Tân Mai mạch não còn chưa kịp thông suốt, Hạ Dĩ Dạ đã trước bỏ cô ngồi xuống thành bồn tắm trắng ngà một tay còn cật lực vén váy, bàn tay to lớn trượt vào đùi cô, bình tĩnh sờ soạn thiếu nữ bắp đùi non, sự vui sướng hưng phấn không kiềm nén được bao phũ đầy mặt: "Em nói xem, yêu hay dục. Tình nào chả là tình...Kỳ quặc là anh chỉ ham muốn mãnh liệt đối với cơ thể của em, dù thế nào đi nữa anh đã nhận định em thì bạn đời hay là bạn giường cũng chỉ có thể là em.."

Âm cuối bị anh cố tình nhấn mạnh "Chỉ có thể là em" Làm Tân Mai xẹt qua quen thuộc cảnh tượng, một cái hốt hoảng buột miệng thốt ra: "Tề Mộ." Thực nhỏ như muỗi kêu âm tiết khẽ lẩm bẩm.

Nhưng anh ta quá mức để ý đến từng động thái nhỏ lẫn biểu cảm trên mặt Tân Mai, cho nên đều nghe lọt được.

Hạ Dĩ Dạ không biết vì cái gì khẽ bật cười, nụ cười có chút ghê người, âm hiểm ánh mắt chú định thật chặt lên mặt cô: "Tề Mộ? Là người em thích?"

Tân Mai cơ thể rung ring, trong miệng hàm chữ muốn nói "méo phải" lại nuốt xuống, tay nhỏ từ từ gỡ tay anh ta ra khỏi đùi mình, cặp mắt bằng phẵng đối diện, lạnh nhạt mở miệng: "Anh ấy từng là người em định kết giao, nhưng tính cách khác biệt kỳ quái dần kéo ra khoảng cách từ bạn thành danh sách đen. Anh muốn biết vì sao không?"

Cô giống như không cần anh đáp lời, đã mau tự trả lời:"Vì anh ta căn bản chỉ muốn thoả mãn dục vọng bản thân không hề để ý tới cảm thụ của người khác. Như vậy hấp tấp vội vã mưa rền gió dữ nói cả đời yêu anh lại không hề minh chứng chút gì làm cho người tin tưởng, anh cảm thấy sẽ có bao nhiêu phần đáng tin cậy để người phó thác?"

Hạ Dĩ Dạ nụ cười cương ở trên mặt, thân thể thoáng chốc cứng đờ, hai tay dần thả lỏng sang hai bên, bệnh trạng mê luyến trên mặt rút đi phân nửa, anh cụp mi che giấu dưới đáy mắt tia buồn rầu mất mát.

Tân Mai quan sát không sót cái gì trên mặt Hạ Dĩ Dạ, lời nói rót vào thấm thía: "Cầu chân ái, chỉ có thể dùng chân tình để đổi."

"Em thích người như thế nào?" Hạ Dĩ Dạ giống như có chút khái niệm không thông suốt. Cô hình mẫu nam nhân là kiểu dáng gì.

"Hạp mắt lại nghe lời." Cô là chó hám sắc, trước tiên phải nhìn thuận con mắt, bằng không cũng chẳng có sau đó.

Tân Mai đơn giản nói xong thấy Hạ Dĩ Dạ khuôn mặt còn hiện đầy dấu chấm hỏi đành quyết tâm khai sáng dây thần kinh tình yêu cho thanh niên này: "Trên thế gian này, có rất nhiều cách thức yêu, nhưng tình đơn phương là chủng loại khổ sở dày vò người nhất, bởi có người dùng cả sinh mạng để bảo vệ tình yêu cầu mà không được từ đối phương, nguyện dâng hiến hết thảy điều tốt đẹp cũng chẳng đổi được tình yêu từ người trái tim không thuộc về mình, Đối phương nếu có quay đầu chỉ là áy náy cảm động chứ không phải toàn tâm toàn ý vì người sở làm rung động. Anh thấy theo đuổi người như thế có ngốc nghếch mệt mỏi hay không?"

Hạ Dĩ Dạ trầm mặc không nói.

Tân Mai lấy ví dụ kiên nhẫn nói một mạch, cô ôm tư tưởng cô giáo tâm lý giảng bài cho người trước mắt, nhìn vẻ mặt học sinh ngờ nghệch của Hạ Dĩ Dạ càng muốn cho anh ta thâm sâu ngộ đạo sớm chút từ bỏ đoạn tình cảm nghiệt duyên, ngữ khí không ngập ngừng tiếp tục phân tích: "Cho nên tình yêu vốn không hề công bằng, nếu từng có cảm giác mệt mỏi theo đuổi một thứ, chứng tỏ nó vốn không thuộc về anh. Buông bỏ nó sẽ làm anh giải thoát.

Yêu là cam chịu, yêu là bất hối, một tia nản chí chán nản hoặc hối hận đều chứng minh anh nên tập thử sinh sống như chưa từng quen biết đối phương, xem thế gian vạn vật có hay không thay đổi, không khí có vì không có người kia mà mất đi hay không?" Mặc dù rất khó để nói dễ dàng, chí ích cũng sẽ khỏi hứng chịu cái nhìn ngu xuẩn mà người ngoài cuộc bình phẩm ca thán.

Dù là đáng giá hay không đáng giá, có lẽ người trong cuộc mới hiểu rõ nhất.

Hạ Dĩ Dạ cười nhạt. "Vốn dĩ chưa từng có được, nên nói thế nào đến chuyện buông bỏ.''

Huống chi tôi không hề thấy mệt mỏi. Dù tôi thích em bị nói là ngu ngốc cũng được, thiêu thân lao vào biển lửa cũng được.

Hạ Dĩ Dạ biết bản thân đã không thể ngừng lại được nữa, anh cũng từng thử ngừng yêu cô, nhưng cuối cùng vẫn bị cô thu hút đến điên đảo đánh mất hồn phách. Không, cũng không nên hoàn toàn gọi anh là Hạ Dĩ Dạ, bởi ký ức đời trước về thiếu niên Tề Mộ luôn lưu trữ quá mức mạnh mẽ.

Đôi khi sẽ hỗn tạp giao xen làm anh lầm tưởng khó phân thực tại, nhưng anh biết giao ước với quỷ dữ đã thực hiện được.

Một chúa quỷ kêu San từng ngự trị trong thân thể anh đời trước ưng thuận hứa hẹn giúp anh hoàn thành một tâm nguyện, Tề Mộ biết đây là cám dỗ.

Nhưng anh tình nguyện bán linh hồn cho nó để đổi lấy một lần nữa trùng phùng.

Ở Mạt thế anh sức yếu thế cô, không đấu lại cường giả Bạch Diệc Phi để chiếm lấy Tân Mai.

Bây giờ thì khác rồi, mấy tháng trước Tưởng Mộng Na bề ngoài nhìn như tính cách cao khiết ương bướng không hề biến hoá, nhưng anh tinh tường phát giác được, Tưởng Mộng Na từ bé đều thích anh, sẽ không nháy mắt biến hoá lớn đến mức tiêu tán sự ái mộ triệt để, trừ khi linh hồn thay đổi. Càng ở chung tiếp xúc lâu càng làm Tề Mộ ẩn ẩn cảm ứng được. Con quỷ kia không lừa người.

Cô đã đến.

Hôm nay lần nữa xác nhận từ miệng Tân Mai, Tề Mộ sung sướng như điên trong lòng.

Tân Mai trong chớp mắt bỗng thấy Hạ Dĩ Dạ miệng ngậm gian xảo ý cười, ánh mắt sáng quắc cọ cọ tăng lên mê luyến ánh nhìn.

Cô thu hồi mắt, nói rõ quan điểm: "Anh đâm đầu với tư tưởng bảo thủ sẽ làm người khác mệt mỏi, tình yêu nên đến từ hai phía, nếu chiếm lấy được thân thể nhưng chẳng chiếm được linh hồn thì có ích lợi gì? Người đó khác nào với gối rỗ, búp bê vô tri tuỳ ý anh bày bố, đó thật là điều anh muốn?"

"Nguyên Tân Mai, tôi có thể xin em một việc không?" Hạ Dĩ Dạ không biết có bỏ lọt tai lời cô nói hay không, anh ta tiến lại thật gần, khom người thẳng tắp hai mắt chuyên chú xem cô, giống như mỗi một cử động của cô, anh đều muốn ghi nhớ khắc sâu vào tận đáy lòng.

"Nói nghe thử." Tân Mai khoé môi co rút một cái, bình tĩnh ngữ khí không nói là được hay không được, bởi vì cô nội tâm quá mức lâm vào khủng hoảng.

WTF!

Ninh Á Doanh là đời sống khi cô gặp Tề Mộ, nếu hắn gọi cô là Ninh Á Doanh có lẽ cô còn bình thản được, nhưng nguyên danh Tân Mai trước nay chưa từng tiết lộ, hắn là từ đâu biết được?

Tân Mai mạc danh cảm thấy khắp người đều không khoẻ.

"Tôi sẽ thay đổi như em mong muốn. Đời này em ở bên cạnh tôi được không?"

Tân Mai vô tình liếc qua thân dưới của Hạ Dĩ Dạ, cảm thấy sẽ càng đáng tin hơn nếu giữa quần anh ta không dựng lên lều trại, còn đặc biệt sinh mãnh chào cờ.

Tân Mai méo mó mặt, nuốt một chút nước miếng,

"Phải xem đã." Cân nhắc trước sau sự hiểu biết về tính cách Tề Mộ, nếu bây giờ từ chối thẳng đều không biết sự tình có nằm trong khống chế của cô nữa không, cho nên Tân Mai không dám xương cứng quyết cự tuyệt với anh ta.

Cùng một địa phương không thể ngã hai lần.

"Em đồng ý cho tôi một cơ hội?" Hạ Dĩ Dạ hai mắt trông mong như cất chứa tia sáng sao trời, bàn tay nắm lấy đôi tay nhỏ của cô dùng sức ấn vào lồng ngực.

Tân Mai thậm chí có thể từ bàn tay mình nghe thấy tiếng tim phanh phanh nhảy nhót trong ngực hắn. Cô không biết vì sao cổ họng có chút nghẹn lại.

"Hà tất." Hà tất khổ sở ăn xin cảm tình.

Nhưng chợt nhớ tới mỹ mạo trên mặt cảm khái nghẹn ngào tan biến còn có chút buồn cười. Mấy đời trải qua cô đều mang dung mạo xinh đẹp, thử hỏi nếu cô xấu xí, hoặc vẻ ngoài đời đời tầm thường hắn còn có dám si mê theo đuổi như bây giờ không?

Cho nên, nam nhân đều như nhau, họ chẳng qua chỉ là yêu mỹ mạo.

Dĩ nhiên, Tư Vực là ngoại lệ, luận về túi da, Tân Mai tự nghĩ bản thân cần thêm phấn đấu mới bì kịp cấp bậc nhan sắc đại thần đó.

Tân Mai cảm thấy nếu Tư Vực thích lớp da này của cô, thì cô từ đầu cũng là yêu thân thể anh, cho nên thật công bằng, không có gì để bàn cãi.

Lão Cẩu mà biết được suy nghĩ của Tân Mai, đảm bảo sẽ dùng nước miếng dìm chết cô.

Yêu đương còn so đo nhan sắc, não có bệnh.

Không lẽ một người đẹp trai hơn cô, yêu cô thì liền tin người ta thật lòng.

Đối với một kẻ đầu úng nước + nhan khống đến mức thương thiên hại lý, Tề Mộ bao nhiêu nổ lực theo đuổi đều phí công vô ích, có trách cũng chỉ có thể trách hắn không đủ đẹp.

Tề Mộ giờ khắc này khắp người sung sướng chưa từng có vui vẻ tràn ngập, đều quên không biết làm thế nào bày tỏ. Anh ta thấy cô giật giật cánh môi lại không nghe rõ thiếu nữ vừa nãy nói gì, anh ta lặp lại thành ý : "Em muốn tôi làm gì mới chịu tin tôi thật lòng thích mình em?"

Câu nói kia vừa ra đã nhắc nhở tới đồng chí mau quên Tân Mai, hồi tưởng đến sứ mạng cô kéo trở về việc chính.

Đúng rồi, tạo nam chính.

"Muốn chứng minh nói khó không khó, nói dễ không dễ a." Tân Mai trắng như phấn khuôn mặt nâng lên điềm đạm cười, kiều nộn đôi môi hơi sưng đỏ nở rộ, khoé môi cong lên tươi đẹp ý cười tựa như sương sớm hồng hoa óng ánh mê người.

Tề Mộ xem đến ngất ngây.

Cô không biết bản thân tươi cười có bao nhiêu phần tốt đẹp, nhưng Tề Mộ biết, từ lúc bắt đầu gặp gỡ, hắn là vì nợ cô một nụ cười mà cả kiếp lênh đênh.

Tề Mộ yêu nhất chính là cô cười với hắn. Trước đây cô rất ít khi sẽ cười, nếu có cũng là giễu cợt hay châm chọc cười, chưa một lần thiệt tình cười với hắn.

"Em muốn tôi làm gì?" Thấy gương mặt cô vui vẻ thì ra cũng là một loại hạnh phúc.

Muốn chính anh làm cho Tư Hân Hân mang thai, đặc biệt phải sinh trai.

Tân Mai ngẫm đều thấy yêu cầu hơi vô lý cho nên không vội nói trắng ra, cô cho Tề Mộ một ánh nhìn khó xử.

'Sợ là anh không chịu.' cặp mắt e dè của Tân Mai đã thay cô nói hộ.

Tề Mộ thấy cô rụt đầu không dám nhìn thẳng anh, liền biết phía sau cô còn có oái ăm sự tình.

Tân Mai cụp mắt trầm ngâm, đang cho thanh niên thời gian chuẩn bị tinh thần cho việc cô sắp nói.

Soạn xong lời lẽ bão tố văn vẻ hợp tình hợp lý để anh ta không nhảy cẩng lên, cô chưa kịp mở miệng thì...

Cảm thấy có một bóng người mau chóng bao trùm quấn chặt cô.

Đột nhiên không kịp đề phòng rơi vào cái ôm dịu dàng âu yếm. Tề Mộ cằm gác trên đầu cô, cho nên cô không nhìn được biểu tình anh ta.

"Là muốn tôi cùng người phụ nữ khác phát sinh luyến ái?"

Cô "Ừm." một tiếng, đại khái gần đúng nghĩa đi.

Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nam nhân cười lạnh lẽo, Tân Mai muốn chui ra khỏi cái ôm nóng nực này, lại bị ấn ngược về.

"Em quả nhiên vẫn luôn nghĩ sẽ thay đổi định kiến của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play