Sau khi thay đồ sạch sẽ.

Tân Mai đi ra phòng khách, mất tích lâu như vậy cô phát hiện một điều.

Cha mẹ Tưởng gia không hề sủng ái nguyên chủ cả chút tình thương cha mẹ cũng thật hạn hẹp. Cô trở về nhà chỉ có bảo mẫu cùng quản gia ân cần mừng rỡ, Tưởng gia cha mẹ vẫn bận rộn công tác không mấy quan tâm.

Tân Mai dọc đường về nhà từ trong miệng Tề Mộ nghe được cô biến mất đã ba tháng, cũng bỏ lỡ thi đại học.

Nhưng đây cũng không phải điều cô quan tâm, Tân Mai lúc ấy không đầu không đuôi chỉ hỏi Tề Mộ một câu: "Anh thành công không?"

"Đúng như em mong đợi." Tề Mộ lấy ra điện thoại, hình chụp là tập hồ sơ khám phụ sản của Tư Hân Hân, cô ấy mang thai, tính từ thời điểm này vừa vặn 2 tháng 13 ngày.

Tề Mộ cùng cô ánh mắt tương giao, nhoẻn môi ý cười xấu xa bộc lộ quá rõ ràng mục đích chính hắn.

Cô khi ấy có cảm giác bản thân là đồng minh của kẻ tội phạm, chuyên thông đồng làm chuyện thương thiên hại lý cái dạng này.

...

Ban đêm đèn trùm vàng nhạt pha lê rủ xuống tia sáng trong căn phòng diện tích rộng rãi sang trọng, Tân Mai một bên tựa lưng vào ghế mềm xem tạp chí một tay khác chăm chỉ mút từng ngụm bánh ngọt vị kem bắp đưa vào miệng nhỏ sung sướng nhai nhai thưởng thức. Cô ngồi ở phòng khách hơn 30 phút vẫn luôn phát hiện có một cặp mắt dõi theo mình.

Cô bực bội quét mắt đánh trả đối phương, lại nhấc đầu vừa thấy Hạ Dĩ Dạ ngồi yên cách cô một bàn thuỷ tinh, giương mắt xem cô ánh mắt đó rõ ràng hiện lên vài phần chế nhạo.

Anh ta thái độ chế giễu đó là ý gì?

Con hàng Tề Mộ hiện tại không online có lẽ đã tạm ngủ sâu trong người Hạ Dĩ Dạ, Hạ Dĩ Dạ trước mắt dĩ nhiên là hàng chính bản.

Tuy là cùng một thân thể nhưng bộ dáng ngứa đòn không giống nhau. Hạ Dĩ Dạ hàng thật qua tinh lọc ý nghĩa cô thấy hắn đối xử ai đều tốt duy chỉ đối cô thì điệu bộ kiêu ngạo khó ưa, ánh mắt lúc nào cũng châm chích người.

Còn Tề Mộ làm chủ thân thể càng quá dễ nhìn ra được vì hắn quá để ý đến cô cho nên bệnh trạng mê luyến trong mắt bộc phát không hề che lấp.

May thay cô kịp tiếp thu phân biệt tốt, nhưng bị đôi mắt không thiện ý kia nhìn chằm chằm hàng giờ Tân Mai vẫn khó chịu định trốn về phòng, lúc thả chân xuống lạch xạch một tiếng vang.

Tân Mai theo bản năng nhìn xuống.

Phát hiện một cuốn tạp chí đàn ông bên một đóng hỗn loạn tạp chí mới tinh mà cô vừa xem lăn lộn đơn độc rơi trên nền nhà, vốn dĩ không có gì kỳ quái nhưng CD tặng kèm thực sự quá cay mắt...

Phim AV, sắc thái in ảnh thật rõ nét một đôi nam nữ mờ ảo khuôn mặt đang trần truồng giao điệp bên nhau.

Tân Mai mặt già đỏ lên, đánh sang chủ đề khác: "Anh không phải khi nãy về rồi sao?" Cô vẻ mặt bằng phẳng không gợn sóng cúi người, cao khiết khuôn mặt liếc nhìn một cái, gấp cẩn thận ẩn tàng đĩa CD sắc tình quá quắt kia vào quyển tạp chí.

"Kinh Hồng dạo này đều tránh mặt nói không muốn thấy anh, em vợ có phải cũng nên nói một chút lý do vì sao không?" Hạ Dĩ Dạ nhìn động tác của cô vẫn là ánh mắt lộ liễu cười coi khinh.

Anh ta lướt mắt qua cuốn tạp chí đàn ông trên tay cô, nghênh ngang dáng vẻ lại là như đang nói: 'Không cần che đậy, vô ích thôi, thẳng thắn đi nhóc à!'

Tân Mai có chút muốn xù lông mỗi khi nghe hai chữ "em vợ" gọi êm tai như thế.

Thật mợ nó, tư thái kia của Hạ Dĩ Dạ có chỗ nào không giống ve vãn cô em gái vợ cơ chứ.

Hạ Dĩ Dạ tầm mắt vẫn luôn dính trên người cô, cho nên thấy được biểu tình của Tân Mai. Thiếu nữ trong chớp mắt ngón tay bấm nhẹ lên cuốn tạp chí như tự ngấu nghiến cơn giận sắp bùng cháy, hít vào một hơi cô thật mau đổi sắc mặt nở nụ cười thuỳ mị tiêu chuẩn.

Hạ Dĩ Dạ phong độ thân sĩ cả khuôn mặt trước đây đều toát lên dương quang soái khí bây giờ đừng nói một tia chính khí, mong hắn có thể thu liễm lại một chút tà ý trong mắt thì tốt rồi, Thấy Hạ Dĩ Da cong môi chậm rãi sải chân dài tới gần cô.

Tân Mai nâng lên mi, xem ra sắp có chiêu trò.

Chỉ là khoảnh khắc Tân Mai ý cười chợt thu liễm.

Quả nhiên!

Hạ Dĩ Dạ đi đến gần, bỗng thật ôn hoà hỏi cô: "Dùng loại nước hoa gì vậy?" vốn dĩ ban đầu cho rằng huân hương tinh dầu, nhưng hồi lâu ngồi ở đây một khoảng cách vẫn là phát giác mùi hương toát ra từ người thiếu nữ, một cổ say đắm tinh tế hương hoa khắp nơi lan toả.

Tân Mai ngáo ra mà nhìn Hạ Dĩ Dạ chuẩn bị tiến đến hít hà hương khí,

Tân Mai ngón trỏ xỉa lên ngực anh tạo ra cự ly an toàn. Hạ Dĩ Dạ khẽ cười cầm lấy ngón tay cô đổi thành cả bàn tương nắm, anh khuynh xuống cơ thể kề sát vào mặt cô như thiếu chút nữa liền hôn lên, Tân Mai cứng đờ hô hấp vội nghiêng mặt đi, lại bị anh đầu lưỡi nhanh chóng đáp lên tiểu xảo vành tai liếm láp một vòng,

Cô ấm ức cực kỳ, cũng không nghĩ tiếp tục làm ra vẻ cao khiết lại nhu nhược, một chưởng đẩy anh ta lui ra vài bước.

Trừng mắt người ngồi đối diện, thiếu nữ giọng nói đanh thép như hiệu lệnh: "Ngồi xuống, nói chuyện cho đàng hoàng."

Hạ Dĩ Dạ nghe lời đứng đắng sống lưng ngồi xuống ghế vắt chéo chân, sáng quắc ánh mắt không gì cản nổi: "Có hai tin tức, một tốt một xấu. Em muốn nghe tin nào trước?"

"Tin tốt."

"Anh tuy rằng làm Tư Hân Hân có thai như em mong muốn, bởi vì cho cô ta thụ tinh nhân tạo cho nên anh vẫn là xử nam, em có muốn tới khai phá thân thể anh không?"

Cô trợn trắng mắt, thần kinh giật giật, không nói nên lời mà tăng xông, tin tốt này thà anh ta ngậm mồm không nói còn tốt hơn.

Buồn nôn chết người.

Mặt cô nghẹn một chút mới bình tĩnh được xúc động muốn tấu người: "Tin xấu là gì?"

Hạ Dĩ Dạ, nga không phải gọi là Tề Mộ. Tề Mộ nở nụ cười hào phóng thông báo: "Chị em chạy theo Tư Vực rồi." anh ta ngưng lại, hỏi một chút thắc mắc nhiều ngày trong lòng: "Em rất quan tâm cô ta thì phải." Trông mắt anh cả hai người họ cũng đâu phải chị em ruột. Cô trước nay trên phương diện đối nhân xử thế theo anh biết thì chưa từng thể hiện ra yêu thích quá nhiều đối với ai. Trừ Tư Vực kia ra, nhưng không sao, có lẽ không lâu nữa cô sẽ không còn thích nổi hắn ta, bởi vì....

Đáy mắt Tề Mộ xẹt qua một tia âm ngoan chớp nhoáng lại biến mất, mặt mày nhu hoà hiện lên tiêu chuẩn tươi cười.

Tân Mai cảm xúc có điểm phập phồng, cô rất rất tò mò về chuyện của Tư Vực nhưng lại sợ nghe được từ miệng người điều cô hiện tại không mong muốn nghe nhất, Tân Mai điều chỉnh vẻ mặt, dù lòng loạn cào cào vẫn không lộ ra bên ngoài, cô không nóng không lạnh nói chính sự: "Vì sao anh tìm được tôi?"

"Anh rất vất vả khổ cực, tra tìm khắp năm châu bốn bể tìm kiếm em. Em xem anh hiện tại gầy muốn trơ cả xương, Em cũng nên xoa dịu bù đắp khoảng thời gian tinh thần thấp thỏm mất ăn ngủ của anh đi." Tề Mộ xước mướt kể lể hồi lâu, ngữ điệu chợt xoay chuyển gian trá khoe khoang: "Em không biết đâu, Tưởng Kinh Hồng chị em thấy anh lao tâm khổ tứ vì em, ngược lại còn hứa chúc phúc cho đôi mình nói người hữu tình sớm thành quyến thuộc, còn nói buông được chấp niệm với anh rồi, chị ấy cũng sắp có hạnh phúc của riêng mình, bảo anh tìm được em thì giữ thật kỹ. Nhưng mà baby à anh sẽ không giẫm lên vết xe đổ đâu, sau này em đi đâu thì anh đi đó."

Tân Mai mắt trắng lườm anh ta, cô nghe như thế nào đều thấy anh ta nói nửa thật nửa giả, Tề Mộ con hàng này từ khi nào huân tập sở trường chém gió không líu lưỡi?

"Baby à, anh đã thực hiện xong giao ước....."

Lời anh chưa nói hết đã bị cô ngắt lời.

"Đừng đánh trống lảng, ai nói anh biết vị trí của tôi?" Tân Mai nhìn Tề Mộ lằng nhằng đánh vòng thái cực, đâu phải không hiểu ý anh ta, chẳng qua cô không muốn nghe tiếp cái chủ đề đó, càng sợ hắn nhắc đến Tư Vực.

Cô co thắt tim.

Nghĩ đến Tư Vực tâm tình liền có chút đau nhức mất khống chế.

Tư Vực, chỉ cần là chuyện liên quan đến anh, cô không muốn nghe thị phi nhiều luồng tin không xác thực từ bên ngoài mặc kệ có bao nhiêu mũi nhọn trắng trợn phơi bày ra đó là sự thật, cô muốn chính miệng Tư Vực nói ra, chỉ cần là anh nói cô sẽ tin, ở những thế giới trước có lẽ cô sẽ chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe, nhưng trải qua khoảng lắng động của dòng chảy thời gian, tuy sống không lâu lắm lại trưởng thành hơn Tân Mai trước đây một chút, cô muốn đổi góc độ nhận thức toàn bộ sự việc.

Tề Mộ đỉnh sống lưng thẳng tấp, kiên nghị thổ lộ: "Nơi em bị nhốt là thung lũng U Kỳ lạnh giá hàn thấu địa hình trập trùng khúc khuỷu, nếu anh không tâm linh tương thông với em đừng nói vài tháng, vài thập niên bọn người vô dụng đó đều không tìm được."

U Kỳ lấy nghĩa từ U trong u minh, Kỳ trong kỳ quái, có thuyết đồn thung lũng đó vào ban đêm có rất nhiều oán linh lang thang giống như thâm sơn cùng cốc lạc vào khó ra, ít người biết đến, nhưng những du đoàn thám hiểm từng vào nơi thung lũng cấm này vào ban đêm quả thật có đi không về, từ đó cũng ít người rục rịch thăm dò không phải vì không tò mò mà vì họ bỗng nhiên phát hiện bản thân cũng không nhớ nổi đường đi vào, lâu dần thành quên lãng sự tồn tại của nó.

Tân Mai trước đây không biết Tề Mộ hoạt bát tới mức này, nói luyên thuyên bla bla về các thuyết thung lũng cấm kia.

_____

~~Mei có lời muốn nói: các bảo bảo truyện sẽ up đều trở lại, mong đc vote cmt ủng hộ từ các nàng 😘😍 moah~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play