý như Đổng Tu, cho dù biết điểm yếu của tang thi là trên cổ nhưng phỏng chừng cũng không thể chém xuống, tay cầm đao đã run rẩy, nhưng hắn lại không biết lái xe, lại không có cách nào trao đổi với Tân Manh, chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí một nâng lên thanh đao, dĩ nhiên còn sợ lưỡi dao cắt phải mình.

Tân Manh không để ý tới hắn, có lẽ người kia cũng nhận ra tang thi đang tới gần, tia sáng bắt đầu xiêu vẹo, qua một lúc liền tắt, không biết có xảy ra chuyện gì hay không, nếu như người kia đã chết, vậy tấm thiệp trong tay hắn... Nghĩ tới đây, Tân Manh mạnh mẽ đạp một chân van, Land Rover như mũi tên rời cung vọt ra ngoài. [Đào Hoa Cư – Trường Ca]

(*) Măng-sét:Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị - Chương 6 Đèn khẩn cấp

Đội hữu của Manh Manh thật sự là "Đồng đội heo", chương sau lại thêm 1 em gà nữa (╯‵□′)╯︵┴─┴

Còn mấy chương nữa thôi là anh công xuất hiện rồi ヽ("▽")/

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play